Trầm Tỉ Lam thấy hai người trước mặt cũng không lên tiếng, cẩn thận nói "Bây giờ có thể cho ta đi rồi chứ?"
Dao Trì cười lạnh nói "Chỉ có một ít tin tức như vậy liền nghĩ mua được mạng của ngươi sao?
"Bản cung hỏi ngươi, vì sao ngươi biết tàn phiến Luyện Thiên Lô?"
Trầm Tỉ Lam cắn chặt răng, nói "Được, ta sẽ nói cho ngươi. Sáu mươi năm trước giết toàn gia Hoa gia, chính là Đông Đường. Ta từng ở Đông Đường nhìn thấy qua miếng ngọc màu đen đó, là các nàng đã nói cho ta biết, thứ đó tên gọi là Luyện Thiên Lô."
Dao Trì nhìn thần sắc của nàng, liền biết lời nói của nàng là thật giả lẫn lộn, nếu chỉ là nhìn thoáng qua một lần, ngày đó nàng tuyệt không có khả năng kinh ngạc hô lên ba chữ "Luyện Thiên Lô" được.
Dao Trì lại nói "Vậy ngươi có biết Đông Đường còn cướp được tàn phiến Luyện Thiên Lô nào khác nữa hay không? Các nàng lại vì sao phải tìm những thứ này?"
"Hình như, các nàng tổng cộng đã lấy được ba bốn mảnh. Về phần vì sao, thì ta cũng thực không rõ ràng lắm."
Hứa Dương hơi hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào nàng nói "Ngươi cùng Đông Đường này là cái quan hệ gì?"
Trầm Tỉ Lam nặn ra một nụ cười cứng ngắc nói "Mỗi người đều có một số giao dịch làm ăn, ta sẽ giúp bọn họ đối phó một số đối thủ, bọn họ sẽ trả cho ta Thanh Linh Dịch."
Dao Trì nói "Đông Đường này rốt cuộc ở địa phương nào?"
"Cái này..."
Dao Trì thu hồi ngón tay ngưng tụ linh lực lại, nói "Đây là một câu hỏi cuối cùng, chỉ cần ngươi nói ra, thì bản cung sẽ thả cho ngươi đi."
"Được, một lời đã định!" Trầm Tỉ Lam ánh mắt lộ ra sắc mặt vui mừng, "Tổng đường của bọn họ ở thành Tường Nhạn ở Bình Quốc của Nguyên Hoang Châu. Các nơi đều có phân đường, chỉ sợ có hơn trăm cái, vị trí cụ thể ta cũng không biết."
Dao Trì khẽ gật đầu, ra hiệu về hướng bên trong hoang dã, "Được rồi, ngươi có thể đi rồi."
Trầm Tỉ Lam không ngờ đối phương lại có thể giữ chữ tín như vậy, cuống quít bò người lên, thúc dục thuật Ngự Phong chạy như điên mà đi, chỉ sợ Hứa Dương cùng Dao Trì hối hận đổi ý.
Dao Trì nhìn bóng dáng nàng biến mất, quay đầu nói với Hứa Dương "Người này tu vi cực cao, đợi sau khi thương thế tốt hơn một chút, tốc độ tất nhiên nhanh đến kinh người. Ngươi thực sự nắm chắc có thể đuổi theo được nàng chứ?"
Hứa Dương mỉm cười, "Mấy ngày nay trong đồ ăn của nàng đều bỏ thêm 'Phiêu Linh Hư Hồn Thủy', nàng khẳng định sẽ không chạy nhanh được."
"Phiêu Linh Hư Hồn Thủy?"
"Ờ, chính là một loại thuốc gây tê dùng để đối phó với yêu thú," Hứa Dương giải thích nói, "Không màu không vị, điều tuyệt vời nhất chính là, chỉ cần khống chế tốt hàm lượng, phụ trợ với 'Hầu Nhãn Thảo', liền có thể làm dược hiệu phóng thích cực kỳ chậm dãi, rất khó phát hiện ra. Ta tốn kém rất nhiều tiền để mua được từ ở Ngự Dị Điện đấy."
