Hứa Dương nhìn thấy nam nhân trung niên bán trong suốt ở trước mặt, chỉ cảm thấy như rơi vào động băng, cả người không nhịn được run rẩy lên, hàm răng đều cắn ra máu tươi, mới miễn cưỡng dừng lại được ý niệm thần phục hắn ở trong đầu.
Phía xa vang lên một tiếng nổ lớn, mặt đất rung chuyển dữ dội kèm theo một tiếng hét kinh hãi, đó là Hòa Trúc khi bị cự long màu tím cắn nuốt phát ra, nhưng tử y nam tử ngay cả quay đầu lại để nhìn cũng chưa từng liếc mắt một cái, mặc cho nàng hóa thành tro bụi.
Hư ảnh của nam tử kia vẫn là nhìn chằm chằm vào Hứa Dương, lại hỏi "Ngươi là Hứa Dương?"
Hứa Dương tựa lưng ở trên một khối núi đá, khởi động màn hào quang màu vàng của Đại Nhật Thiên Sứ Y, lúc này mới hơi dễ chịu một chút.
Trước mắt hiển nhiên đã không tránh đi được nữa rồi, nên hắn chỉ đơn giản gật đầu nói "Đúng vậy, là ta. Ngươi là ai?"
Phía sau một gốc cây lớn cách đó hàng trăm bước, Trương Tích Nhạ chau mày, há to mồm thở hổn hển, cái tên nam tử kia đột nhiên xuất hiện cũng khiến nàng sinh ra cảm giác áp bách cực lớn.
Nàng liếc trộm mắt một cái, thấy lực chú ý của hắn toàn bộ đều ở trên người Hứa Dương, vội từ trong lòng ngực lấy ra một lá bùa, đầu ngón tay hội tụ linh lực, khắc họa rất nhanh ở trên mặt, rồi sau đó đem lá bùa cột vào trên đùi của một con "Ong mật" màu đỏ.
Làm xong hết thảy những việc này, nàng âm thầm đem linh lực toàn thân tụ khởi, mạnh mẽ lắc mình đi ra từ sau gốc cây, tử mang kiếm trong tay tuôn ra hàn mang mấy trượng, chỉ đâm thẳng về hướng phía sau lưng của tử y nam tử kia.
"Quả nhiên là ngươi." Tử y nam tử gật đầu, lại nói với Hứa Dương, "Nói! 'Thiên Vận Triền Tâm Công' này là ai đã dạy ngươi?"
Phía sau một trận tiếng xé gió sắc nhọn, nam tử trước mặt Hứa Dương lại ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ nghiêng người trước sau tùy ý vung tay, lập tức truyền ra một tiếng giòn vang "Coong".
Bảo kiếm trong tay Trương Tích Nhạ trong nháy mắt bị vỗ bay thẳng lên trên trời, cánh tay nàng cầm kiếm lập tức bị bẻ gẫy, một ngụm máu tươi phun ra.
Nàng lại không để ý tới thương thế chút nào, dưới chân vặn một cái, xẹt qua từ bên cạnh người nam tử cùng Hứa Dương, dùng một tay còn lại túm quần áo của Hứa Dương lên, liều mạng bỏ chạy về hướng xa xa, đồng thời quay người trở lại chỉ một chỉ về phía giữa không trung.
Tử y nam tử giận dữ, lập tức lắc mình đuổi theo lên, vừa mới bay ra được hơn mười trượng, chợt có một đạo tử quang đâm tới từ bên cạnh phía sau đỉnh đầu hắn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, trong tay phải huyễn hóa ra một thanh đoản đao không đáng nhìn, đánh về hướng tử mang kia, nhất thời truyền ra một tiếng kim loại giao kích khiến màng nhĩ người đau đớn, một cỗ sóng xung kích linh lực mắt thường có thể nhìn thấy được đẩy ra, tử mang kiếm vậy mà lại "Rắc" gãy thành hơn mười đoạn.
