Chương 389: Phản "Núp Bụi"

Liễu Văn nhìn Trầm Tỉ Lam, cẩn thận nói "Tên gia hỏa này tu vi dường như cực cao..."

Hắn nói xong lấy tay sờ về phía cổ tay tay phải còn sót lại của người sau, một tia linh lực vừa mới tống xuất đi, liền giống như bị lôi kích, kinh hô một tiếng ngã ngửa về phía sau, đau đến nỗi cả người run rẩy.

Hứa Dương bước lên phía trước đem hắn nâng dậy, "Liễu sư huynh, đây là có chuyện gì?"

Liễu Văn cắn chặt hàm răng, hơn nửa ngày mới nói ra được, "Linh, linh mạch phản chấn... Nàng sợ là có tu vi Lưỡng Cực cảnh!"

Người có tu vi cực cao ngay cả linh lực đã hao hết toàn bộ, nhưng chỉ dựa vào nhịp đập của linh mạch, liền đủ để khiến người có tu vi thấp kém bị trọng thương.

Liễu Văn lúc vừa nãy quá xem thường mà thử tu vi của Trầm Tỉ Lam, linh lực thả ra trong nháy mắt bị bắn trở về, suýt nữa không có đem linh mạch của chính bản thân hắn chấn vỡ.

Sư phụ hắn là thực lực Tam Hải cảnh, hắn từng thử qua lực phản chấn linh mạch của sư phụ, linh lực bắn trở về trong cơ thể Trầm Tỉ Lam lúc vừa rồi còn mạnh hơn không chỉ gấp trăm lần so với sư phụ hắn, chỉ có thể là nàng đã đạt tới Lưỡng Cực cảnh rồi.

"Lưỡng Cực cảnh? !" Trừ bỏ Dao Trì ra, tất cả mọi người nghe thấy vậy đều là kinh hãi. Loại cường giả khủng bố này nếu muốn mà nói, thì một người có thể giết chết được cả toàn bộ Huyền Hoa tông!

"Không nghĩ tới chúng ta hôm nay lại có thể sống sót thoát được từ trong tay của cường giả Lưỡng Cực cảnh..." Hoàng Phủ Bá Hàn khẩn trương không thôi, đột nhiên chỉ về hướng Trầm Tỉ Lam hô, "Mau! Trước tiên hủy đi linh mạch của nàng, cẩn thận nàng tỉnh lại được!"

"Đợi một chút." Hứa Dương lại nâng tay đem nàng ngăn lại, lại chuyển qua hỏi Dao Trì nói, "Công chúa điện hạ, nếu là người này bây giờ tỉnh lại, ngươi có thể đem nàng lo liệu được không?"

Dao Trì mỉm cười, "Nàng linh lực đã khô kiệt, chỉ còn sót lại nửa cái mạng, không cần bản cung động thủ, các ngươi chọn ra một người cũng đều có thể đem nàng đánh chết."

Hứa Dương gật đầu, nói "Vậy trước tiên không cần hủy linh mạch của nàng."

Hoàng Phủ Bá Hàn nghi hoặc nói "Đây là vì sao?"

"Muốn tù binh nhận tội, liền nhất định phải lưu lại hy vọng cho nàng." Hứa Dương nói, "Nàng nếu cảm thấy sống với chết không khác gì nhau, thì chắc chắn chết cũng sẽ không mở miệng."

Liễu Văn có chút đăm chiêu gật đầu, lại cẩn thận hỏi "Nhưng người này tu vi rất cao, chỉ cần hơi trì hoãn một chút, cho dù không làm chúng ta bị thương cũng có thể dễ dàng thoát thân."

Hứa Dương nháy nháy mắt về phía hắn, lấy một túi giấy từ trong Càn Nguyên Đại ra, "Tam Tuyệt Nhuyễn Cân Tán, cho nàng ăn vào một túi đi, bảo đảm nàng sẽ không thể đứng dậy nổi."

