Chương 440: Trời Cũng Giúp Ta!

Bóng người xuất hiện trong tủ nhìn ba người trong phòng, cũng là thần tình kinh ngạc, chần chờ nói "Dao Trì... điện hạ, sao nàng lại chưa có tới?"

Nữ tử tóc dài nhíu mày, "Dao Trì là ai?"

Người đối diện nọ nhất thời nheo hai mắt lại, nói "Vậy đám các ngươi là ai?"

Nữ tử má hóp cúi đầu nhìn xuống Băng Thược Thử kêu "Chít chít" thẳng vào phía người vốn dĩ đang ở trong tủ, lập tức tiến đến bên tai đại tỷ mình, thấp giọng nói "Người này nhất định là có quan hệ cùng với Hứa Dương."

Người sau gật đầu, sau đó mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân từ xa, biết rằng những khách nhân khác trong khách điếm có lẽ đã nghe thấy được động tĩnh ở đây và đang đi tới.

Vì thế nàng không dám làm trì hoãn nhiều, chắp tay nói "Chúng ta là đệ tử Vạn Linh Sơn. Xin hỏi các hạ cùng Hứa Dương là cái quan hệ gì?"

"Hứa Dương?" Người trong tủ hiện ra một vẻ kinh ngạc, hỏi ngược lại, "Các ngươi tìm hắn làm gì?"

Nữ tử tóc dài có chút sốt ruột, nhìn thoáng qua về hướng đại môn phòng gỗ, nói "Ngươi nếu có thể nói cho chúng ta biết tung tích của Hứa Dương, thì ta sẽ cho ngươi một trăm khắc Thanh Linh Dịch!"

Nữ tử trong tủ lại nói "Các ngươi thật sự không biết Dao Trì sao?"

Ba người liếc nhau, cùng nhau lắc đầu.

"Tốt," nữ tử trong tủ có vẻ có chút hưng phấn, nói, "Các ngươi trước tiên đem ta đưa ta ra khỏi phòng này, ta sẽ nói cho các ngươi biết Hứa Dương ở đâu."

Nữ tử má hóp kinh ngạc nói "Tự ngươi đi ra là được rồi, còn muốn chúng ta đưa ra làm chi?"

"Bên ngoài phòng này còn có cấm chế, sẽ bị hơi thở của ta kích phát. Các ngươi phải đem nó phá huỷ mới được."

Nữ tử đeo roi đồng lập tức nhìn mọi nơi xung quanh, quả nhiên phát hiện bốn góc phòng có một phương linh trận cực kỳ bí ẩn, lập tức vội bước nhanh tiến lên, bắt tay vào chuẩn bị phá giải.

Không lâu sau, hơn chục tên Tu Linh giả trong khách điếm tìm thấy căn nhà gỗ và mở cửa bước vào, nhưng chỉ thấy dưới đất một đống hỗn độn, người sớm đã ra khỏi nhà.

Trong phòng khách chữ nhân của một khách điếm khác ở phố đối diện, ba người tới từ Vạn Linh Sơn nhìn chằm chằm vào nữ tử hơi béo bị sương mù quanh quẩn bốc hơi ra từ Thanh Linh Dịch ở trước mặt, đều là khẽ nhíu mày.

Các nàng lúc vừa rồi vì tránh đi những Tu Linh giả khác, đã tiêu tốn mất hai phân Thanh Linh Dịch mới lấy được một gian phòng ở trong nhà khách này, đang đau lòng, lại không nghĩ rằng, vị trước mặt này vậy mà lại không mất bao lâu thời gian đã đem ba khắc Thanh Linh Dịch của các nàng luyện hóa sạch sẽ.

Rốt cuộc, tên nữ tử đi ra từ trong tủ kia cũng mở mắt ra.

Ba người gần như trăm miệng một lời hỏi "Hứa Dương đang ở đâu?"

