Trên sườn núi cách Linh Vũ Hải không xa, một nữ tử lưng đeo kiếm trúc ngóng nhìn vào màn sương đang khuấy động, không khỏi âm thầm nhíu mày, "Dao động của linh thuật công kích lúc vừa rồi sở tạo thành kia, có thể xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp linh vụ truyền tới được bên này! Người nọ chỉ sợ ít nhất cũng có thực lực Lưỡng Cực cảnh cực hạn, một mình mình đến đây, liệu đã quá xem thường một chút rồi hay không..."
Nàng rút kiếm trúc ra, trước tiên lấy ra một miếng linh phù ném về hướng đỉnh núi Thanh Khâu, báo động về hướng tông môn, rồi sau đó hít sâu một hơi, thả người lao về hướng chỗ linh lực dao động truyền đến.
Đợi nàng chui vào bên trong Linh Vụ Hải, liền lập tức lấy ra một viên thạch phiến màu xanh nhạt to bằng đầu ngón tay, sau khi chú nhập linh lực vào đặt ở chỗ mi tâm của chính mình.
Trong nháy mắt, ảnh hưởng của Linh Nguyên thiên địa nồng đậm ở xung quanh giảm bớt trên diện rộng đối với nàng, khiến nàng có thể cảm nhận ra được linh lực dao động trong phạm vi hai ba dặm.
Nữ tử kiếm trúc lập tức liền phát hiện ra vài đạo hơi thở ở phía tây, lập tức dưới chân khẽ chuyển, mau chóng đuổi về hướng bên kia một cách cẩn thận.
Nàng đuổi theo ra được hơn mười dặm, chợt thấy phạm vi mình có thể tra xét nhỏ đi nhiều so với lúc trước, kinh ngạc giương mắt nhìn lên, nhất thời nhíu mày, "Bọn họ vậy mà lại chạy vào bên trong 'Bảo Trạch', đây là ngại mạng quá dài rồi sao?"
Nàng do dự một lát, nhớ tới mình đã từng khoe khoang trước mặt Lí sư thúc một mình có thể xử lý được những kẻ tự ý xâm phạm, lúc này cho dù không bắt được những người đó thì ít nhất nàng cũng không thể để bị mất mặt phải không.
Vì vậy, nàng hít một hơi thật sâu và bước nhanh vào lớp sương mù dày đặc đến nỗi khiến người không thể nhìn thấy được ngón chân của chính mình.
Hứa Dương tiến vào trong phiến linh vụ cực kỳ nồng đậm kia, khi quay đầu lại gần như đều sắp không nhìn thấy được Dao Trì ở bên cạnh, Long Hoàng cuối cùng đã hoàn toàn hiện ra nguyên hình một cái đầu đủ lớn, lúc này mới miễn cưỡng tìm thấy được tung tích của bọn họ.
Hắn vội lấy ra một sợi dây thừng từ trong Càn Nguyên Đại, một đầu nối vào trên cổ tay của chính mình, một đầu khác đưa cho Dao Trì, nói "Công chúa điện hạ, nơi này tầm nhìn quá kém, chúng ta dùng dây thừng nối lại, nếu không rất dễ đi lạc."
Dao Trì gật đầu, tiếp nhận lấy dây thừng rồi nối vào, quay đầu nhìn một chút khắp mọi nơi, lại nhíu mày nói "Nơi này không quá thích hợp..."
Hứa Dương cũng không phát hiện ra cái gì không ổn, vừa chạy vừa hỏi "Không có gì khác thường a?"
"Nơi này độ dày của Linh Nguyên quá lớn, không ngừng dũng mãnh tràn vào bên trong cơ thể, lúc này bản cung chỉ cảm thấy trong thân thể phiên giang đảo hải sông cuộn biển gầm, Linh Hải có dấu hiệu tùy thời cũng bị căng tức mà bạo."
