Chương 416: Thanh Danh Lan Xa

Quả nhiên, nữ tử mi dài nghe vậy lập tức nhìn chuyển sang hướng Hứa Dương bên này, thấy hắn theo đám người Dao Trì nhảy xuống dưới đầu tường thành, không khỏi sắc mặt khẽ biến.

Sao loại địa phương nhỏ bé này không những có địa giai linh trận phòng hộ, mà lại còn có cả linh trận Tinh Di? !

Nàng trong lòng khẩn trương, tuy nói lần này là Hình Mật bị bại lộ tu vi mới dẫn tới sự việc rối tung rối mù này, nhưng mình phụ trách giám sát toàn cục, nếu là để cho Hứa Dương trốn thoát được, tiên quân khẳng định sẽ không dễ tha cho mình!

Linh lực trên tay nàng nhất thời lại tăng cường vài phần, dường như phát điên mãnh công về hướng đại trận bao phủ thành Thừa Nguyên, thậm chí mặc cho linh thuật điều khiển bởi chiến trận ở trong thành đâm vào trên người chính mình cũng hoàn toàn không để ý tới.

Dao Trì một tay mang theo Bách Lí Dao, trên vai khiêng Hứa Dương, dựa theo vị trí Bách Lí Dao chỉ khi trước, bay nhanh về hướng thành đông. Long Hoàng biến hóa thành hài nhi béo mập cao hơn mười thước, mang theo con quạ đen theo sát phía sau.

Tốc độ phi hành của Dao Trì cực nhanh, Bách Lí Dao lấy tay che kình phong đập vào mặt, nói với Hứa Dương "Hứa thiếu sư, ngài sao đột nhiên lại tới Thừa Nguyên Quốc vậy, cũng không kêu người nói trước với ta một tiếng."

Hứa Dương mặt mang theo nụ cười khổ, trêu ghẹo nói "Ta là đến để đòi ngươi món tiền thù lao nợ mấy tháng trước kia."

Bách Lí Dao sắc mặt đỏ lên, "Việc này quả thật là ta đã quên mất, đợi lát nữa nhất định ngay cả tiền lãi cũng tính ra đưa cho ngài."

"Ta trêu ngươi thôi." Hứa Dương xua tay, "Chúng ta là bị cái tên gia hỏa lông mi dài kia một đường đuổi theo đến đây. Cũng may phòng ngự trong thành của các ngươi sâm nghiêm, nếu không chúng ta có thể đã thân một nơi đầu một chỗ rồi. Nếu nói ra thì ta vẫn còn phải đa tạ ngươi đấy."

Bách Lí Dao gật đầu, "Hứa thiếu sư tới cũng vừa vặn đúng lúc, nếu tới sớm nửa tháng, thì hộ quốc đại trận này vẫn còn chưa kiến tạo thành. Nếu muộn một tháng, thì Chung tướng quân cũng phải phản hồi đại doanh trung quân rồi."

Hứa Dương có chút nghi hoặc nói "Vì sao tướng sĩ trung quân lại đóng quân ở thành Thừa Nguyên?"

"Chuyện này nói ra cũng khá dài." Bách Lí Dao vì để đối kháng với tật phong, đem âm lượng phóng lên cực cao, "Lúc trước đại tỷ ta cấu kết loạn thần trong triều mưu phản, dẫn quân giết vào đại nội hoàng cung, đem mẫu hoàng ta giam lỏng, soán vị xưng đế.

"Ta được cung nam trong cung liều mình tương trợ, may mắn chạy thoát ra được bên ngoài thành. Ồ, quên không nói, ta là nhị công chúa của Thừa Nguyên Quốc, hoàng trưởng nữ là dị mẫu của tỷ tỷ ta."

Hứa Dương gật đầu, "Khi ta ở núi Huyền Hoa cũng đã biết thân phận của ngươi rồi."

