Người ngồi phía trước kia kinh ngạc nói "Đây là sắp bắt đầu thi đấu rồi, Trình Nhiễm tự sẽ xuất thủ, sao lại nói không nhìn thấy được chứ?"
"Ngươi nghĩ mà xem a, cái tên Hứa Dương kia ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, lại là một nam tử, chín thành khi nhìn thấy Trình Nhiễm sẽ tự mình nhận thua rời khỏi sân, đương nhiên là sẽ không nhìn thấy được bọn họ giao thủ rồi."
"Ồ, như thế ngược lại cũng rất có thể." người nói chuyện cầm lấy danh sách đối chiến, hưng phấn nói, "Có điều trận sau Trình Nhiễm sẽ gặp Thạch Miêu của Trường Thanh môn, đó chính là một đối thủ mạnh, tất sẽ có một hồi đọ sức phấn khích."
"Ừm, Thạch Miêu này tinh thông khống phong chi pháp, từng ở núi Đại Duyệt chiến một trận thành danh, tu vi nghe nói đã..."
Mấy người bắt đầu nhiệt liệt thảo luận về Thạch Miêu có thể yếu hơn Trình Nhiễm đến mức nào, trong ý tứ của lời, đã đem Hứa Dương cho rằng là người sẽ bị đào thải.
Hứa Dương liếc mắt nhìn Trình Nhiễm ở trên thạch đài, gật đầu ra hiệu về hướng mọi người tông môn, liền xoay người đi lên.
Hoàng Phủ Bá Hàn nắm chặt nắm tay cao giọng nói "Hứa sư đệ, cố lên! Để cho cái đồ háo sắc kia biết sự lợi hại của thiên tài đệ nhất Huyền Hoa tông!"
Hoa Tuyết Hận cũng lướt lên trước vài bước, thấp giọng nói "Hứa công tử, khi tranh tài cẩn thận một chút, nếu là không nắm chắc, vạn chớ cậy mạnh."
Từ sau khi biết rằng Hoa gia đã đổ oan cho Hứa gia mất hơn mấy chục năm, Hoa Tuyết Hận liền cảm thấy vô cùng có lỗi thậm chí mang tội đối với Hứa Dương, trước kia mỗi ngày đều ngóng trông hắn chết, bị chết càng thảm càng tốt! Nhưng trước mắt nàng lại chỉ sợ hắn bị thương mà chết, vậy thì bản thân mình liền ngay cả cơ hội để "Trả nợ" cũng không còn nữa rồi.
Hứa Dương mỉm cười gật đầu với nàng, rồi sau đó thi triển Thiên Ba Vũ Trì Thuật, phi thân lướt lên trên thạch đài từ chỗ cao hai trượng.
Trên khán đài, đại trưởng lão Thái Đức tông thấy thế không khỏi nhướng mày, nói với người bên cạnh "Người kia sao lại có 'Vân Linh'?"
Người sau vội chăm chú nhìn kỹ, rồi sau đó chắp tay bẩm "Đại trưởng lão, hắn cũng không vân linh, có lẽ là thi triển một loại linh thuật nào đó bay lên giữa không trung."
"Cái gì? !" Đại trưởng lão không khỏi trong lòng cả kinh.
Lúc vừa rồi nàng phản xạ có điều kiện cho rằng Hứa Dương là dùng vân linh —— cũng chính là linh văn khí cùng loại với ngọc bay của Huyền Hoa tông —— để bay lên lôi đài, lúc này mới phát hiện ra dưới chân Hứa Dương không có một vật nào.
"Chẳng, chẳng lẽ hắn đã bước chân vào Huyền Vực cảnh sao? !" Nàng lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy quá mức vớ vẩn, tự giễu cợt lắc đầu nói, "Không đúng, nhất định là tiểu tử này sử cái thủ thuật che mắt nào đó rồi."
Nàng híp hai mắt lại, nói với đệ tử bên cạnh "Đi, phân phó Nhiễm nhi cẩn thận một chút, tiểu tử này có cổ quái."
"Vâng!"
Trình Nhiễm nhìn thấy Hứa Dương từ từ bay lên thạch đài, nhất thời trừng lớn hai mắt, trong lòng cả kinh nói: tiểu tử này sử chính là cái tà thuật gì vậy?
