Chương 327: Việc Gì Ta Cũng Nguyện Làm Vì Hứa Sư Đệ

Hứa Dương trong lòng căng thẳng, vội la lên "Đã dung nhập vào trong cơ thể ta? Có biện pháp nào để dọn sạch được không?"

Dao Trì nói "Chỉ là một bộ phận hồn phách rất nhỏ của nàng mà thôi, hẳn là không ý thức được chính mình đâu, nhiều nhất sẽ có ảnh hưởng một chút xíu đối với hồn lực của ngươi. Bản thân ngươi từ từ chậm rãi đem nó luyện hóa đi cũng được."

"Luyện hóa đi?" Hứa Dương nhíu mày, "Luyện hóa kiểu gì?"

"Ngươi không phải là biết linh thuật hồn phách đấy sao? Lấy linh thuật hồn phách không ngừng công kích, rất nhanh liền có thể luyện hóa hoàn toàn. Chỉ là, hồn phách kia ở trong cơ thể ngươi, khi thi triển linh thuật phải cực kỳ cẩn thận, chớ tự làm bị thương đến chính bản thân ngươi."

Hứa Dương lúc này mới như trút được gánh nặng, chỉ cần có biện pháp giải quyết hồn phách của Tinh Lị là được, nếu không lưu trữ thứ này ở trong cơ thể, tóm lại sẽ khiến cho người ta trong lòng không được tự nhiên.

Hắn lại nhìn về phía Hoàng Phủ Bá Hàn ở một bên, hỏi Dao Trì nói "Điện hạ, theo như lời ngươi nói, thì hồn phách của Tinh Lị đã rời khỏi cơ thể của Hoàng Phủ sư tỷ, nàng hẳn là sẽ không sao đấy chứ?"

Dao Trì khẽ mỉm cười nói "Ngươi lúc vừa nãy triệu ra hồn phách của Vu Phiên kia tất nhiên đã chậm rãi nuốt nó rồi, nàng chỉ sợ ăn không ít đau khổ, hẳn là đau ngất đi mà thôi."

Hứa Dương gật đầu, vội lấy ra đan dược an thần cùng với chữa thương cấp cho Hoàng Phủ Bá Hàn nuốt vào, qua một lúc lâu sau, người sau rốt cuộc cũng từ từ chuyển tỉnh.

"Đây, đây là nơi nào..." Giọng nói của "Tiểu Lolita" cực kỳ suy yếu, một hồi lâu sau hai mắt mới tìm được tiêu điểm, lập tức liền nhìn thấy được khuôn mặt đẹp trai đến cực điểm của Hứa sư đệ kia, nhất thời chống mạnh tay lên ngồi dậy, "Hứa sư đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta hình như nằm mơ thấy ác mộng..."

"Ngươi trước tiên cứ nằm xuống đã." Hứa Dương mang tới một chén nước để cho nàng uống mấy ngụm, rồi nói, "Không phải ác mộng, ngươi đã bị hôn mê, à, hoặc là nói bị người khống chế mất gần một tháng. Trong một khoảng thời gian này đã trải qua không ít sự tình, chúng ta hiện tại là đang ở bên trong lãnh thổ của Khánh Quốc."

"Khánh Quốc?" Hoàng Phủ Bá Hàn nhíu mày suy tư, "Chẳng lẽ là Khánh Quốc của Tiêu Quan biên giới phía nam đó sao? !"

Hứa Dương gật đầu, "Đúng thế."

"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Hoàng Phủ Bá Hàn quay đầu lại nhìn thấy Dao Trì, lập tức cố gắng mỉm cười một chút, "Tiểu Trà sư muội, ngươi cũng ở đây à?"

Hứa Dương vội giải thích cho nàng nói "Nàng không phải là tiểu Trà, mà là Dao Trì công chúa."

"Không phải là tiểu Trà?" Hoàng Phủ Bá Hàn kinh ngạc nói, "Rõ ràng là nàng..."