Trương Tích Nhạ đang liều mạng ngự phong phi hành, bỗng nhiên linh mạch một trận rung động, trước mắt màu đỏ tươi, lại là một ngụm máu tươi phun ra, vội rơi xuống từ trên không trung.
Hứa Dương cuống quít phản thủ đem nàng túm chặt lại, rồi thi triển Thiên Ba Vũ Trì Thuật, cuối cùng cách đất trên dưới một trượng mới ổn định lại được thân hình, nhưng còn chưa kịp bỏ chạy về hướng xa xa, hư ảnh của tử y nam tử kia liền đã xuất hiện ở trước người hắn.
Tử y nam tử một tay tóm vào Trương Tích Nhạ, tay kia thì ngân quang chớp động, liền muốn vỗ lên trên đầu nàng.
Hứa Dương khẩn trương, lúc vừa rồi nếu thỉnh cầu đệ tử này một mình rời đi, có lẽ đã thoát khỏi một kiếp, nàng là vì mang theo chính mình đi cùng nhau, lúc này mới bị bắt, bản thân mình tuyệt không thể đứng nhìn nàng bị giết được.
Hắn nhớ tới những điều tử y nam tử kia nói lúc vừa nãy, lập tức cao giọng nói "Ngươi muốn biết lai lịch của Thiên Vận Triền Tâm Công phải không? !"
Đối phương quả nhiên ngẩn ra, tùy tay đem Trương Tích Nhạ ném sang một bên —— người sau cánh tay đã bị bẻ gãy, cộng thêm vừa rồi linh bảo bị phá hủy, nàng tự thân cũng sẽ nhận phải phản phệ, lúc này đã không còn uy hiếp gì nữa rồi.
"Nói mau!"
Hứa Dương trong nháy mắt nói "Ta nói ta mổ xẻ ra được một quyển bí tịch từ trong bụng của một con vượn, từ đó mà học được, thì ngươi có tin không?"
Tử y nam tử híp mắt nhìn vào Hứa Dương, trầm giọng nói "Không tin."
Hứa Dương thở dài, lại nói "Được rồi, ta nói thật với ngươi. Năm trước có một lần ta bị người đuổi giết, không may bị rơi xuống dưới vách núi đá, không nghĩ tới dưới đáy vực đó lại có người, cứ nhất quyết muốn thu ta làm đồ đệ, dạy ta loại công pháp này."
Tử y nam tử vội nói "Vách núi đá? Ở đâu? Người đã dạy ngươi trông bộ dáng như thế nào? !"
Hứa Dương bịa chuyện nói "Vách núi đá ở... bên cạnh Đại La Sơn, người dạy ta kia là một, a, là một lão thái thái..."
Đại La Sơn chính là một trong tam Thánh ngũ Tông, thực lực cường đại, Hứa Dương cũng là tính toán xé da hổ làm đại kì, để cho đối phương có điều kiêng kị.
Không ngờ tử y nam tử lập tức hừ lạnh một tiếng, "Đừng có nói bậy! Cho ngươi thêm một lần cơ hội nữa, mau nói thật!"
Hứa Dương trong lòng âm thầm kêu khổ, lâu như vậy rồi, sao cũng chả thấy ai đến giúp đỡ mình thế nhỉ?
Hắn nói tiếp "Được được, ta nói thật. Kỳ thật là do ta đi nhầm vào bên trong một ngôi mộ, bên trong có một khối xương khô, ta dập đầu lạy ba cái với nó, liền lấy được một quyển da dê, bên trên ghi lại là bí tịch 'Thiên Vận Triền Tâm Công'..."
Tử y nam tử một tay đem hắn xách lên, cả giận nói "Nếu còn nói bậy thêm một lần nữa thì ta sẽ giết chết ngươi!"
Hứa Dương thấy hắn có vẻ rất quan tâm đến Thiên Vận Triền Tâm Công, vội hô lớn "Giết ta ngươi sẽ vĩnh viễn chớ nghĩ tới biết được lại lịch của công pháp kia!"