Dao Trì khẽ cười nói "Ngươi cái tên tùy tùng này quả nhiên có chút tác dụng."
Nàng nâng lên linh lực, thân thể bay lên không nửa thước, quay đầu nói với Hứa Dương "Bản cung truy nàng ở phía đằng trước, ngươi có muốn đi cùng nhau hay không?"
"Ơ, thôi ta không đi đâu, công chúa điện hạ nhớ cẩn thận." Hứa Dương không chút do dự lắc đầu. Đừng có đùa, tên kia rất có thể có quan hệ cùng với Cảnh Hào, bản thân mình tùy tiện chạy tới, vạn nhất bị bắt được thì chỉ có toang.
"Thế thôi, ngươi cứ về núi Huyền Hoa trước đi, bản cung đi đây."
Hứa Dương chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng kéo nàng nói "Chờ một chút, vạn nhất ngươi trên đường biến trở lại thành tiểu Trà thì phải làm sao?"
Dao Trì nói "Đừng lo, chỉ cần tiểu Trà bị thương, sẽ nhường cho bản cung tới cứu giúp nàng. Cho nên dọc theo đoạn đường đi này, chỉ cần bản cung không tự đâm bị thương chính mình, thì nha đầu kia sẽ không xuất hiện ra được."
Như vậy mà cũng được á? Hứa Dương thầm giật mình, lão ngài ngược lại cũng đủ liều. Tuy nhiên có thể thấy trí nhớ của Dao Trì đang không ngừng khôi phục, càng ngày càng có nhiều thứ có thể nhớ ra được, mình thực sự tò mò về thân phận thật sự của nàng.
Hắn buông lỏng tay ra, lại nói "Vậy ngươi nhớ cẩn thận, nếu là khi trở lại núi Huyền Hoa mà tìm không thấy ta, hẳn là ta đã đi tới Thái Đức tông để tham gia tranh đoạt Phụng Thiên Lệnh rồi nhé."
"Bản cung biết rồi." Dao Trì khi đang nói chuyện, người đã lướt ra được ngoài hơn mười trượng, giọng nói từ nơi cực xa bay tới, "Ngươi cũng nhớ bảo trọng."
...
Bắc Vực Thần Trì Giới, một tòa ngọn núi cao và hiểm trở cực lớn đâm thẳng vào đám mây.
Bên trong đại điện nguy nga ở trên núi, tên tử y nhân kia đang lật xem tin tức quan trọng gần đây của khắp thiên hạ.
Khi hắn nhìn thấy một phong mật báo, lập tức nhíu chặt lông mày một cái.
Trên đó viết: Huyền Hoa tông bắt được một nữ tử trung niên bị trọng thương, cực giống Trầm Tỉ Lam của Đông Đường, vì thế báo cho tôn thượng biết.
Chẳng lẽ là cái tên Hứa Dương kia ngay cả Trầm Tỉ Lam cũng đều đánh bại được sao? Hắn trong lòng kinh ngạc, Hòa Trúc không phải nói rằng, tên tiểu tử kia chỉ là tu vi Thất Mạch cảnh cực hạn hay sao? Không đúng, tiểu tử này tất có cổ quái!
Hắn triệu tới một tên thủ hạ, phân phó nói "Đi, đem tư liệu có liên quan tới một người tên gọi là Hứa Dương của Huyền Hoa tông ở Thượng Lai Châu đều tìm tới đây cho ta."
"Vâng!"
Sau hơn một canh giờ, tử y nam tử lật xem xấp giấy nhỏ trước mặt mà cũng là khẽ lắc đầu.
Một bản trong số đó viết: mấy tháng trước thời điểm khi Đông Đường chấp hành nhiệm vụ ở Thanh Dương tông, Hứa Dương từng xuất hiện qua, sau đó nhiệm vụ Đông Đường thất bại, thương vong thảm trọng.
