Chương 357: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc

Hứa Dương liền định tính chào từ biệt với đám người Lí Nhã San, nhưng hắn vừa mới đi được một đoạn về hướng đầu thuyền, liền chợt thấy thân thuyền hơi lắc, tốc độ chợt nhanh hơn mầy phần.

Rồi sau đó trên thuyền truyền ra tiếng kèn dồn dập, có quan quân hô lớn nói "Chuẩn bị chiến tranh! Vu Phiên đang tấn công Tiêu Quan, toàn bộ thuyền viên chuẩn bị chiến tranh! Mau!"

Gần ngàn tướng sĩ Nam Quân lập tức động lên, đều tự lĩnh binh khí, rất nhanh liệt đội ở trên boong tàu, đám người chạy qua chạy lại trên thuyền, hô quát không ngừng, đem Hứa Dương chen tới một góc khoang thuyền, hơn nửa ngày không thể động đậy.

Không bao lâu, Linh thuyền Tứ Hải bắt đầu giảm tốc độ, sau đó "Bành" rơi xuống trên mặt đất.

Hứa Dương chợt nghe thấy tiếng kêu, tiếng la hét thảm thiết ở bốn phía, tiếng binh đao giao kích không dứt bên tai. Trên boong tàu truyền đến một tiếng thét ra lệnh của Lí Nhã San, "Các tỷ muội, theo ta đi sát lui Vu Tặc! Báo thù rửa hận cho Nhã tướng quân!"

Các tướng sĩ lập tức hô to theo, "Giết Vu Tặc!"

"Báo thù rửa hận!"

"Báo thù cho Nhã tướng quân!"

Sau đó, từng trận tiếng trống quân vang lên, các tướng sĩ Nam Quân lấy thuật Ngự Phong lướt xuống dưới thuyền, lao về phía Tiêu Quan từng người một với đôi mắt đỏ hoe.

Hứa Dương bước nhanh đi vào boong tàu, chỉ thấy cả toàn bộ thuyền gần như đã không có bóng người, đưa mắt trông về phía xa, lúc này mới rốt cuộc nhìn thấy rõ tình hình —— trên đầu tường thành của Tiêu Quan, người của Vu Phiên với làn da nâu đen còn nhiều hơn so với quân canh giữ Khánh Quốc.

Mà phụ cận cửa thành nguy ngập nguy cơ, đại lượng "Người" với ánh mắt điên dại mà lại hung hãn không sợ chết đang điên cuồng phá cửa, căn bản không để ý tới các loại linh thuật trên đầu tường thành công kích bay tới.

Hứa Dương biết rằng, những tên này chính là "Vỏ xác" mà Vu Phiên từng nhắc tới qua, chính là một đám thi thể bị hút mất hồn phách, bị Vu Phiên dùng bí pháp khống chế được dùng để làm vũ khí.

Ở bên ngoài ải Tiêu Quan, còn có đại lượng binh lính Vu Phiên xếp thành hàng chờ đợi công thành, chiến trận đông nghìn nghịt kéo dài thẳng đến ngoài hơn mười dặm, phỏng chừng ít nhất cũng có hơn năm sáu vạn người!

Tình huống trong thành không thấy rõ lắm, nhưng hắn từ tiếng kêu rên rung trời cũng có thể đoán được, cảnh tượng trong đó chắc chắn là loạn thành một đoàn, sợ hãi khiếp sợ.

Rất nhanh, chiến trận của Nam Quân liền tiếp xúc tới cánh sườn hậu đội của Vu Phiên.

Một chiến trận tạo thành bởi toàn bộ quan quân từ Thất Mạch cảnh trở lên làm quân tiên phong, lao mạnh vào trong trận Vu Phiên, một cái trọng kiếm dài sáu trượng cấu thành bởi linh lực gào thét mà ra, lướt qua một cái từ trong đám người Vu Phiên, trong nháy mắt chém giết gần trăm người, lưu lại một đường máu đỏ tươi.