Nam tử không khỏi sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ chần chờ, chợt giọng lại lạnh lùng nói "Hừ! Ngươi không nói cũng không sao, đợi sau khi ta giết chết ngươi, thi triển Sưu Hồn Thuật thì cái gì cũng đều biết được hết!"
Hứa Dương nhìn thần sắc của hắn, càng xác định Thiên Vận Triền Tâm Công hẳn là phi thường trọng yếu đối với hắn, lập tức cứng cổ nói "Ta tuy rằng tu vi không cao, nhưng rất am hiểu linh thuật hồn phách. Ngươi nếu dám giết ta, ta sẽ thi triển Lôi Trạch Diệt Hành Thuật đối với chính mình, đem hồn phách của chính bản thân mình đánh nát, xem ngươi lấy cái gì để mà sưu!"
Tử y nam tử thịnh nộ, tay đang túm lấy Hứa Dương cũng đều run bần bật, rồi lại bất đắc dĩ đem hắn buông ra, thay đổi ngữ điệu hòa khí nói "Ta tên là 'Lang Thủy', là bạn cũ của người đã dạy ngươi Mị Thuật kia, sau khi mất đi liên hệ từ hơn ngàn năm trước, ta một mực vẫn luôn tìm kiếm nàng.
"Ngươi nếu là truyền nhân của nàng, cứ đưa ta đi gặp nàng. Ta nghĩ rằng, nàng hẳn là cũng rất muốn gặp được ta mới đúng."
Hứa Dương thầm nghĩ: anh đây tin ngươi mới gặp quỷ! Hơn nữa, cho dù ta muốn mang ngươi đi gặp Vĩnh Trấn, thì cũng không làm được a. Có điều tên gia hỏa này vậy mà lại một ngụm nói toạc ra "Thiên Vận Triền Tâm Công" là Mị Thuật, hẳn là tương đối quen thuộc đối với Vĩnh Trấn.
Hắn lập tức nhớ tới một câu mà kiếp trước đã từng nhìn thấy qua: người hiểu rõ ngươi nhất khẳng định là kẻ thù của ngươi.
Hắn làm ra vẻ bất đắc dĩ nhìn về phía tử y nam tử, nói "Ta thật sự là học được Thiên Vận Triền Tâm Công từ trên da dê, không có ai dạy ta cả..."
Tử y nam tử mắt lạnh nhìn vào hắn, đang định hỏi lại, bỗng nhiên liếc qua Trương Tích Nhạ ở một bên, lập tức lại tụ khởi linh lực muốn đánh chết nàng.
Hứa Dương vội tiến lên vài bước ngăn ở trước mặt Trương Tích Nhạ, nói "Ngươi muốn giết nàng, ta sẽ không trả lời thêm bất cứ vấn đề gì của ngươi nữa!"
Tử y nam tử ngẩn người, tức giận lui về phía sau vài bước, ngoắc tay với giữa không trung, "Người đâu!"
Không bao lâu, mấy tên nữ tử mặc giáp bay nhanh tới, nhìn thấy Hứa Dương cùng Trương Tích Nhạ, nhất thời như lâm đại địch, đem phụ cận vây quanh, lại vái nói với hư ảnh nam tử kia "Tiên quân, thuộc hạ cảnh giới bất lực, vậy mà lại để cho ngoại nhân tới gần nơi này, còn thỉnh tiên quân giáng tội!"
"Không trách được các ngươi." "Lang Thủy" xua tay, lại chỉ về hướng Trương Tích Nhạ, "Các ngươi đem nàng mang đi nhốt lại."
"Vâng!" Người mặc giáp nhìn về phía Hứa Dương, chần chờ nói, "Tiên quân, hắn..."
"Không cần các ngươi quản, đi mau!"
"Vâng!"
Đoàn người mang Trương Tích Nhạ đi, Lang Thủy một tay xách Hứa Dương lên, bay lên không, đợi khi bay ra được gần trăm dặm, lúc này mới thấp giọng nói "Nói mau, Hàn Nguyệt nàng người đang ở đâu?"