Chương 383: Dị Tượng Xảy Ra Liên Tiếp

Ban đêm ngày kế.

Đám người Hứa Dương đang ngồi vây quanh ở bên cạnh đống lửa trại, bốn phía lấy linh trận bố trí phòng vệ, lại có Long Hoàng trườn đi tuần tra, nhưng mỗi người lại đều là một bộ biểu tình ngưng trọng, thỉnh thoảng nhìn về phía rừng rậm tối đen như mực, dường như lo lắng có cái thứ gì đó sẽ đột nhiên hiện ra tập kích đánh bất ngờ vậy.

Trầm mặc thật lâu sau, Hoàng Phủ Bá Hàn dẫn đầu mở miệng nói "Chúng ta đã tra xét trong phạm vi xung quanh hơn trăm dặm, chẳng những chưa phát hiện ra tung tích của Lương sư bá, mà ngay cả một chút yêu thú lợi hại cũng không gặp, quả thật có chút quỷ dị..."

Tiểu Trà ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to nói "Lương sư bá nàng, sẽ không phải là nhớ tới cái việc gấp gì đó, cho nên một mình chạy về tông môn đấy chứ?"

Không ai tiếp lời, trừ bỏ tiểu nha đầu này ra, thì những người khác đều đoán được Lương sư bá có thể gặp phải cái gì đó ngoài ý muốn rồi.

Mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía Liễu Văn, dù sao Lương sư bá cũng là sư phụ của hắn, muốn tiếp tục đi tìm nữa hay không còn phải do hắn quyết định.

Liễu Văn trầm ngâm sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng gật đầu nói "Tu vi của sư phụ cao hơn chúng ta rất nhiều, nếu là ngay cả nàng cũng không ứng phó được, chúng ta nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì cũng không có tác dụng gì. Sáng mai chúng ta liền phản hồi tông môn, thỉnh vài vị trưởng lão ra tay tìm kiếm sư phụ."

Mọi người trong lòng đều là có rất nhiều suy nghĩ, thức trắng đêm không ngủ, ngày mới hơi hơi sáng, liền đều đứng dậy, bằng tốc độ nhanh nhất đi về hướng nam.

Ở phía sau bọn họ, nữ tử vũ y vóc dáng cao kia nhìn bóng dáng của mấy người, cũng khẽ nhíu mày, "Nhìn hướng đi của bọn họ, chắc là chuẩn bị phản hồi Huyền Hoa tông..."

Nàng hối hận không ngừng, lúc ấy thực không nên xuống tay với cái lão gia hỏa kia, chỉ là không nghĩ tới bản thân mình đã xử lý cực kỳ sạch sẽ, vẫn là bị những tên tiểu gia hỏa này nhận ra được, hơn nữa phản ứng cực nhanh.

Nàng nhìn về hướng bốn phía, "Có lẽ là người âm thầm bảo hộ khác của bọn họ đã phát hiện... Xem ra quả nhiên là một cao thủ."

Nàng nhìn chằm chằm vào hai mắt của Hứa Dương lộ ra hàn quang, lấy thân thủ của chính mình, muốn lấy tính mạng của cái tên tiểu tử kia chỉ là một việc trong chớp mắt, nhưng, nếu còn có một người ở trong chỗ tối, thì chắc chắn sẽ phát giác là mình đã hạ thủ.

Vị đại nhân kia đã nghiêm lệnh, tuyệt đối không thể để lộ nửa điểm tin tức, nói cách khác, bất luận là bắt giữ hay là giết chết Hứa Dương, đều phải tiến hành âm thầm, không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện ra một chút xíu dấu vết nào.

Vị đại nhân kia tính tình nàng phi thường rõ ràng, chỉ cần có chút chỗ không hài lòng, mình nhẹ thì sẽ bị phế bỏ tu vi, nặng thì trực tiếp xử tử.

