Chương 353: Chó Tranh Mồi

Lên trời là khẳng định không thể đi lên được, nhưng ở bên trong sa mạc này, lại có thể nhờ vào Long Hoàng lẩn trốn xuống đất!

Hứa Dương nhìn về phía đại quân Ma tộc ở cách đó không xa, hàng mấy trăm cái cự chùy đang bốc cháy mắt thấy sẽ bị ném về hướng mình bên này, đã không còn thời gian để do dự nữa rồi...

Hắn lập tức vỗ mạnh vào Long Hoàng, vội la lên nói "Mau chui vào trong lòng đất! Không có mệnh lệnh của ta không cần phải đi lên!"

Sa Hoàng Giao nghe thấy được chỉ lệnh, lập tức dùng cái đuôi đem ba người cuốn lên, cổ không biết vặn một cái như thế nào, thân xà dài hơn hai trượng gần như liền biến mất ngay lập lức ở trong sa mạc.

Hứa Dương chỉ nghe thấy cát đổ xuống "Rào rào" ở sau người, mình thì chạy như bay về phía trước ở trong bóng đêm, trong lòng yên lặng đo lường tính toán khoảng cách.

Một trăm trượng.

Một trăm năm mươi trượng.

Hai trăm trượng.

Hai trăm mười trượng!

Ba trăm trượng!

Hắn căn cứ theo quan sát vừa rồi, độ dày của quân trận Ma tộc hẳn là không có ba trăm trượng, nói cách khác, hiện tại chính mình đã xuyên qua từ dưới chân của đại quân Ma tộc, đi tới phía sau bọn họ.

Hắn vỗ vỗ vào trên cái đuôi của Long Hoàng, ra hiệu nó có thể đi ra được rồi.

Yêu xà ở trong cát lấy tốc độ nhanh nhất chạy như bay, sớm đã tới cực hạn, nhưng nó trong lòng biết tình huống nguy cấp, không có mệnh lệnh của Hứa Dương, vẫn là cắn răng tiếp tục tiến về phía trước, lúc này rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, ngửa đầu chui ra từ trong cát, thân xà đều đã đến mức phát xanh rồi.

Hứa Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai con tà sát cản ở phía sau đang đưa lưng về phía chính mình, phụ cận còn có mấy trăm binh lính Ma tộc, có điều bọn họ đều là quay mặt về hướng nam, căn bản không có chú ý tời mình bên này.

Mà ở chỗ xa hơn thì lại là cát vàng đầy trời, dường như có tiếng trầm đục vang lên "Bành bành", cũng không biết đã xảy ra sự tình gì.

Hắn bất chấp nghĩ nhiều, nói khẽ với hai nữ hài bên cạnh "Đừng quay đầu lại, thi triển thuật Ngự Phong tiếp tục đi."

...

Thương Hựu nhìn thấy ba người một xà đang chạy như điên ở ngoài trăm trượng, có lòng muốn đánh chết bọn họ, nhưng lại lo lắng chậm lại một nhịp thời gian như vậy, con Tử Diễm Thạch Thiềm ở phía sau sẽ đuổi theo kịp, vì thế chỉ đành phải từ bỏ.

Làm hắn kỳ quái nhất chính là, ba nhân loại tu vi thấp kém kia, tốc độ chạy trốn vậy mà lại không hề chậm hơn so với chính mình chút nào, đợi khi hắn nhìn thấy ba người nắm chặt lấy yêu xà, lúc này mới hiểu ra.

"Vậy mà lại là một con Sa Hoàng Giao dị biến, khó trách đi lại như bay ở bên trong sa mạc, coi như các ngươi vận khí tốt."

Đợi khi chạy ra xa bảy tám dặm, thủy chung không thể hất bỏ rơi được con yêu cóc kia, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng xa xa, lại là trong lòng căng thẳng: đây không phải là đại quân của mình sao, sao lại chạy quay lại rồi?