"Hứa thiếu sư quả nhiên thần thông quảng đại." Bách Lí Dao tự đáy lòng tán thưởng, rồi sau đó tiếp tục nói, "Khi đó ta đi Huyền Hoa tông, chính là vì tìm một người có thể tín nhiệm duy nhất, cũng chính là Thôi thượng sư, nàng từng là bạn cũ của cha ta. Lúc ấy chỉ có nàng mới có thể mang ta đi đại doanh trung quân."

Hứa Dương khó hiểu nói "Vì sao phải đi đại doanh trung quân?"

Bách Lí Dao cười nói "Huynh trưởng ta cùng Chung tướng quân có tình cảm âm thầm với nhau đã lâu, trừ bỏ ta ra thì không còn ai biết được. Ngay cục diện khi đó, đại tỷ ta đã nắm trong tay đại quyền quân chính của cả nước, trừ bỏ tinh nhuệ trung quân ra, thì không còn ai có thể đánh bại được phản tặc nữa, cho nên ta chỉ đành phải mặt dày đi cầu Chung tướng quân.

"Ta cùng với Thôi thượng sư bôn ba hơn mười ngàn dặm, sau mấy tháng, cuối cùng cũng đi tới được đại doanh trung quân. Sau đó Chung tướng quân thỉnh cầu với trong quân đưa những người nhàn rỗi phái đi diệt trừ vấn nạn thổ phỉ, dẫn tám trăm thân vệ đi thành Thừa Nguyên, chỉ dùng ba ngày thời gian liền đem phản quân đánh bại, bắt giữ đại tỷ ta, cứu mẫu hoàng ra."

Hứa Dương không nghĩ tới nha đầu béo mập này vậy mà lại còn có trải qua những việc rối rắm này, không khỏi có chút thổn thức.

Bách Lí Dao tiếp tục nói "Sau đó ca ca ta liền nở mày nở mặt gả cho Chung tướng quân. Mà Chung tướng quân vì để phòng ngừa thành Thừa Nguyên lại gặp phải chiến tranh, liền dốc túi để kiến tạo một phương đại trận ở đây, không ngờ nó lại được sử dụng sớm như vậy."

Khi đang nói chuyện, Dao Trì đã khiêng hai người đến đại môn phía tây của hoàng cung Thừa Nguyên Quốc.

Bách Lí Dao chỉ vào một tòa kiến trúc cao ngất cực dễ thấy trong cung nói "Đó chính là Tinh Di Điện, cũng là nửa tháng trước mới vừa kiến tạo thành."

Dao Trì lập tức bay về hướng đại điện kia, dọc đường có cấm quân muốn bắn tên ngăn trở, lại bị Bách Lí Dao quát lui.

Hứa Dương nhìn về phía Tinh Di Điện kia, nói "Linh trận Tinh Di này cũng sẽ không phải là do Chung tướng quân kiến tạo vì Thừa Nguyên Quốc đấy chứ?"

Linh trận Tinh Di khi kiến tạo lên phi thường phiền toái, tốn rất nhiều công sức, liền ngay cả Huyền Hoa tông dốc toàn bộ sức lực tông môn, cũng không thể kiến khởi ra được một tòa.

Bách Lí Dao lại mặt đỏ, thấp giọng nói "Đó ngược lại cũng không phải. Cái này vốn là linh trận Tinh Di của trung quân ở nam bộ Thượng Lai Châu, Chung tướng quân tìm một cái cớ, nói thành Thừa Nguyên có đại trận tương hộ, để có thể giảm bớt tướng sĩ canh gác linh trận, vì thế liền đem linh trận Tinh Di từ ngoài sáu ngàn dặm di chuyển tới nơi này."

Hứa Dương trong lòng thầm than: trời đ-! Đây chính là một chiêu lấy việc công làm việc tư... Thật sự là giúp được một đại ân a!

Đợi khi Dao Trì hạ xuống ở bên ngoài Tinh Di Điện, Bách Lí Dao lập tức phất tay nói với quân sự canh gác "Mau, chuẩn bị linh trận, đưa Hứa thiếu sư rời đi!"