Hứa Dương âm thầm giật mình, hắn biết, "Linh Hải" chính là một phương không gian tu ra ở bên trong cơ thể của cường giả Tam Hải cảnh, nghe nói bình thường sẽ có thiên lượng linh lực ở bên trong giống như nước biển chảy xuôi nhộn nhạo vậy, cùng với hệ thống linh lực tuần hoàn của bảy sợi linh mạch hợp thành trong cơ thể con người, vả lại tương thông cùng với ba hồn của con người, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Nếu Linh Hải của Dao Trì xảy ra vấn đề, vậy thì nàng nhẹ tu vi bị phế toàn bộ, nặng thì lập tức thân tử!
Hứa Dương lo lắng nói "Chẳng lẽ là do sương mù ở xung quanh đây sao?"
Hắn quay đầu lại lắng nghe, không có động tĩnh của nữ nhân mi dài kia, xem ra nàng cũng bị sương mù dày đặc này sở quấy nhiễu, tạm thời mất đi tung tích của những người bên mình này.
Vì thế hắn lôi kéo Dao Trì dừng lại cước bộ, tìm một gò đất nhỏ cho nàng ngồi xuống, dặn dò nói với nàng "Ngươi toàn lực vận chuyển công pháp, tận lực luyện hóa những Linh Nguyên này, sau đó lại đem linh lực luyện hóa ra chú nhập vào bên trong Thiên Trạch Bảo Thủy, đem đại lượng chúng tiêu hao hết. Chúng ta đợi lát nữa, chờ khi nữ nhân mi dài kia đi xa, liền phản hồi nơi sương mù nhạt hơn trước đó."
Dao Trì gật đầu, liều mạng áp chế tinh hoa Linh Nguyên kinh đào hãi lãng trong cơ thể, bắt đầu vận chuyển Huyền Thiên Kinh.
Hứa Dương nhìn hai tay của chính mình một chút, không khỏi có chút buồn bực, vì sao mình lại không có cái cảm giác gì không thích hợp chứ.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới, nam nhân của thế giới này không thể hấp thu Linh Nguyên từ ngoại giới, hẳn chính là do nguyên nhân này, nên linh vụ của nơi này mới không có ảnh hưởng gì đối với chính mình.
Hắn dùng các loại linh phù đem Dao Trì cùng Long Hoàng vây quanh lại, lắc đầu cười khổ, không nghĩ tới lời nguyền này vậy mà lại còn có thời điểm cứu chính mình một mạng.
Theo sự vận chuyển của công pháp, mực nước của Thiên Trạch Bảo Thủy trong bình ngọc không ngừng cao lên, sắc mặt của Dao Trì hơi tốt lên vài phần.
Hứa Dương vội hỏi nói "Ngươi cảm thấy như thế nào rồi?"
"Thiên Trạch Bảo Thủy đầy rồi." Dao Trì lắc đầu nói, "Có điều linh lực trong cơ thể cũng trống đi được một chút, vẫn có thể lại kiên trì thêm được nửa canh giờ nữa."
Hứa Dương thở dài "Haizz, khi đó nếu không đi Vũ Dũng Từ, cho dù không thể lên được Thanh Khâu, thì chúng ta cũng có cơ hội vòng đi tránh ở một địa phương khác rồi."
Dao Trì không tỏ ra tiếc nuối một chút nào, "Tuy là có chút mạo hiểm, nhưng bản cung cũng lấy được một khối tàn phiến Luyện Thiên Lô."
Nàng giương mắt nhìn về hướng trong sương mù dày đặc, "Nếu hôm nay có thể thuận lợi thoát thân, chúng ta liền đi thành Túc Dương ở mặt phía bắc của Lăng Quốc, để thu hồi lại mấy khối tàn phiến khác."
"Thành Túc Dương á?" Hứa Dương nhớ lại bản đồ, nghi hoặc nói, "Đó chính là một thành nhỏ không đáng để ý tới, vậy mà lại cất giấu tàn phiến Luyện Thiên Lô?"