Lập tức, chiến trận khác của Nam Quân theo sát lao đến, cắt qua từ khoảng trống đó, linh thuật chiến trận tả đột hữu sát, kích khởi lên phần còn lại của chân tay đã bị cắt cụt huyết nhục bay loạn đầy trời.

Nam Quân nhân sổ tuy ít, nhưng thực lực phải mạnh hơn một mảng lớn so với Vu Phiên, trang bị cùng huấn luyện càng là người sau khó có thể với tới được. Cộng thêm lúc này tướng sĩ Nam Quân ai cũng đang tức trào lên cổ, muốn báo thù rửa hận cho Nhã Thanh Yên cùng những đồng đội đã bị chết hơn mười ngày trước, từng người đều là mãnh công không muốn sống, phát huy ra thực lực hoàn toàn.

Mà trái lại Vu Phiên bên này, lúc trước còn đang vô cùng thích ý chà đạp Khánh Quốc, trong đầu đều đang cân nhắc đợi lát nữa sau khi phá ải xong phải gian dâm bắt người cướp của như thế nào, lại thình lình sườn phía sau xông tới một đội sát thần.

Đại bộ phận binh sĩ Vu Phiên còn chưa kịp xoay người, liền đã bị Nam Quân mang đi tính mạng. Người may mắn không chết, đa số cũng bị dọa sợ vỡ mật, cuống quít bỏ chạy về phương hướng phía tây bắc.

Chỉ có Thường Hà dẫn thân vệ của chính mình, triệu tập lên mấy trăm binh sĩ miễn cưỡng kết thành trận thế phòng ngự chuẩn bị chống cự.

Nhưng nàng còn chưa quyết định cần phải đối phó với địch nhân bên nào trước, liền nhìn thấy một thanh trọng kiếm màu bạc lăng không bay tới, chém ra một đạo khoảng trống rộng hơn một trượng ở giữa chiến trận của nàng. Mười mấy tên thân vệ vốn dĩ đang đứng ở chỗ khoảng trống trong khoảnh khắc nát đến nỗi ngay cả thi thể cũng đều không nhìn thấy được.

Những binh sĩ bình thường khác của Vu Phiên thấy thân vệ thực lực cực mạnh cũng đều bị đánh chết trong nháy mắt, nhất thời ý định chống cự vứt bỏ toàn bộ, mặc cho Thường Hà có la hét như thế nào cũng đều không ước thúc được, đều là bỏ chạy về phương hướng trung quân Vu Phiên như chó nhà có tang vậy.

Nói đến cũng là do vận khí của Vu Phiên không tốt, trước tiên đội nhân mã bị đụng phải Nam Quân này, đúng lúc là bộ đội sở thuộc của Liêu Thác từng bị Dao Trì giết chóc một phen ở bốn phía lúc trước.

Các nàng lần trước ước chừng đã chết ba bốn ngàn người, cộng thêm tổ tiên trong tộc cũng bị người bắt sống đi, sĩ khí cực kỳ thấp, người của Thường Hà bên này một khi đã chạy, lập tức kéo cả hữu quân đều bắt đầu dao động theo.

"Có phụng dị nhân đánh lén!"

"Chạy mau a, hậu đội đã toàn quân bị diệt rồi!"

"Chạy thôi, mấy vạn quân địch tới rồi..."

Những tên Vu Phiên này đem quân địch truyền đi càng ngày càng bất thường, tuyệt đại bộ phân người ngay cả bóng dáng của Nam Quân cũng chưa nhìn thấy, đã liền xoay người bỏ chạy rồi.

Lí Nhã San mới đầu còn tưởng rằng sẽ có một hồi huyết chiến, lại không nghĩ rằng đã đánh tan quân địch một cách dễ dàng như thế, lập tức tự mình xông tới trước trận, dẫn quân đuổi giết Vu Phiên.