Mấy tên cấm quân liếc nhau, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức lên tiếng, xoay người chuẩn bị đi. Đừng có đùa, vị công chúa mập mạp trước mắt này lần trước đã san bằng quân phản bội lập hạ công lớn, có lẽ cũng chính là mấy ngày này sẽ bị lập thành hoàng thái nữ rồi, ai dám làm trái ý của nàng được nữa chứ?

Không bao lâu, linh trận Tinh Di hơi hơi sáng lên, Bách Lí Dao chỉ vào chính giữa linh trận nói "Hứa thiếu sư, các ngươi đi mau!"

Đúng lúc này, mặt phía nam truyền đến một tiếng nổ như sấm sét vậy, theo sau lại là tiếng vang "Răng rắc" liên tục.

Dao Trì nhíu mày nói "Linh trận bên ngoài thành đã bị đánh tan rồi."

Hứa Dương giậm chân một cái, vái nói với Bách Lí Dao "Nhờ sự giúp đỡ của công chúa điện hạ lần này, lại khiến cho đại trận của các ngươi bị hủy hoại không còn gì cả... Phần đại ân này ta sẽ nhớ kỹ!"

Bách Lí Dao vội hỏi "Sao Hứa thiếu sư lại nói thế chứ? Lúc trước nếu không có ngươi, khi ta ở núi Khê Sơn đã bị hung đồ giết chết rồi."

Hứa Dương không hề nói thêm cái gì nữa, hắn dừng lại lâu hơn một khắc ở trong thành, sẽ mang thêm một phần nguy hiểm cho những người ở đây, lập tức dùng sức chắp tay, cùng Dao Trì, Long Hoàng đứng ở giữa linh trận Tinh Di.

Lập tức linh trận kia bắt đầu xoay tròn tốc độ cao, thân ảnh của đám người Hứa Dương một trận mơ hồ, rồi sau đó dần dần biến mất không thấy đâu.

Đợi khi cảnh tượng trước mặt Hứa Dương ngưng thực một lần nữa, hắn phát hiện bản thân mình đang ở bên trong một gian thạch thất rộng rãi.

Phía sau có người cao giọng nói "Phù bài!"

Hứa Dương xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy mấy tên quân sĩ mặc giáp cầm đao đang vươn tay về hướng chính mình.

"Phù bài?" Hắn không khỏi sửng sốt, "Đó là cái gì?"

"Lớn mật!" Đối phương lập tức rút ra binh khí, "Không có phù bài trung quân cũng dám tự ý dùng linh trận này? Trói lại cho ta!"

Dao Trì hơi hơi ngẩng đầu, phóng thích ra linh lực, lạnh nhạt nói "Các ngươi muốn như thế nào?"

Quân sĩ này lập tức quá sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau, "Các, các ngươi là người nào? !"

Hứa Dương bước lên phía trước giải thích, "À, chúng ta là bằng hữu của Chung tướng quân trung quân. Ta gọi là Hứa Dương, vị này chính là Dao Trì công chúa."

"Chung tướng quân? Hứa Dương?"

Mấy tên quân sĩ liếc nhìn lẫn nhau, chợt có một người chỉ vào Hứa Dương kinh ngạc hô nói "Ta nói sao lại có công tử tuấn tú... khụ, oai hùng bất phàm như thế này chứ, hóa ra là ngươi!"

Tên còn lại cũng nhớ ra, "Là vị Hứa công tử đã từng cứu mấy nghìn người của Nam Quân đó sao? !"

Hứa Dương gật đầu nói "A, tại hạ là từng giúp qua Lí giáo úy các nàng một chút việc vặt."

Mấy người đối diện lập tức thu hồi binh khí, đều vái lễ nói "Đã lâu nghe thấy đại danh của Hứa công tử, hôm nay mới có vinh hạnh được nhìn thấy!"