Đối phương đầu tiên là xoa xoa cánh tay của nàng, "Cuối cùng cũng hơi khôi phục non nửa phân linh lực." Rồi sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về hướng ba người kia, mỉm cười, nói, "Bây giờ, đến phiên ta hỏi các ngươi."

Sau nửa canh giờ.

Nữ tử má hóp ngồi trên mặt đất, lưng dựa vào góc tường, ánh mắt kinh hãi nhìn nữ tử hơi mập trước mặt, run giọng nói "Chính, chính là như thế, ba tỷ muội chúng ta chỉ vì cầu tài, nghe nói rằng sư muội của Hứa Dương từng xuất hiện ở thành Túc Dương, liền không quản ngàn dặm xa đi tới đây, rồi sau đó liền gặp ngươi..."

"Nói rồi ta gọi là Trầm Tỉ Lam." Nữ nhân hơi béo vỗ bả vai của nàng, vẻ mặt ôn hoà nói, "Chớ sợ, chỉ cần ta hỏi cái gì ngươi nói cái đó, thì sẽ không có việc gì."

Nữ tử má hóp liếc mắt nhìn hai cỗ thi thể ở bên cạnh, dùng sức nuốt nước bọt, liều mạng gật đầu, "Vâng, vâng, Trầm thượng sư, ta nhất định biết cái gì thì nói cái đó."

"Ừm." Trầm Tỉ Lam vừa lòng mỉm cười, "Vậy đám các ngươi là phát hiện ra ta ở bên trong cái tủ nát kia như thế nào?"

Nữ tử má hóp gọi tới Băng Thược Thử, "Đây là chí bảo do sơn môn nuôi dưỡng, Băng Thược Thử, mũi có thể ngửi ra mùi ở ngoài hơn mười dặm ngoại. Chúng ta lúc trước đã đi một chuyến tới núi Huyền Hoa, vốn là muốn dùng nó để tìm Hứa Dương, lại không nghĩ tới tìm thấy ngài ở nơi này..."

"Ngoài hơn mười dặm á? Ta quả thật từng có tiếp xúc cùng với Hứa Dương, chẳng lẽ cái thứ này ngửi thấy được mùi trên người ta sao?" Trầm Tỉ Lam lập tức trước mắt sáng ngời, lại nói, "Nó là yêu thú do ngươi khống ngự à?"

"Không, không." Nữ tử má hóp run lập cập từ trong lòng ngực lấy ra một cái chuông bạc, "Băng Thược Thử phẩm giai cực thấp, không cần linh thuật khống ngự, chỉ cần dùng linh văn khí này là có thể chỉ huy được."

Trầm Tỉ Lam tiếp nhận lấy chuông bạc cẩn thận xem xét, nói "Cái thứ này dùng như thế nào?"

"Chỉ cần chú nhập linh lực vào, thỉnh mời ngươi lắc lắc... Đợi sau khi cảm ứng được hồn lực, yêu thú này sẽ nghe theo sự chỉ huy của ngài. Nếu muốn tìm người thì trước tiên phải cho nó thứ gì đó có mùi giống người đó, rồi sau đó cứ thế phân phó..."

Trầm Tỉ Lam vừa lắng nghe vừa chiếu theo làm, con Băng Thược Thử kia rất nhanh mà bắt đầu nghe theo sự chỉ huy của nàng.

"Thú vị." Trầm Tỉ Lam không ngừng gật đầu, dựa theo những gì mà đệ tử Vạn Linh Sơn dạy lúc vừa rồi, thử phân phó nói với yêu thử, "Mau tìm Hứa Dương."

Con Băng Thược Thử kia nghe thấy vậy lập tức dựng đứng lên, cái mũi hít hít ngửi ngửi ở xung quanh, bỗng nhiên kêu lên hai tiếng "Chít chít", xoay người chạy ra ngoài cửa.