"Ách, ngươi cứ coi như các nàng là song bào thai đi."

Dao Trì thấy Hứa Dương ngồi ở bên giường, một tay cầm chén nước, một tay đỡ tiểu sư tỷ của hắn, bộ dáng kề sát vào nhau nói nhẹ giọng, lại không biết vì sao, trong lòng khó chịu một trận, vì thế xua tay nói "Bản cung muốn đi nghỉ ngơi." Rồi sau đó liền xoay người ra khỏi phòng.

Hoàng Phủ Bá Hàn nhìn thấy thần sắc của nàng, lúc này cuối cùng mới tin, "Nàng thật đúng là không phải tiểu Trà... Hứa sư đệ, gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hứa Dương hít một ngụm khí, đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra sau khi rời khỏi Huyền Hoa tông kể lại đại khái cho nàng một lần, cuối cùng nói "May mắn Dao Trì công chúa đúng lúc tới kịp, đem hồn phách của Tinh Lị đuổi ra khỏi cơ thể ta, rồi sau đó ngươi liền tỉnh lại."

Hoàng Phủ Bá Hàn nghe thấy vậy sắc mặt tái nhợt, cúi đầu nói "Đều là do ta, nghiên cứu không tinh thông đối với văn tự man tộc, vậy mà lại đem loại yêu pháp quỷ dị này cho rằng là Linh vũ, làm hại Hứa sư đệ gặp phải kiếp nạn khó khăn này..."

Nàng đột nhiên cố hết sức bỏ tay của Hứa Dương ra, xoay người liền quỳ xuống trước mặt hắn, lại phát hiện cánh tay cùng chân bên trái cũng không nghe sai sử, chỉ đành phải nghiêng nửa thân mình, khẩn thiết nói "Hứa sư đệ, là do ta đã phạm phải sai lầm lớn, khiến ngươi bị mắc kẹt ở nơi này, lại bị tông môn hiểu lầm... Ta, ta thật không biết phải bồi thường cho ngươi như thế nào mới tốt...

"Nếu sư đệ có điều gì muốn ta làm xin hãy cứ việc phân phó, bất luận là chuyện gì, cho dù vượt lửa qua sông, ta cũng tuyệt không một chút nhíu mày, chỉ cầu có thể hơi bồi thường được một phần cho sư đệ mà thôi!"

Hứa Dương nghe thấy mấy từ "Bất luận là chuyện gì" này, không khỏi một trận đấu tranh nội tâm, nhưng khi hắn nhìn thấy gương mặt ngây thơ thoạt nhìn chỉ có mười một mười hai tuổi kia của Hoàng Phủ Bá Hàn, tất cả "Tà niệm" liền lập tức đều tan thành mây khói.

Hắn vội đỡ Hoàng Phủ Bá Hàn nằm xuống, cười nói "Ngươi cũng là không cố ý, không cần phải tự trách như vậy. Chờ sau khi ta đi về phía Nam Quân báo tin xong, chúng ta liền quay trở về tông môn, đem sự tình giải thích rõ ràng là được."

Hoàng Phủ Bá Hàn gật đầu, "Cho dù tông môn muốn trách phạt, cũng là trách phạt một mình ta, tuyệt không có nửa điểm quan hệ cùng với Hứa sư đệ!"

Hứa Dương vỗ vỗ bả vai của nàng, "Ngươi bị thương rất nặng, vẫn là nên nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt. Những cái khác chúng ta ngày mai rồi nói sau."

Hoàng Phủ Bá Hàn nhìn một chút tay trái chân trái của chính mình, đó là do Hứa Dương sau khi tìm lại được các chi bị đứt của nàng, dùng đan dược thoa ngoài da miễn cưỡng mới nối lại được, mặc dù có thể cử động nhẹ một chút, nhưng còn lâu mới có thể tự do cử động được.