Mấy người khác kinh ngạc liếc nhau, Hứa sư đệ sao còn tùy thân mang theo loại thứ này? Chợt lại cảm thấy thoải mái, một nam tử trẻ tuổi diện mạo tuấn mỹ, tóm lại sẽ luôn gặp phải một vài tên gia hỏa lòng dạ bất chính, vạn nhất gặp phải cục diện vô lực chống cự, cũng cần phải dựa vào những loại thuốc gây tê này để thoát thân.

Hoàng Phủ Bá Hàn tiếp nhận Tam Tuyệt Nhuyễn Cân Tán, bóp miệng Trầm Tỉ Lam há ra rồi đổ vào, lại xuất ra một túi nước đổ sạch thẳng vào miệng nàng.

Hứa Dương bên này lấy một viên thuốc trị thương hạ phẩm ra giao cho Hoàng Phủ Bá Hàn, nói "Cho nàng nuột một viên đi, nếu không đợi lát nữa nói chuyện cũng không lưu loát."

Trầm Tỉ Lam một viên đan dược vào bụng, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra, thấy đàn Thị Cốt Phong ở bốn phía đã biến mất, nhất thời trong lòng buông lỏng, không nghĩ tới bản thân mình vậy mà lại vẫn còn có thể đại nạn không chết, là ai đã đem mình cứu ra vậy?

Nàng cố gắng chuyển động ánh mắt, lại đột nhiên kinh hô một tiếng, lúc vừa rồi bị Thị Cốt Phong bem cho động tĩnh cũng chưa lớn như vậy, "Là, là các ngươi? Các ngươi vậy mà lại không chết? !"

Hứa Dương mỉm cười lướt qua, "Đúng thế. Chẳng những chúng ta không chết, mà còn đem ngươi cũng vớt ra được."

Trầm Tỉ Lam lúc này mới chú ý tới, bản thân mình bị một cái trường tiên đầy kín gai gắt gao cuốn lấy, nàng muốn ra sức giãy dụa, lại phát hiện thân thể các nơi đều mềm nhũn, căn bản là không có biện pháp sai sử lực ra được.

Hứa Dương lắc lắc đầu ngón tay với nàng, cười nói "Đừng phí lực nữa, một gói Tam Tuyệt Nhuyễn Cân Tán kia cũng đủ khiến yêu thú nặng bốn năm nghìn cân không thể động đậy nổi.

"Nào, bây giờ chúng ta thương lượng một chút nhé."

Trầm Tỉ Lam rốt cuộc cũng lộ ra vẻ kinh hãi, lạnh lùng nói "Thương lượng cái gì? !"

Liễu Văn tiến lên từng bước, cả giận nói "Là ai đã phái ngươi tới giết chúng ta? Còn có đồng lõa nào khác ở phụ cận không? Còn nữa, ngươi có biết tăm tích của sư phụ ta ở đâu không?"

Trầm Tỉ Lam sắc mặt khẽ biến, cắn răng nói "Ta đường đường cường giả Lưỡng Cực cảnh, vậy mà lại bị đám nhãi con các ngươi này..."

Hứa Dương cắt ngang lời nàng nói "Vận khí cũng là một bộ phận của thực lực, cho nên từ góc độ này mà nói, thực lực của ngươi cũng không có nghĩa là mạnh hơn chúng ta."

Trầm Tỉ Lam nói "Nếu không phải ta lo lắng bị cao thủ âm thầm bảo hộ của các ngươi kia phát hiện ra hành tung, các ngươi sớm đã chết mấy trăm lần rồi!"

"Âm thầm bảo hộ?" Liễu Văn lập tức tiến lên túm lấy áo của nàng, quát hỏi nói, "Là sư phụ ta, nàng đang ở đâu?"

Trầm Tỉ Lam khinh thường nói "Có hai người âm thầm đi theo các ngươi, ta sao biết người nào là sư phụ ngươi?"

"Có hai người?" Đám người Hứa Dương nhìn lẫn nhau, đều là vẻ thần tình kinh ngạc.

