Hứa Dương bị tử y nam tử kia mang theo bay đi được gần một ngày thời gian, rốt cuộc cũng hạ xuống một ngọn núi cực kỳ nguy nga hùng vĩ, lại đi thêm được một đoạn, trước mắt xuất hiện một tòa cung điện xa hoa khiến người nhìn phải trầm trồ khen ngợi.
"Tới rồi." Lang Thủy nhìn vào cung điện kia ngạo nghễ nói, "Nơi này là thuộc loại thế giới của ta, ta có chính là thời gian để cho ngươi nói thật."
Hắn ra hiệu cho một tên hắc y nhân nghe thấy tin chạy tới lui ra, rồi tự mình đem Hứa Dương mang vào trong điện.
Người sau đi vào đại môn màu vàng cao hơn ba trượng, ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy xung quanh là những cột đá bằng ngọc bích cùng ngói pha lê màu đỏ, đám sương lượn lờ trên mặt đất, khiến người như đi ở giữa không trung vậy.
Lang Thủy mở miệng nói "Ta biết ngươi đã gặp qua Hàn Nguyệt, ngươi buộc phải nói cho ta biết nàng hiện tại đang ở nơi nào."
"Ta không..."
Hứa Dương chỉ nói ra được hai chữ, liền bị Lang Thủy cắt ngang, "Không cần phải gạt ta. Ngươi lúc trước từng tìm hiểu tin tức của 'Cảnh Hào' với Thiên Mục Các, mà người ở hậu thế biết tới sự tồn tại của Cảnh Hào, không vượt qua một bàn tay.
"Mà trong số đó, có bốn người đều là không ở Thần Trì Giới, chỉ có một mình Hàn Nguyệt mới có thể nói cho ngươi biết cái tên này."
Hứa Dương bất đắc dĩ nói "Ta thật sự không biết Hàn Nguyệt là ai. À, đúng rồi, ta có thể thề với Thiên đạo!"
"Sự kiên nhẫn của ta là có giới hạn." Thân ảnh hư ảo của Lang Thủy bỗng nhiên biến mất, âm thanh là từ nội bộ đại điện truyền ra, "Ta có chính là biện pháp khiến ngươi phải mở miệng!"
Hứa Dương liền cảm thấy một cỗ cự lực đem chính mình lôi kéo về phía trước, bay thẳng qua hơn trăm trượng xa, vòng qua hai tòa tường xây làm bình phong ở cổng, rốt cuộc cũng nhìn thấy được tử y nam tử đang ngồi ngay ngắn trước mặt ở bên trên một chiếc ghế lớn được bạch quang bao vây.
Bóng dáng người ngồi trên ghế không còn là hư ảo nữa mà là thân ảnh thật, Hứa Dương chỉ nhìn thoáng qua với hắn, liền cảm thấy như bị sét đánh, trong đầu "Ong ong" vang lên, dường như nơi đó đang ngồi căn bản không phải là một người, mà là một quả bom nguyên tử đang phát nổ!
Hắn liều mạng khắc chế lại sự thôi thúc muốn buông lỏng, quay đầu đi, cắn răng nói "Ta thật sự là không biết Hàn Nguyệt, ngươi rốt cuộc muốn làm gì..."
"Vẫn còn cứng cổ? !" Lang Thủy hơi hơi nâng tay, nhất thời có một đạo bạch quang bay ra từ bàn tay hắn, đem Hứa Dương vờn quanh trong đó.
Rồi sau đó ngón tay hắn khẽ động, bạch quang kia khẽ đung đưa, Hứa Dương lập tức kêu thảm thiết một tiếng, ngửa mặt té ngã trên mặt đất, cả người máu tươi đầm đìa.
Trong chốc lát, ngón tay của Lang Thủy thu hồi lại, bạch quang dần yếu đi, sự đau đớn ở trên người Hứa Dương lúc này mới ngừng lại, há to mồm thở hổn hển. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc vừa rồi kia, hắn chỉ cảm thấy dường như bị người lột mất một lớp da, rồi lại lăn ở trong bể muối, nỗi thống khổ cực lớn làm hắn quả thực muốn lập tức chết đi.