Trọng thương như vậy, trừ phi là có địa giai đan dược, nếu không ít nhất cũng phải vài tháng mới có thể hoàn toàn bình phục được.

Nàng thấy Hứa Dương ở một bên bắt đầu ngưng thần ngồi xuống, trong lòng lại là gợn sóng bắt đầu khởi động lên, lần này chính mình đã phạm phải một sai lầm lớn, nếu không có Hứa sư đệ cứu bản thân mình ra khỏi Vu Phiên, lại thi triển linh thuật giúp mình đoạt lại thân thể, trên đời này chỉ sợ đã không còn có Hoàng Phủ Bá Hàn này nữa rồi.

Nàng thầm hạ quyết tâm, sau này cho dù làm trâu làm ngựa, cũng phải báo đáp một phen ân tình của Hứa sư đệ!

Hứa Dương ngồi xuống ở góc phòng, bắt đầu cân nhắc về việc nên dùng linh thuật hồn phách để rửa sạch mảnh vụn hồn phách còn sót lại của Tinh Lị như thế nào.

Dựa theo lời Dao Trì nói, phải chuẩn xác công kích mảnh vụn hồn phách của Tinh Lị, đồng thời tránh đi hồn phách của chính mình, nếu hơi chếch lên một chút, nhẹ thì hồn phách của chính mình bị hao tổn, nặng thì trực tiếp biến thành ngu ngốc thậm chí thân tử.

Cho nên khẳng định là không cần phải nghĩ tới Lôi Trạch Diệt Hành Thuật, dùng cái thứ này cùng tự sát không khác nhau là mấy. Hứa Dương thầm nghĩ, trước mắt linh thuật hồn phách uy lực yếu nhất chính là Hám Hồn Thuật, dùng nó để công kích mảnh vụn hồn phách của Tinh Lị, cho dù có đánh trật, cũng không khiến bản thân mình bị thương nặng.

Hắn nghĩ đến đây, liền chậm rãi vận hành lên Hám Hồn Thuật, đồng thời nhắm mắt lại, khiến chính mình tiến vào cái loại trạng thái đám sương mù lúc trước đó.

Rất nhanh, hắn liền đi vào bên trong phiến không gian màu đen lúc trước kia. Từ miêu tả của "Vạn Linh Hư Du" mà Dao Trì giúp hắn phiên dịch, hắn đã hiểu ra, đây là "Hồn vực" của chính mình, cũng chính là không gian cư trú của hồn phách ở bên trong cơ thể.

Hứa Dương trạng thái đám sương mù ở trong hồn vực cẩn thận tìm tòi một phen, phát hiện hài cốt lưu lại sau khi hồn phách của Không Lôi Hành bị vỡ toang lúc trước đã biến mất không thấy đâu, hẳn là vừa nãy khi Dao Trì thi triển "Nghi thức phản linh", đem nó đuổi về thế giới kia rồi.

Rất nhanh, hắn ở gần vị trí trung tâm hồn vực, tìm thấy được một đám sương mù màu xám cực nhỏ, đang khảm ở bên trong "Nền nhà" của hồn vực.

Đám sương mù đó tuy rằng chỉ có kích thước bằng một phần một trăm so với chính mình, nhưng lại cực kỳ ngưng thực, màu sắc thâm trầm, cực kỳ tương tự cùng với hồn phách của Không Lôi Hành thời kì cường thịnh.

"Hẳn chính là nó rồi." Hứa Dương trong lòng gật đầu, có điều cái thứ mục tiêu này quá nhỏ, muốn dùng linh thuật hồn phách chuẩn xác đánh trúng nó, khẳng định khó khăn cực lớn.

Hắn cẩn thận ghi nhớ vị trí mảnh vụn hồn phách của Tinh Lị, đi ra từ bên trong hồn vực của chính mình, đem trình độ uy lực của Hám Hồn Thuật giảm tới mức yếu nhất, hít sâu một hơi, thả ra một tia linh lực ba động vào cái trán của chính bản thân mình.