Liễu Văn nói lại diện mạo của sư phụ mình cho Trầm Tỉ Lam, người sau lập tức cười nói "Là nàng à, sớm đã chết được mấy ngày rồi."

Liễu Văn đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, Hứa Dương vội đem hắn đỡ lấy, lấy ra đan dược định thần cho hắn nuốt vào, hơn nửa ngày mới tỉnh lại được.

Liễu Văn giãy dụa nhìn về phía Trầm Tỉ Lam, trong mắt bốc hỏa nói "Là ngươi đã giết sư phụ ta?"

Trầm Tỉ Lam ngẩn ra, hiện nay bản thân mình đang rơi vào trong tay người khác, có ngu cũng sẽ không thừa nhận.

"Không phải ta... ta không biết."

Kỉ Lâm Oanh trầm ngâm nói "Tông môn chỉ lệnh Lương sư bá theo bọn ta đến đây, vậy nhiều thêm một người là ai?"

Liễu Văn sắc mặt xanh mét, ngực kịch liệt phập phồng, cả giận nói "Nếu không phải là tên gia hỏa này, vậy thì nhất định là người đang âm thầm theo dõi chúng ta kia đã giết chết sư phụ!"

Trầm Tỉ Lam lúc này mới nghe ra được ý vị, trong lòng hối hận không thôi, thì ra hai người đó vậy mà lại không phải là một bọn với nhau, sớm biết như thế, mình hà tất phải đề phòng không dám xuống tay...

Hứa Dương một bên suy nghĩ nói "Lần này chúng ta gặp phải Thị Cốt Phong tập sát, tuyệt đối là có người cố ý bố trí ra. Trước hết công kích tổ ong, chính là mấy miếng linh phù đã làm kinh động đến yêu phong. Sau đó lại có một mảng lớn Khổn Tiên Võng gây trở ngại cho việc thoát thân của chúng ta.

"Tất cả những việc này, tám phần chính là người đang âm thầm theo dõi chúng ta kia gây nên."

Trần Tuyển chỉ vào Trầm Tỉ Lam nói "Nếu là tên gia hỏa này còn chưa có nói thật, tất cả mọi chuyện đều là do nàng làm thì sao?"

Đám người Kỉ Lâm Oanh nghiêng đầu sang một bên, rồi khẽ lắc đầu. Hoàng Phủ Bá Hàn vội nhỏ giọng nói với Trần Tuyển "Nếu là tên họ Trầm này gây nên, nàng tất nhiên phải tránh đi từ xa, sao lại bị Thị Cốt Phong cắn cho thành cái thảm trạng này được chứ?"

"Tránh đi á?" Hứa Dương nghe thấy được hai chữ này, không khỏi hai mắt híp lại, "Đúng vậy, nếu còn có một người khác, có ý đồ dùng Thị Cốt Phong để giết chết chúng ta, như vậy thì hắn nhất định sẽ phải trốn ở rất xa."

Hắn quay đầu nhìn về phía Liễu Văn, "Liễu sư huynh, chúng ta lập tức quay trở lại, có lẽ có thể tóm lấy được hung thủ đã sát hại Lương sư bá!"

"Quay trở lại á?" Tất cả mọi người đều là sửng sốt, "Quay lại chỗ nào?"

"Phụ cận tổ ong của Thị Cốt Phong!"

Tất cả mọi người đều là sắc mặt đại biến, "Hứa sư đệ, ngươi không muốn sống nữa à? !"

"Khó khăn lắm mới có thể thoát thân, vì sao lại muốn quay trở lại?"

Hứa Dương nhìn về phía trong chỗ sâu của mảnh đất trũng, nói "Người nọ trăm phương ngàn kế muốn giết chúng ta, không ngại nguy hiểm bố trí xuống đại lượng linh trận ở phụ cận tổ ong của Thị Cốt Phong, như vậy thì hắn nhất định sẽ đến xác nhận chúng ta đã chết thật sự hay chưa.

"Mà chúng ta liền tương kế tựu kế, quay trở lại phản núp bụi hắn một lần!"