Hắn cuống quít thúc dục linh lực, bắn ra ba đạo khói đen về hướng không trung. Bóng đen kia không chút khách khí lắc lư theo gió cuồng bạo mà bay thẳng lên độ cao hơn ngàn trượng.

Quân trận Ma tộc ở phía xa xa lập tức có người chú ý tới khói đen, cao giọng nói "Cảnh báo nguy hiểm! Là cảnh báo nguy hiểm của thống quân đại nhân!"

"Có cường địch đột kích? !"

"Liệt trận! Chuẩn bị nghênh địch!"

Trong ý thức của những Ma tộc ở đây, bản thân mình đang đuổi theo đánh mạnh vào sau đít Nam Quân, nếu là có tung tích của địch nhân, cũng khẳng định là những nhân loại này.

Rất nhanh, quan quân Ma tộc liền nhìn thấy đám người Hứa Dương đang chạy như điên mà đến, cũng có chút buồn bực —— xem ra chỉ là ba cái tên gia hỏa rất bình thường mà thôi, Thương Hựu đại nhân tại sao lại phát ra cảnh báo nguy hiểm chứ?

Hắn rất nhanh lại nhìn thấy thân ảnh của Thương Hựu, thấy người sau vẻ thần tình lo lắng phất tay, trong lòng lại càng khó hiểu, chẳng lẽ ba người này rất trọng yếu, tuyệt không thể để cho bọn họ chạy thoát?

Hắn lập tức hạ lệnh, công kích thẳng chính diện vào ba người đang chạy đến, lại bỗng nhiên thấy hoa mắt, ba người kia vậy mà lại hư không tiêu thất không thấy đâu!

"Sao thế nhỉ? !" Quan quân kia nhíu mày, chợt liền nghĩ tới nguyên nhân, nói với thị vệ bên cạnh người, "Bọn họ núp vào bên trong cát rồi, phái người đem bọn họ tìm ra cho ta, mau!"

"Rõ!"

Thị vệ kia đang định thúc dục tọa kỵ xuất trận, lại sững sờ ở ngay tại chỗ, chỉ vào một thân ảnh cự đại mà mờ ảo ở hướng xa xa, kinh ngạc nói "Đó, đó là cái thứ gì vậy? !"

Đến lúc này, trong quân Ma tộc rốt cuộc có người nghe thấy được tiếng la của Thương Hựu, "Tránh ra! Mau tránh ra!"

Nhưng hết thảy đều đã không còn kịp nữa rồi, Tử Diễm Thạch Thiềm nhìn thấy mấy ngàn đại quân ở phía trước mặt, lập tức cũng là ngẩn người, nhưng nó lập tức lại ngửi thấy được mùi của Sa Hoàng Giao kia ở ngoài mấy trăm trượng.

Nó thầm nghĩ trong lòng: ba tên nhân loại kia ngược lại cũng có chút bối cảnh, có thể triệu đến nhiều Ma tộc như vậy cản ở phía sau cho hắn.

Nó lập tức lại nghĩ tới cảnh tượng Hứa Dương dùng "Ngân châm" trêu đùa chính mình lúc vừa rồi, cùng với mỹ vị của con Sa Hoàng Giao dị biến kia, không khỏi há cái miệng rộng phát ra tiếng rống giận rung trời, "Ộp ——"

Những binh lính hỏa chùy của Ma tộc xếp hàng ở phía đằng trước nhất vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị công kích, lại đột nhiên mất đi mục tiêu, lúc này chợt nhìn thấy một con yêu thú khủng bố phát ra uy hiếp đối với bọn họ, lập tức trong lòng rùng mình một cái, hỏa chùy trong tay không tự chủ được liền ném ra.

Hơn mười cái hỏa chùy bốc cháy rơi xuống trên người Tử Diễm Thạch Thiềm, ngay cả một chút bã vụn cũng không thiêu cháy được, nhưng khiến nó càng thêm tin tưởng rằng những Ma tộc này là đồng bọn cùng với ba người một xà kia.