Chỉ là, nếu cứ tiếp tục như thế này, chờ tới khi tên tiểu tử họ Hứa này quay trở về tông môn, nếu muốn xuống tay bất tri bất giác, thì càng thêm khó khăn hơn rồi.

Bản thân mình bôn ba mấy vạn ngàn dặm đi vào Thượng Lai Châu, liền gặp được tiểu tử này rời khỏi tông môn, nếu là bỏ qua, không biết lần sau lại có cơ hội tốt như thế một lần nữa cũng không biết tới năm nào tháng nào...

Nàng khẽ lắc đầu, lẩm bẩm "Còn khoảng hai ba ngày đường nữa mới tới được Huyền Hoa tông, có lẽ trên đường đi có thể tìm ra được kẻ giấu mặt ở trong bóng tối, đến lúc đó động thủ lần nữa cũng không muộn."

Đám người Hứa Dương đi vội cả một ngày đường, buổi tối tùy ý tìm một mảnh đất trống ở trong rừng để nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại là sáng sớm liền nhích người.

Mới vừa đi ra không đến hai mươi dặm, Long Hoàng liền đột nhiên dừng lại, cảnh giác đứng thẳng nửa người trên lên, phun ra lưỡi xà kêu "Tê tê" về hướng mặt đất cách đó không xa.

Mọi người lập tức ngừng lại theo. Kỉ Lâm Oanh căn cứ theo sự chỉ dẫn của Long Hoàng, cẩn thận bước lên phía trước dò xét, chỉ đại khái nhìn lướt qua, liền lập tức lắc mình phản hồi.

Hứa Dương vội hỏi nói "Kỉ sư tỷ, phía trước có cái gì khác thường?"

Kỉ Lâm Oanh thần sắc khẩn trương nói "Con đường này sợ là không đi được."

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Trên mặt đất có một bãi phân, cực giống như là của Minh Vương Trệ..."

Tiểu Trà hiếu kỳ nói "Minh Vương Trệ á?"

Liễu Văn cũng là biến sắc, "Yêu thú Tam Hải cảnh! Khoảng cách từ nơi này tới tông môn chỉ có một ngàn bốn năm trăm dặm, sao lại có loại gia hỏa này chứ? !"

Kỉ Lâm Oanh nói "Có lẽ là từ trong thâm sơn đi ra kiếm ăn."

Mấy người trầm mặc xuống, loại cao giai yêu thú này tuy rằng không thường rời khỏi lãnh địa của chính mình, nhưng ngẫu nhiên đi ra hoạt động một chút cũng là có, không nghĩ tới vậy mà lại bị chính mình gặp phải.

Liễu Văn gật đầu nói "Con yêu thú này có lẽ còn đang ở phụ cận, nếu chúng ta tiếp tục đi về phía trước, rất có thể sẽ gặp phải..."

Hứa Dương lấy bản đồ ra xem xét, chỉ về hướng một con sông ở phía sườn đông, "Chúng ta đi vòng từ đây qua, tuy rằng sẽ đi xa thêm hơn trăm dặm, nhưng sẽ an toàn hơn rất nhiều."

Mọi người nhìn nhau gật đầu, lập tức trước tiên cẩn thận lui về phía sau hơn mười dặm, lúc này mới chuyển sang hướng sườn đông, dọc theo con sông đi vòng qua.

Đợi khi đi tới hạ du con sông, Kỉ Lâm Oanh nhìn về phía nơi phát hiện ra phân của con Minh Vương Trệ lúc trước, đánh giá đã đi ra gần trăm dặm, đang định bảo mọi người tiếp tục chuyển sang đi về hướng nam, chợt nghe thấy Hoàng Phủ Bá Hàn thấp giọng nói "Các ngươi nhìn kia, bên kia dường như có tử thi của yêu thú."

Mấy người đưa mắt nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một con yêu hùng té ngã ở trên mặt đất, hai mắt trợn lên, đồng tử cũng đã giãn ra.

