Chương 457: Gặp Phải Người Thương

Hứa Dương bị người mang vào bên trong tòa tháp cao cũ nát, chỉ thấy xung quanh đều là vách tường khắc đầy linh văn, có lẽ là nhiều bộ linh trận khảm lẫn vào nhau.

Hắn đang khổ tư phương sách để thoát thân, chợt nghe thấy tầng trên của tháp truyền tới tiếng kêu rên cực kỳ bi thảm, làm da đầu hắn run lên một trận.

Quan quân đi ở phía trước hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu nói "Người đẹp như vậy, thật sự là đáng tiếc."

Dưới chân nàng hơi hoãn, thấp giọng nói với Hứa Dương "Nam nhân, ta thấy ngươi rất là thuận mắt, không bằng ngươi lập tức nhận tội, ta liền đi cầu tình với tiên quân, lấy công tích mà ta đã tích góp được từng tí một trong hơn mười năm, có lẽ sẽ có thể đổi lấy được một con đường sống cho ngươi.

"Đến lúc đó ngươi theo ta về nhà, cùng thê tử dạy nữ nhi, an hưởng quãng đời còn lại không tốt sao?"

Hứa Dương nhếch miệng lên, hắn cũng không ngốc đến mức tin tưởng cái loại lừa dối này. Tiền vốn để bản thân mình trước mắt có thể sống sót được một mạng chính là biết cái bí mật mà tên Lang Thủy kia muốn, sau khi nói ra thì đó mới thật sự là mặc người xâu xé.

Hắn bị người áp giải đi lên hướng tầng trên tòa tháp cao, tiếng kêu thảm thiết của người rỉ ra càng ngày càng nhiều hơn, quan quân kia liếc mắt nhìn thần sắc của hắn, lại nói "Ngươi nghe một chút đi, những tên này đều tự cho là có thể gắng gượng qua được, chậc chậc, đó gọi là một câu thảm a. Ta nói cho ngươi biết, bên trong Mặc Tháp này, hơn một ngàn năm qua còn chưa từng thấy một người nào có thể chịu đựng được nửa tháng, cuối cùng còn không phải đều nhận tội sao.

"Ta là thiệt tình không muốn ngươi chịu nhiều đau khổ, mới nói với ngươi những điều này, nếu đã đến Mặc Tháp này, vẫn là sớm nói ra mới tốt."

Đi thẳng lên trên tầng mười, quan quân kia rốt cuộc mới dừng cước bộ lại, kéo một phiến cửa sắt ở bên cạnh ra, rồi quay đầu lại nhìn Hứa Dương liếc mắt một cái, ý vị thâm trường nói "Nói đi thôi, sau khi đi vào, có thể sẽ phải hối hận vì đã được sinh ra ở trên nhân thế đấy."

Hứa Dương mỉm cười với nàng, thấp giọng nói "Nếu ngươi thực sự thích ta, không bằng mang ta bỏ trốn ra ngoài, chúng ta chạy trốn tới nơi xa xôi..."

Quan quân kia nhíu mày, ra hiệu với thủ hạ, "Trói lên đi."

"Rõ!"

Vài tên binh sĩ đem Hứa Dương đẩy vào trong phòng, lôi ra bốn cái xích sắt từ trên một cái giá sắt dính đầy vết máu màu đỏ sậm, chú nhập linh lực vào trong linh trận của cái giá sắt đó.

Những xích sắt này lập tức như rắn còn sống vậy "Vù" cuốn lên phía trên tay chân của Hứa Dương, rồi sau đó đột nhiên xiết chặt lại, đem hắn kéo thành một chữ "Đại", treo ở chính giữa cái giá sắt.

Quan quân kia vội nhìn chằm chằm vào Hứa Dương, ra hiệu đối với binh sĩ ở bên cạnh, "Động thủ đi. Trước tiên bắt đầu từ nhẹ nhất, nếu hắn muốn mạnh miệng, vậy thì cứ để xem hắn có thể kiên trì được tới dạng thứ mấy."