Nó lập tức há cái mồm to như bồn máu ra, một cái lưỡi màu đỏ đen to dài chừng một trượng nổ bắn ra, đảo qua tả hữu ở trong quân trận Ma tộc, liền đem trên trăm tên binh lính Ma tộc nghiền thành thịt nát.

Yêu cóc thu cái lưỡi về, chèm chẹp cái miệng thưởng thức một chút huyết nhục của Ma tộc, hương vị tuy là có chút kỳ quái, có điều ngược lại cũng miễn cưỡng có thể ăn được.

Nó một đôi con mắt lồi nhất thời có tinh thần, thả người đánh về phía trước, trong nháy mắt lại đè chết một mảng lớn Ma tộc, rồi sau đó lại thè lưỡi quét tới.

Thương Hựu quả thực là muốn nứt khóe mắt, cùng Nam Quân chém giết cũng chưa tổn thất gì lớn, lại không nghĩ tới bị một con yêu thú chẳng biết chui ở đâu ra tập kích ở bên trong sa mạc này.

Từ Trường Minh Giới đem đại quân Ma tộc truyền tống đến Thần Trì Giới tiêu hao cực lớn, ở đằng sau vẫn còn có nhiệm vụ quan trọng, tuyệt không thể để cho nhân mã bị thiệt hại ở chỗ này.

Hắn lập tức hóa thành một cỗ khói đen, đánh thẳng tới hướng bụng của con Tử Diễm Thạch Thiềm.

Cùng lúc đó, tà sát ở xung quanh dưới sự thét ra lệnh của quan quân Ma tộc, giáp công yêu cóc từ hai bên cánh sườn, mà binh lính hỏa chùy đang bị thương nặng ở hàng đầu tiên thì nhanh chóng rút lui về phía sau, binh lính thiết thuẫn từ hàng phía sau đẩy đi lên.

Tử Diễm Thạch Thiềm quay đầu nhìn một chút, cũng không thèm lưu tâm, cái lưỡi to lớn quăng về hướng đám khói đen uy hiếp lớn nhất kia, đồng thời thân thể chợt phình lớn thêm một vòng, những bọt khí màu xám đen ở trên da kia cuồn cuộn lên càng thêm mãnh liệt hơn, trong đó vậy mà lại thỉnh thoảng trào ra ngọn lửa màu tím.

Thương Hựu mới vừa đánh tới được một nửa, thình lình một cái thứ màu đỏ đen gì đó nghênh diện bay tới, uy thế to lớn làm hắn trong lòng căng thẳng, cuống quít đổi công làm thủ, đã linh lực bảo vệ toàn thân.

Rồi sau đó lại là một tiếng nổ "Bành", hắn chỉ cảm thấy giống như bị một ngọn núi đụng vào vậy, toàn thân cao thấp gần như rã rời, bay ngược ra ngoài chừng hơn một dặm xa, mới khó khăn ổn định lại được.

Hai con tà sát vọt tới phụ cận Tử Diễm Thạch Thiềm đầu tiên há cái miệng khổng lồ ra, cắn mạnh về hướng chân sau cùng phần eo của con yêu cóc, lại đều là hét thảm một tiếng "Ngao", quằn quại ngã về phía sau.

Trong đó một bên hàm trên của tà sát bị ngọn lửa màu tím đốt cháy hơn phân nửa, lộ ra một lỗ đen xì xì trên cổ họng. Một con khác nhả ra nhanh hơn một chút, vẻn vẹn chỉ bị thiêu hủy răng nanh, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể tái chiến.

Tử Diễm Thạch Thiềm phát hiện Ma tộc vây xúm lại càng ngày càng nhiều, khinh thường khẽ hừ một tiếng, thả người nhảy ra từ bên trong vòng vây, "Rầm" nện thật mạnh ở trên mặt đất, trước mắt chính là Thương Hựu vừa mới chậm dãi lấy lại được một nhịp.