Dao Trì nói "Bản cung đem Trầm Tỉ Lam giấu ở trong nhà khách Phúc Mậu của thành nam để dưỡng thương. Nàng đã đáp ứng bản cung, sẽ đưa ta đi hang ổ của 'Đông Đường'. 'Đông Đường' mấy trăm năm qua vơ vét tàn phiến Luyện Thiên Lô ở xung quanh, đi tới đó nhất định sẽ có thu hoạch!"
Hứa Dương hiếu kỳ nói "Công chúa điện hạ, ngươi vì sao cứ chấp nhất vào tàn phiến Luyện Thiên Lô như vậy? Còn nữa, ta nghe ngữ khí khi trước của ngươi, thì Luyện Thiên Lô này vốn là đồ của ngươi phải không?"
Dao Trì gật đầu, "Bản cung chỉ nhớ mang máng, rất lâu rất lâu về trước, phụ hoàng đem Luyện Thiên Lô ban cho ta. Bản cung buộc phải lấy lại Luyện Thiên Lô trước, mới có thể đi tới được một chỗ."
"Phụ hoàng?" Hứa Dương nhạy bén phát hiện ra nàng nói không phải là "Mẫu hoàng", nam nhân làm hoàng đế, việc này ở Thần Trì Giới chính là cực kỳ hiếm thấy, "Vậy ngươi nhớ ra phụ hoàng của ngươi là ai rồi sao?"
"Trong đầu bản cung chỉ có thân ảnh mông lung của phụ hoàng, cũng không nhớ rõ các tục danh của hắn." Trên mặt Dao Trì hiện ra một vòng thần sắc u buồn, "Thậm chí không nhớ ra được dung mạo của hắn, chỉ có nụ cười khi hắn cho ta Luyện Thiên Lô, còn có chút ấn tượng mơ hồ."
Hứa Dương lại nói "Đúng rồi, điện hạ nói muốn đi một nơi nào sao?"
"Đúng, một nơi cực kỳ nguy hiểm." Dao Trì nhíu mi nói, "Bản cung chỉ nhớ rõ nơi đó có một đám địch nhân cực kỳ cường đại, bọn họ đã giết phụ hoàng, đoạt lấy giang sơn xã tắc của ta. Chỉ có mượn dùng uy năng của Luyện Thiên Lô, bản cung mới có thể đọ sức được cùng với bọn chúng một trận!"
"Vậy ngươi nhớ rõ quốc gia của ngươi ở đâu không?"
"Không nhớ ra nổi..."
Hứa Dương suy nghĩ, quốc gia của Dao Trì nơi mà do nam nhân làm hoàng đế, lại xảy ra một cuộc đảo chính nghiêm trọng, ngay cả hoàng đế cũng đều bị giết, công chúa lưu lạc bên ngoài. Xem tuổi tác của Dao Trì, thì những điều này phải xảy ra trong vòng hơn mười năm, có nhiều điều kiện hạn chế như vậy, hẳn là rất dễ dàng nhắm mục tiêu vào các quốc gia cụ thể.
Nhưng mà, ít nhất ở trong trí nhớ của Hứa Dương, dường như cũng không có điều kiện nào phù hợp.
Có điều có một trăm bốn mươi quốc gia có quy mô lớn ở Thần Trì Giới, còn có đại lượng tiểu quốc chật hẹp nhỏ bé, Hứa Dương cũng không tính tinh thục đối với "Lịch sử thế giới cận hiện đại", trong số chúng rất có thể có "Cá lọt lưới".
Hắn bỗng nhiên toát ra một cái ý niệm cổ quái ở trong đầu, sẽ không phải là Dao Trì bị chứng ảo tưởng đấy chứ? Tất cả những chuyện này đều là do nàng tưởng tượng ra... Nhưng nàng quen thuộc như vậy đối với Luyện Thiên Lô, lại rất giống là thật...
Hắn lại hỏi Dao Trì một số chi tiết, muốn từ bên trong tìm ra manh mối, chỉ là trí nhớ của người sau bị đứt quãng, rất khó hợp lại ra đầy đủ chân tướng.