Trầm Tỉ Lam cùng nữ tử má hóp kia đều là sửng sốt —— con Băng Thược Thử này nếu là không phát hiện ra mục tiêu muốn tìm, sẽ lắc đầu nằm ngay tại chỗ, chỉ có khi phát hiện ra mùi của mục tiêu, mới có thể lập tức lao đi.

Trầm Tỉ Lam động tác cực nhanh, vỗ vào gáy đệ tử Vạn Linh Sơn một cái khiến nàng ngất đi, rồi thả người phóng ra khỏi nhà, đuổi theo sát Băng Thược Thử lên lầu hai.

Yêu thử chạy tới cuối hành lang, dừng cước bộ lại, chỉ vào thẳng vào một phiến đại môn đang đóng chặt kêu "Chít chít".

Trầm Tỉ Lam trong lòng mừng rỡ, chẳng lẽ nào Hứa Dương đang ở chỗ này? ! Nếu là có thể đem hắn mang về Tiên Ẩn Phong, thì có lẽ vị đại nhân kia sẽ khoan dung tha thứ cho tội thất thủ của mình lúc trước, mình sẽ không cần phải như chó nhà có tang, cả ngày lo lắng đề phòng nữa!

Nhưng nàng chợt lại nhớ tới cái tên nữ tử gọi là Dao Trì kia, tu vi của người sau mặc dù cũng không bằng nàng, nhưng thủ đoạn rất nhiều, hơn nữa nàng trước mắt thân chịu trọng thương, nếu thực động thủ lên, thì chỉ sợ thật đúng là đánh không lại Dao Trì.

"Con mẹ nó, nếu có chút đan dược chữa thương địa giai thì tốt rồi."

Nàng một niệm chưa tất, chợt nghe thấy bên cạnh người có người nói "Vị bằng hữu này, phòng của ngươi dường như không phải ở đây đúng không?"

Trầm Tỉ Lam quay đầu đi, chỉ thấy một nữ tử mặt tròn thân mặc đạo bào đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào chính mình, trong lòng lập tức căng thẳng, sao lại còn có người canh gác lúc này? Người ở đây rất nhiều, không nên động thủ, tuyệt không thể kinh động tới Hứa Dương, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nàng cuống quít chỉ vào con Băng Thược Thử ở trên mặt đất, to giọng cười làm lành nói "Ồ, con yêu thú của ta chạy mất, nên lúc này mới đuổi tới nơi đây, vô tình đã quấy rầy tiên sư. Ta đây sẽ đi ngay, sẽ đi ngay."

Nàng nói xong một tay túm lấy con Băng Thược Thử, không đợi đối phương hỏi lại, liền bước nhanh phản hồi phòng chữ nhân ở lầu một, trước tiên đem nữ tử má hóp đang bị ngất xỉu trực tiếp giết chết, rồi sau đó thu lấy các loại tài vật, linh phù ở trên thi thể, cuối cùng dùng linh lực đem thi thể nghiền thành bột mịn.

Xử lý xong hết thảy mọi việc, Trầm Tỉ Lam lại đi tới quầy khách điếm, cho chưởng quầy một chút chỗ tốt, rồi hướng nàng hỏi cặn kẽ tình hình của những vị khách nhân ở trên phòng trong hành lang lầu hai.

Sau một lát, Trầm Tỉ Lam xuất hiện ở trên đường đối diện khách điếm, trên người đã thay đổi sang trang phục của dân chúng bình thường, hai mắt nương theo ánh trăng, nhìn chằm chằm vào đại môn của khách điếm, thấp giọng lẩm bẩm "Dựa theo những lời chưởng quầy kia nói, vậy thì một trong năm người có chiều cao và hình thể rất giống với Hứa Dương. Có điều lại không có ai giống với Dao Trì, chẳng lẽ nàng vẫn chưa tới đây sao?

"Nếu là như vậy, thì thật đúng là trời cũng giúp ta!"