Liêu Thác nhìn thấy đại quân bên mình đang hô vang tiến mạnh ở phía bên kia tường thành Tiêu Quan, trong lòng đó là hơi nhồn nhột. Một trận trước bộ đội sở thuộc của bản thân mình chả hiểu ra làm sao tự nhiên lại bị người làm loạn một phen, khiến mình bị Dực Nguyệt đại nhân trách cứ, đã sắp thành trò cười cho toàn tộc rồi.

Nàng lập tức thúc giục lính liên lạc bên cạnh, "Mau! Tiếp tục nổi trống, bảo bọn họ gia tăng công thành! Ít nhất cũng phải có một đợt đầu tiên vào được thành!"

"Rõ!" Lính liên lạc kia xoay người đang định rời đi, lại đột nhiên sững sờ ở ngay tại chỗ.

Liêu Thác cao giọng quát "Ngây cái gì mà ngây? Mau đi a!"

"Đại, đại nhân, hậu đội tan tác rồi..."

"Cái gì? !" Liêu Thác cuống quít quay đầu lại, liền nhìn thấy bại binh đông nghìn nghịt ở phía xa xa, đang lao về bên này như thủy triều.

Rất nhanh, nàng lại mơ hồ nghe thấy những tiếng hò hét như là "Mười vạn quân địch" "Hậu đội chết vô số".

"Đây là có chuyện gì vậy?" Nàng nhất thời mặt xám như tro tàn, ký ức kinh hoàng về việc bị Dao Trì tập sát vào đêm đó lại hiện lên trong đầu, lập tức lại quát nói với lính liên lạc, "Truyền lệnh, kêu nhân mã công thành lui về, chống đỡ địch ở phía sau! Quay trở về, sau đó lại đi tìm Dực Nguyệt đại nhân cầu viện, cứ nói có mười vạn quân địch tập kích hậu đội ta!"

"Vâng, vâng..."

Bên trong thành Tiêu Quan.

"Điện hạ, đừng do dự nữa!" Mấy tên thị vệ cấm quân quỳ gối ở trước mặt Thời Dịch Dung, than thở khóc lóc cầu xin nói, "Thành mắt thấy sẽ bị công phá, khi đó chính là muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi!"

Thời Dịch Dung sắc mặt xanh mét, thái dương gân xanh nổi lên, nhưng một chữ "Đi" sao lại cũng không nói được nên lời.

Nàng rất rõ ràng, nếu mất Tiêu Quan, thì phía nam Khánh Quốc liền sẽ lại nguy hiểm không thể thủ giữ được, chỉ cần mười ngày nửa tháng thời gian, hoàng thất Thời gia sẽ biến thành lịch sử.

Ở phía xa xa có một con ngựa đang chạy nhanh tới, người trên ngựa nhìn thấy Thời Dịch Dung, lập tức hô to nói "Điện hạ, viện quân của Cảnh An Quốc đã đến ngoài ba mươi dặm, hôm nay liền có thể đi vào thành!"

"Đã muộn rồi..." Thời Dịch Dung ngửa mặt lên trời thở dài. Đừng nói là thủ vững được nửa ngày, cục diện ở trước mắt, chỉ sợ ngay cả nửa canh giờ cũng là không chống đỡ được.

Đột nhiên, trên đầu tường thành truyền ra một trận tiếng hoan hô.

Thời Dịch Dung trong lòng run lên, đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, chẳng lẽ là man tộc đã công chiếm tường thành, nên đã hoan hô thắng lợi ở đây?

Không đúng a, đây không quá giống như là phương thức hoan hô thông thường của Vu Phiên...

Có thám mã bay nhanh mà đến, thần tình vẻ hưng phấn nói "Bẩm công chúa trưởng điện hạ, Vu Tặc ở đầu tường thành phía sườn đông đột nhiên thối lui, Thạch tướng quân đang dẫn bộ tiếp viện về phương hướng cửa giữa!"

Thời Dịch Dung nhất thời trước mắt sáng ngời, rút kiếm chỉ về hướng trên thành, "Cấm quân nghe lệnh! Theo ta lên thành trợ chiến!"