"Rõ!" Một tên binh sĩ cả người cơ bắp cuồn cuộn lên tiếng, lấy ra một cái trường tiên từ trong tủ bên cạnh, tiếp theo lòng bàn tay tụ khởi linh lực, vuốt chậm dãi qua từ trên thân roi, cái roi kia vậy mà lại dấy lên lửa cháy hừng hực, cháy đến nỗi làm không khí ở xung quanh từng trận vặn vẹo.

Hứa Dương trong lòng trầm xuống, trời đ-! Muốn làm thật à? !

Cần phải nghĩ ra biện pháp rồi, cái thứ quỷ quái này mà đánh vào trên người, không chết thì cũng phải bay mất một lớp da...

Hắn tâm niệm bay lộn, bỗng nhiên nhớ ra công hiệu của tầng thứ hai Thiên Vận Triền Tâm Công mang tới, lập tức thở dài, thầm nghĩ: có thể kéo dài thêm được một hồi thì là một hồi đi, Vĩnh Trấn đại tỷ, đều sắp lấp đất đến nơi rồi, ngài dù thế nào thì cũng phải hiện thân ra giúp cho ta một chút... Nếu ta thật sự không gắng gượng được mà nhận tội, thì ngài cũng không nên trách ta a.

Một binh lính khác lấy đi những thứ mà Hứa Dương đang mang theo bên người, Hứa Dương lợi dụng kẽ hở này, nhanh chóng triệu tập linh lực, làm cho chính mình tiến nhập vào trạng thái khi tu luyện Mị Thuật.

Binh lính cầm trường tiên trong tay tiến lên vài bước, lộ ra tươi cười đáng khinh với Hứa Dương, "Tiểu công tử tươi ngon mọng nước như vậy, nếu mà đánh vào thì xúc cảm khẳng định là..."

Nhưng mà, nàng còn chưa có nói hết lời phía sau, lại vẫn là nhìn thẳng chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Dương, tay phải cầm roi run nhè nhẹ, như thế nào cũng không cử động được.

Quan quân ở một bên không kiên nhẫn được nói "Bị ngu à? Đánh a!"

Binh lính kia vẻ mặt đau khổ nhấc tay lên, cắn chặt hàm răng, thái dương chảy ra mồ hôi lạnh, lại qua một hồi lâu, dưới sự thúc giục lần thứ hai của quan quân, rốt cuộc mới hung hăng nhắm chặt con ngươi lại, tùy tay quất về phía Hứa Dương.

"Ba ——" tiếng roi nổ đùng quanh quẩn ở trong tòa tháp cao, lại chỉ đánh vào trên cái giá sắt đang cố định Hứa Dương, khoảng cách còn có hơn hai thước xa so với người.

Quan quân nổi giận, một cước đá vào trên mông binh lính kia, "Ngươi bị điên rồi à? Nhắm mắt làm chi? !"

Người sau nơm nớp lo sợ thối lui hai bước, cúi đầu chắp tay nói "Đại, đại nhân, ta không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy gương mặt của nam nhân này, lại không nỡ xuống tay..."

"Phế vật!" Quan quân một cước đem nàng đá ngã, rồi chỉ vào một binh lính khác, "Ngươi tới!"

"Rõ!"

Rồi người sau nhặt lên trường tiên vẫn còn đang bốc cháy, đang định vung tay quất về hướng Hứa Dương, ánh mắt lại vừa vặn va phải ánh mắt của hắn, không khỏi bị kìm hãm lại.

Khuôn mặt đó, cặp mắt đó, quả thực mị đến mức tận cùng, như gặp phải người thương, không đành lòng nhìn vậy.

Đây là đặc hiệu của tầng thứ hai Thiên Vận Triền Tâm Công, đối với người khác phái thời điểm khi bị người tu luyện công kích Mị Thuật sẽ sinh ra ý do dự, không đành lòng xuống tay!