Nhưng khi nàng cảm nhận được linh lực dao động phát ra ở trên người Hứa Dương cũng không tính mạnh, không khỏi lại an tâm trở lại, nhìn một vòng xung quanh, hừ lạnh nói "Hừ! Giả thần giả quỷ, nhất định là có trưởng bối của tông môn ngươi lấy linh lực đem ngươi nâng lên! Đợi lát nữa đại trận khởi động ở bốn phía lôi đài, ngăn cách linh lực ngoại môn, xem ngươi hù dọa người như thế nào?"
Hứa Dương mỉm cười, "Thật nhiều lời, còn muốn động thủ nữa không đấy?"
Trình Nhiễm ngửa đầu cười to, "Được! Ta còn sợ ngươi sẽ trực tiếp nhận thua đấy, không nghĩ tới tiểu tử ngươi còn có chút khí thế."
Nàng thầm nghĩ trong lòng: như thế ngược lại cũng là bớt việc, đỡ làm cho ta phải chuẩn bị một đống lớn lí do thoái thác kích tướng. Nếu ngươi đã không sợ chết, thì ta đây liền thành toàn cho ngươi vậy.
Nàng liếc nhìn đệ tử Thái Đức tông trên mép thạch đài một cách không chút dấu vết, người sau khẽ gật đầu ra hiệu với nàng.
Người nọ là trọng tài phụ trách tranh tài, Trình Nhiễm lúc trước đã chào hỏi qua nàng, khi Hứa Dương nhận thua, muốn nàng giả vờ như không nhìn thấy, lưu lại cho mình mấy hơi thở thời gian, ít nhất phải đem tứ chi của Hứa Dương đánh gãy, mới có thể giải được mối hận trong lòng!
Trọng tài ngoài sân nhìn một chút canh giờ, cao giọng nói với hai người trên đài "Đều đã chuẩn bị xong rồi sao?"
Trình Nhiễm cười lạnh gật đầu, Hứa Dương lại nâng tay nói "Này, chờ chút, yêu thú của ta còn chưa có vào sân."
Hắn lời còn chưa dứt, trên khán phòng liền bộc phát ra một trận tiếng kêu sợ hãi, rồi sau đó có người của Thái Đức tông giá vân linh bay tới, từng người từng người một ám tụ linh lực, chỉ vào phụ cận thạch đài quát "Sao lại có yêu thú lẫn vào sơn môn? Người bên ngoài mau chóng tán đi!"
Một con Sa Hoàng Giao dài hơn ba trượng trườn qua từ giữa khán đài, Kỉ Lâm Oanh ở bên cạnh nó chắp tay hướng lên trên không trung, "Chư vị sư tôn cứ an tâm, đây là yêu thú do sư đệ ta khống ngự, tuyệt sẽ không làm bị thương đến người bên ngoài."
"Sư đệ ngươi á?" Cao tầng Thái Đức tông bất mãn nói, "Bảo hắn đem yêu thú thu hồi lại."
Trên thạch đài, Hứa Dương ngoắc tay đối với Long Hoàng, "Nhanh lên một chút! Tranh tài sắp bắt đầu rồi."
Long Hoàng lập tức tăng tốc, nhảy tót lên bên cạnh người Hứa Dương nhanh như một đạo tia chớp màu đỏ vàng vậy.
Người sau chắp tay với trọng tài, "Được rồi, ta đây đã chuẩn bị xong rồi."
Trình Nhiễm nhìn chằm chằm vào con Sa Hoàng Giao kia, tròng mắt suýt nữa không có trừng rớt ra, kinh hãi hô nói "Đây, đây là yêu thú của ngươi sao? !"
"Đúng vậy." Hứa Dương gật đầu, thuận tay sờ sờ ở trên cổ Long Hoàng, Sa Hoàng Giao lập tức dịu dàng ngoan ngoãn phun ra lưỡi xà, quay đầu sang vuốt ve qua lại ở trên người hắn.