"Ta hỏi lại ngươi một lần nữa." Lang Thủy nhìn chằm chằm vào hắn nói, "Hàn Nguyệt đang ở đâu?"
"Chờ chút!" Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lắc đầu nói, "Chẳng lẽ nàng vẫn chưa thổ lộ tên thật với ngươi sao? Được lắm, ta hỏi ngươi, người đã truyền Thiên Vận Triền Tâm Công cho ngươi, nàng hiện tại đang ở nơi nào?"
"Thật sự là không có ai dạy cho ta công pháp này." Hứa Dương cắn răng nói. Ai mà biết được khi nói ra Vĩnh Trấn, "Nam nhân đầu đạn hạt nhân" này có thể sẽ lập tức giết chính mình hay không chứ. Hơn nữa Vĩnh Trấn chỉ là một sợi tàn hồn, căn bản không phải là một người, hắn nói cũng là tình hình thực tế.
Lang Thủy đứng dậy, không kiên nhẫn nói "Thế thì cứ cho ngươi thưởng thức một lần sự thống khổ của thế gian trước vậy, xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!"
Hắn nói xong, duỗi ngón tay chỉ một chỉ về hướng Hứa Dương, những bạch quang hình tròn kia lập tức kịch liệt chớp lên, đôi mắt của Hứa Dương lập tức trở nên đen kịt, cả thế giới như sụp đổ một lần nữa, với tiếng hét chỉ có thể nghe thấy được ở trong địa ngục.
Lang Thủy đem hắn tra tấn đủ, lúc này mới dừng linh thuật, lại quát khẽ nói "Mau nói thật!"
Hứa Dương đang há mồm thở dốc, ngoài điện bỗng nhiên chạy vào một tên thị vệ mặc giáp, quỳ một gối xuống ở cực xa xa so với đại điện, cao giọng nói với lang thủy "Đại nhân, không tốt rồi! Lúc vừa nãy trước sơn quan báo lại, nói có rất nhiều cường giả mạnh mẽ xâm nhập vào ải."
Lang Thủy giương mắt lên, hờ hững nói "Trường Duệ, đi xem chuyện là như thế nào."
"Vâng!"
Một hắc y nhân đi ra từ bên cạnh thiên điện, khom người tuân mệnh, đang định xoay người rời đi, lại nghe thấy thị vệ báo tin kia nói "Đại nhân, trước quan tấu báo, người tới ít nhất có hai cường giả Thánh Nguyên cảnh, cũng có ba Huyền Vực cảnh, về phần mấy trăm người khác, chỉ sợ ít nhất cũng đã Tam Hải cảnh trở lên, cho nên việc này..."
"Ừm?" Lang Thủy lúc này mới từ trên người Hứa Dương dời đi ánh mắt, nhíu mày nói, "Thánh Nguyên cảnh? Chẳng lẽ là người của tam Thánh ngũ Tông sao? Đúng rồi, nữ tử mà ta hôm qua đã đả thương kia là đệ tử của Thanh Khâu, các nàng là vì việc này mà đến sao?"
Thị vệ kia nói "Bẩm đại nhân, trước quan sở báo hình như vẫn chưa nhắc tới việc này, ngược lại chỉ nói ngài phải giao ra 'Hứa Dương' gì đó."
"Tam Thánh ngũ Tông vậy mà lại vì ngươi mà làm ra cái trò lớn như vậy?" Lang Thủy liếc mắt nhìn Hứa Dương, hơi làm suy nghĩ, rồi nói với Trường Minh, "Truyền lệnh, bảo Khúc Minh triệu tập nhân mã, theo ta đi xem xem."
"Vâng!"