Còn có một bản khác: mấy tháng trước, Chương Văn Cần của Hạ Đường xuất hiện ở Hứa gia, ngày kế liền không biết tung tích. Trước đó Chương Văn Cần từng hoài nghi Hứa gia có dấu tàn phiến Luyện Thiên Lô.
Một bản khác: Hoa Tuyết Hận huyết mạch còn sót lại của Hoa gia thành Trường Lạp theo dõi Hứa Dương hơn mấy tháng, gần đây vậy mà lại xuất hiện ở Huyền Hoa tông...
Hoa gia? Tử y nhân nhíu mày suy tư, sáu mươi năm trước, Hòa Trúc đoạt được một miếng tàn phiến từ thành Trường Lạp, chính là của Hoa gia này.
Tên Hứa Dương này biết tên của "Cảnh Hào", còn nhiều lần quấy rối tới những việc có liên quan đến tàn phiến Luyện Thiên Lô!
Trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn, người này tất có vấn đề, phải nhanh chóng xử lý mới được!
"Người đâu, triệu Hòa Trúc tới gặp ta!"
"Rõ!"
...
Bên ngoài sơn môn Huyền Hoa tông.
Trầm Thiên Mục nhìn bóng dáng của đám người Hứa Dương dần dần biến mất, đắc ý nói với một nữ tử ở bên cạnh "Thân Ải Tử, ta đã nói với ngươi rồi mà, bất cứ một đồ đệ nào của Trầm ta, đều tuyệt đối không phải là phàm nhân!"
Thân sư muội bất đắc dĩ chắp tay mà cười, "Hứa sư điệt đích xác thiên tư ngút trời a, lần này tông môn có lấy được Phụng Thiên Lệnh hay không, thì phải xem hắn rồi."
"Ha ha, đúng thế."
Mấy người lại đem Trầm Thiên Mục tâng bốc lên một phen, lúc này mới đều tự rời đi.
Tươi cười trên mặt Trầm Thiên Mục thu liễm đi, từ trong ngực lặng lẽ lấy ra một cái bát trà nhỏ thủng đáy, lắc đầu thở dài "Quả thực là bại gia tử! Đây chính là linh bảo, linh bảo a! Mới chỉ là mấy tháng thời gian, liền đã làm hỏng rồi! Lại vẫn còn nói cái gì mà 'Có thể tu bổ một chút được không'... Linh bảo là vật do thiên địa thai nghén, lấy cái mông ra để tu bổ à...
"Thật sự là làm ta đau lòng chết đi được!"
Nàng đang nói, Lí Ca bưng một cái hộp gỗ chạy tới, cung kính nói "Trầm sư tổ, đây là Hứa sư thúc bảo ta giao cho ngài."
"Hứa Dương á? Cho ta á?" Trầm Thiên Mục nghi hoặc tiếp nhận lấy hộp gỗ rồi mở ra, nhất thời trợn tròn hai mắt, chỉ thấy trong hộp sắp đặt chỉnh tề năm mươi bình Thanh Linh Dịch thành hàng, chất lỏng màu xanh nhạt quả thực chói lòa đến nỗi khiến người không mở mắt ra được.
Đừng có đùa, năm trăm khắc! Trừ bỏ trường lão tông môn ra, ai thấy qua được nhiều Thanh Linh Dịch như vậy chứ?
Trong hộp gỗ còn có một tờ giấy, bên trên viết: sư phụ kính khởi, sư phụ người cũng đã lâu rồi không mua thêm các loại linh bảo, đan dược mới phải không, gần đây tài sản trong tay của đệ tử cũng đã dư dả chút, hai sư đồ chúng ta có phúc cùng hưởng, những Thanh Linh Dịch này người chớ phải tiết kiệm...
"Tên tiểu tử này." Trong mắt Trầm Thiên Mục hiện lên sương mù, than nhẹ một tiếng, "Trầm ta thật sự là một đôi con mắt tinh tường đối với một người nào đó, quả nhiên không nhìn lầm người!"