Trần Tuyển nhíu mày nói "Sẽ không phải là bị con Minh Vương Trệ kia cắn chết đấy chứ?"

Liễu Văn lập tức lắc đầu nói "Không phải, yêu thú loại trư xưa nay tham ăn, cắn chết con mồi chắc chắn sẽ ăn không còn một mảnh, sao còn lưu lại toàn bộ thi thể được chứ?"

Hoàng Phủ Bá Hàn nói tiếp "Ở trong rừng này, phàm là có yêu thú chết đi, đều sẽ bị phân chia ra và ăn thịt ngay lập tức, con yêu hùng này tất có quỷ dị."

Hứa Dương bảo Hải Yến đi lên trước xác nhận xem con yêu hùng kia là đã chết thật hay chưa, lúc này mới cùng đám người Kỉ Lâm Oanh tới gần để xem xét, đợi khi đến gần một đoạn, lại phát hiện còn có hai cỗ thi thể yêu thú khác ở bốn phía, đều là lông da đầy đủ toàn bộ, không có dấu hiệu bị ăn thịt

Kỉ Lâm Oanh chợt thấy khóe miệng của con yêu hùng kia chảy ra chất lỏng màu xanh đen, vội cúi người xuống, lấy từ trong tay áo ra một con dao găm, dùng mũi nhọn chấm một chút vào chất lỏng màu xanh biếc để xem xét.

Nhưng mà, không đợi nàng đem con dao găm đến trước mặt, một làn khói xanh xuất hiện từ đầu con dao găm, chất lỏng màu tối rơi xuống đất ngay lập tức, vậy mà lại ăn mòn con dao găm làm bằng tinh cương đi mất một nửa!

Hoàng Phủ Bá Hàn sắc mặt đại biến, cả kinh nói "Không đúng! Những con yêu thú này đều là trúng độc mà chết!"

"Độc vật bá đạo như thế..." Trần Tuyển không khỏi lui về phía sau vài bước, "Rốt cuộc là do cái thứ gì đã gây ra?"

Kỉ Lâm Oanh đứng dậy nhìn về rừng rậm ở mặt phía nam, trầm giọng nói "Bất luận là cái thứ gì đi nữa, có thể độc chết ba con yêu thú trong nháy mắt, trong đó còn có một con là chân yêu Thất Mạch cảnh sơ kỳ, thì cũng là hạng người tuyệt không dễ dàng."

Nàng ra hiệu mọi người lui về phía sau, "Chúng ta vẫn đi về hướng đông, tránh khỏi những nguy hiểm này rồi nói sau."

Không có ai dị nghị, lập tức phản hồi phụ cận con sông, vẫn đi tránh về hướng đông.

Vũ y nhân dáng cao đi sát theo đuôi bọn họ, cũng là kinh ngạc quét mắt liếc nhìn thi thể của yêu thú ở trên mặt đất, lại không kịp nhìn kỹ, liền cũng đuổi theo về hướng đông.

Lại qua một chén trà nhỏ thời gian, một bóng người yêu kiều khắp người bị y phục dạ hành màu đen bao phủ cực kỳ cẩn thận đi vào phụ cận thi thể của yêu hùng, cẩn thận xem xét dấu chân ở trên mặt đất, khóe miệng gợi lên mỉm cười đắc ý, "Hừ, Hứa Dương, dù là ngươi có khiến ta không nhìn thấy được cao thủ có tu vi bảo vệ, chung quy cũng khó trốn khỏi cái chết!

"Về phần mấy người khác, liền coi như để chôn cùng với ngươi rồi."

Đám người Hứa Dương lại đi ra được hơn ba mươi dặm, trước mặt xuất hiện một mảnh đất trũng mênh mông vô bờ, dưới đáy hình như có không ít măng đá san sát, trong đó còn có sương mù thản nhiên quanh quẩn, nhìn qua cực kỳ thần bí.