"Không, điều đó không có khả năng!" Trình Nhiễm rốt cuộc là đệ tử cốt cán của một đại tông phái, nhãn giới cũng còn có một chút, lập tức liền nhận ra đó là một con Sa Hoàng Giao dị biến, nhất thời trong lòng có chút chột dạ: nhìn cái đầu của con yêu thú này, có lẽ vẫn còn là một con ấu xà, có điều Sa Hoàng Giao mà nói, mặc dù vừa mới nở ra, cũng có thực lực Thất Mạch cảnh trung kỳ.
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng ổn định nỗi lòng, thầm nghĩ: nếu là yêu thú Thất Mạch cảnh trung kỳ, ngược lại cũng không đủ gây ra sự sợ hãi, bằng thực lực của ta, cùng với rất nhiều linh bảo, chỉ cần ngăn trở được con súc sinh này, rồi sau đó nhanh chóng đánh bại tên họ Hứa là được!
Trọng tài ở một bên thấy song phương đều đã chuẩn bị thỏa đáng, đang định khởi động linh trận ngăn cách trong ngoài lôi đài, liền thấy một tên đệ tử của Thái Đức tông cuống quít chạy tới, thấp giọng dặn dò nói với Trình Nhiễm "Trình sư muội, đại trưởng lão kêu ta nói cho ngươi, tên tiểu tử họ Hứa này có cổ quái, ngươi phải cẩn thận một chút!"
Trình Nhiễm liếc mắt nhìn Sa Hoàng Giao yêu khí bốn phía, tức giận nói "Mã hậu pháo(*), ta cũng không bị mù?"
Chợt, linh trận khởi động, từng đạo linh văn màu trắng nhạt thỉnh thoảng xẹt qua từ phía trên thạch đài, tuy là không dễ nhìn thấy được, nhưng chỉ cần có linh lực đi qua, liền nhất định sẽ bị linh trận ngăn trở, để phòng ngừa làm bị thương tới các khán giả bên ngoài sân.
"Tranh tài bắt đầu!"
Theo trọng tài lớn tiếng hô quát, Hứa Dương không chút do dự thúc dục Đại Nhật Thiên Sứ Y, toàn thân trong nháy mắt bị một "Đại sứ" bán trong suốt cao hơn một trượng, mạo ra kim quang bao phủ ở trong đó.
Đồng thời hắn lật tay cầm chắc Thiên Tiêu Châm, một tay kia nắm chặt Tỉnh Thần Trâm, thấp giọng phân phó Long Hoàng nói "Long Hoàng, lên! Cắn nàng! Có điều phải kiềm chế một chút, chớ có cắn chết đấy."
Long Hoàng chớp chớp đôi con ngươi nhỏ xíu ở ngay tại chỗ, quay đầu lại một bộ biểu tình lấy lòng nhìn vào Hứa Dương, cũng vẫn không nhúc nhích.
Hứa Dương bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp nói "Được rồi, cắn nàng một miếng thưởng cho một gốc cây Đằng Vân Thảo."
"Tê tê", Long Hoàng nhất thời hưng phấn mà lắc lắc cái đuôi, đầu cái đuôi đem tảng đá màu xanh quất cho văng ra đá vụn, một vết nứt giống như mạng nhện xuất hiện.
Trình Nhiễm lập tức đồng tử co rụt lại, không đúng! Con yêu xà này cũng không phải là Thất Mạch cảnh trung kỳ, sợ là đã đến hậu kỳ rồi!
Chính bản thân nàng trước đó không lâu vừa mới đột phá Thất Mạch cảnh hậu kỳ, tự nhận đã là nhân tài kiệt xuất trong số những người cùng thế hệ, liền chỉ cần dựa vào tu vi có thể ép người khác một đầu, để cướp lấy đầu bảng Phụng Thiên Lệnh.
Nhưng trước mắt xem ra, tu vi của tên Hứa Dương này có thể cũng không yếu hơn chính mình —— hắn có thể khống ngự được yêu thú Thất Mạch cảnh hậu kỳ, chứng minh rằng hắn ít nhất cũng là tu vi đồng dạng!
Chú giải: (*)Mã hậu pháo: Thuật ngữ cờ vua, được mượn để chỉ những hành động không tới kịp thời.