Lang Thủy lại chỉ vào Hứa Dương, phân phó thị vệ ở trước điện, "Đem người này nhốt vào trong hắc lao, nghiêm hình tra tấn, thẳng cho đến khi hắn nói ra nơi của người đã dạy cho hắn công pháp."
"Vâng!"
Thị vệ kia lại gọi hai người tới, xách Hứa Dương đi về hướng ngoài điện.
Lang Thủy mang theo Trường Duệ cũng đi ra khỏi đại điện, đi được một đoạn, bỗng nhiên ngừng cước bộ lại, trầm ngâm nói "Ngược lại cũng nên để cho 'Tiên Vệ' theo bên cạnh đợi mệnh, để phòng bất trắc."
"Tiên Vệ? !" Trường Duệ giật mình quay đầu lại.
"Tiên Vệ" này chính là sự tồn tại cực kỳ bí ẩn, trong cả Tiên Ẩn Phong, chỉ có tiên quân cùng với "Tam thiên tướng" tâm phúc mới biết được cái tên này.
Kỳ thật Trường Duệ cũng chỉ biết Tiên Vệ là một con át chủ bài của tiên quân, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, mà cụ thể hơn nữa, thì ngay cả nàng cũng không rõ ràng.
Nàng thầm nghĩ trong lòng: ngay cả tiên vệ cũng đều phải vận dụng, chẳng lẽ nào tiên quân muốn khai chiến cùng với người của tam Thánh ngũ Tông sao? !
Lang Thủy nâng tay huy vũ ở giữa không trung, trong nháy mắt liền khắc ra một phương linh trận, sau đó linh trận phiêu đãng xuất ra trận trận dao động, bay về hướng phương xa.
Hắn lúc này mới bước lên một chiếc xe ngựa ngân quang bốn phía ở ngoài điện, Trường Duệ vội cũng đi theo lên, ngồi ở vị trí của xa phu, cầm lấy chiếc roi quất ngựa bằng bạc trên giá, giương tay vung đi, "Ba ——"
Bốn con ngựa có vảy màu trắng bán trong suốt hí lên một tiếng, vậy mà lại cất vó chạy lên giữa không trung, chạy thẳng về phương hướng trước sơn quan.
Ở sườn tây đại điện, một phiến đại môn mở ra, mười chiếc thuyền lâu chạm khắc như bạch ngọc lao ra từ trong đó.
Thuyền lâu kia treo ở chỗ cao cách mặt đất hai ba trượng, trên mỗi một cái "Thuyền" đều có hơn trăm tên thị vệ thân khoác giáp trụ "Hắc thiết", cầm cung, mâu trong tay.
Mười chiếc thuyền lâu xếp thành hai hàng năm ngay ngắn, theo sát ở phía sau Lang Thủy, tốc độ dường như không chậm hơn so với cỗ xe ngựa màu vàng đang phi nước đại kia.
Lang Thủy dẫn đại quân đi ra được nửa ngày, hai mắt vẫn đang khép hờ bỗng nhiên mở ra, nhẹ giọng nói "Dừng."
Trường Duệ lôi kéo dây cương, "Hu." Rồi sau đó lại ra hiệu về hướng xe sau, "Dừng lại!"
Một nữ tử diện mạo xấu xí, mọc lên một đôi mắt chuột, thân mặc bố sam màu đen đứng ở phía trên chính giữa đầu thuyền chiếc thuyền lâu, nghe thấy tin lập tức vung tay lên với thị vệ ở bên cạnh.
Mười chiếc thuyền lâu dừng lại gần như là cùng một lúc, đội hình chỉnh tề như đao thiết phủ khảm vậy.
Rồi sau đó nữ tử diện mạo đáng khinh kia phi tới trước trận, cao giọng nói với cánh đồng bát ngát ở phía xa xa "Người tới là người nào, dám tự tiện xông vào trọng địa Tiên Ẩn Phong? !"
Giọng nói được bao bọc bởi linh lực hùng hậu, bay thẳng ra hơn mười dặm xa.