Nhất là những tên binh sĩ này, tu vi còn phải thấp hơn một chút so với Hứa Dương, lại không thể khắc chế được sự ảnh hưởng của Mị Thuật.

Người cầm roi cả người đều đang run rẩy, lúc này nàng tình nguyện dùng roi tự quất cho chính mình vài cái, cũng vô pháp thuyết phục bản thân chính mình tiến hành khổ hình đối với nam tử "Yếu mềm đáng yêu" ở trước mặt.

Quan quân kia giận dữ, một tay đoạt lấy cái roi ở trong tay của binh lính, sắc mặt xanh mét, "Ta vẫn còn chưa tin..."

Cùng lúc đó, ở bên ngoài cửa chính hắc vụ lượn lờ của tòa tháp cao, tám tên thủ vệ mặc hắc giáp đang ngưng thần nhìn về phía chiến trường ở xa nơi con cự long đang tung bay, nổ vang không dứt.

Đột nhiên, một người trong số đó chỉ vào chỗ triền núi cả kinh nói "Bão, bão cát này là từ đâu tới? !"

Mấy người khác vội theo tiếng nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đám cát lớn màu vàng đang bay ào ào kéo tới, cuốn lấy một vùng cây cối rộng lớn gần đó, phát ra tiếng gào thét "Ù ù".

Ngay khi các nàng đang sửng sốt thất thần, một cái thiết tiễn màu đen chợt bay ra từ phía sau cơn bão cát kia.

Tốc độ của mũi tên đó cực nhanh, gần như là hắc quang chợt lóe, liền đã từ mi tâm của một tên thủ vệ bay xuyên qua, máu tươi bắn nhanh ra hơn mấy trượng.

"Có địch tập kích!" Tiểu quan quân cầm đầu lập tức tụ khởi linh lực, cao giọng hô quát nói, "Đề phòng, cảnh báo!"

Nàng lời còn chưa dứt, đạo hắc mang kia đã vẽ thành một hình cung ở trên không trung, từ hậu tâm của nàng xuyên ra, thi thể "Rầm" ngã trên mặt đất.

Một tên thủ vệ khác cuống quít từ trong lòng ngực lấy ra một cái tiêu gỗ, đang định dùng sức thổi ra, trong "Bão cát" lúc trước lại bay ra một cái thiết tiễn khác, trong nháy mắt đem nàng bắn chết.

"Vù vù vù", thiết tiễn lạnh như băng vô tình liên tiếp bắn ra, lần lượt chỉ hai ba thời gian hít thở, đã đem tất cả những thủ vệ trước tòa tháp cao đều đánh gục.

Phải biết rằng, những thủ vệ binh lính của Mặc Tháp này kém cỏi nhất cũng là tu vi Thất Mạch cảnh trung kỳ, quan quân càng là Thất Mạch cảnh cực hạn, lại không một ai có thể hơi đón đỡ được một chút, đủ có thể thấy rằng những mũi tên này uy lực mạnh mẽ cường hãn như thế nào!

Nhưng tiếng rên rỉ hấp hối của thủ vệ và động tác ngã xuống đất vẫn khiến những người khác trong tháp cảnh giác. Đại môn bị đẩy ra từ bên trong, lại có bảy tám tên thị vệ mặc giáp nhanh chóng chạy ra, lập tức liền nhìn thấy thi thể ở trên mặt đất.

"Có người tập kích tháp!"

"Nhanh đi bẩm báo thống lĩnh đại nhân!"

Đội thị vệ kia ngược lại cũng có tố chất huấn luyện, thấy biến không sợ, lấy tốc độ nhanh nhất xếp thành một trận ngang, đều tự rút ra binh khí, chỉ hướng bên ngoài tháp.

"Bão cát" đang gào thét lao đến thì không ngừng nghỉ chút nào, xẹt qua từ trên người thủ vệ bị bắn chết trước đó, đem thi thể cuốn lên giữa không trung, kịch liệt xoay tròn rồi quăng vào trước mặt mấy người kia.