Dao Trì giương mắt quét một vòng bốn phía xung quanh, chỉ nhìn thấy một đống hỗn độn đầy đất, không có bất luận kẻ nào có gan ngăn trở, vì thế đem bình ngọc kia thu hồi, ra hiệu với Hứa Dương nói "Vừa rồi ngươi khống chế được mấy phương chiến trận kia, làm rất tốt. Việc này đã xong, chúng ta đi thôi."
Hứa Dương gọi Sa Hoàng Giao, bước nhanh đi theo lên, hiếu kỳ nói "Ngươi vừa rồi là luyện hóa kiện linh bảo kia như thế nào vậy?"
Dao Trì lạnh nhạt nói "Cái gọi là linh bảo, đó chính là đã có linh tính. Phàm là vật có linh tính, tự nhiên biết được chọn chủ tốt mà hầu hạ. Bản cung chỉ là hơi nói chuyện vài câu cùng với Thiên Trạch Bảo Thủy, nó liền nhận chủ."
"Nói chuyện với nhau? Cùng linh bảo?" Hứa Dương rất là kinh ngạc nói.
Dao Trì lại một bộ dáng đương nhiên, hỏi ngược lại "Chẳng lẽ ngươi không thể nói chuyện cùng với linh bảo sao?"
Hứa Dương gật đầu.
"Có lẽ là do ngươi tu vi rất thấp đi."
Hứa Dương thầm nghĩ trong lòng: cho dù là sư phụ thậm chí vài vị trưởng lão Huyền Hoa tông kia, cũng chưa từng nghe các nàng nói qua việc có thể giao lưu cùng với linh bảo...
Hai người ngự phong mà đi, binh lính Khánh Quốc dọc đường e sợ tránh nhanh còn kịp, một lát sau đã đến bên cạnh đại doanh, lại đi về hướng đông hoặc tây trong thời gian một chén trà nhỏ, liền có thể rời khỏi bên trong thành Tiêu Quan.
Bỗng nhiên sườn phía sau có người trầm giọng quát nói "Nhị vị đây liền cứ thế mà đi sao?"
Hứa Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân thân mặc cẩm phục màu lam sáng dưới sự vây quanh của đám đông thị vệ, đang ngạo nghễ nhìn chính mình.
Chính là công chúa trưởng Khánh Quốc.
Thời Dịch Dung thấy đám người Hứa Dương dừng lại cước bộ, lại nói "Tại hạ lấy lễ tương đãi đối với các ngươi, các ngươi lại quấy nhiễu đại doanh ta, quả nhiên vô lễ đến cực điểm!"
Một bên có quan quân từ đại doanh Khánh Quốc kích động chạy đi ra, hoảng sợ quỳ xuống trước mặt nàng nói vài câu, nàng nhất thời sắc mặt đại biến, "Ngươi, các ngươi dám tự ý giết quốc công Khánh Quốc ta? ! Quả thực là to gan lớn mật!"
Hứa Dương bĩu môi, giọng lạnh lùng nói "Thật đúng là nói qua nói lại đều là lý của ngươi. Chúng ta mạo một cái nguy hiểm cực lớn tới đây báo tin cho ngươi, lại bị ngươi giam lỏng ở phủ thành chủ còn chưa tính, Uy quốc công kia của ngươi vậy mà lại phái hơn một ngàn thị vệ tới giết chúng ta, cũng không thấy ngươi nhảy vội ra gào thét nói cái gì.
"Thà giết người còn hơn là để bị người giết. Trước mắt chúng ta tự mình lấy lại công đạo cho chính mình mà thôi, ngươi lúc này mới đột nhiên xông ra."
Thời Dịch Dung cắn răng nói "Hôm qua các ngươi đến đây cảnh báo, ta còn tưởng rằng các ngươi là dũng sĩ trung thành và quả cảm, không nghĩ tới vậy mà lại phát điên lên như thế! Xem ra Uy quốc công sở liệu không kém, các ngươi hơn phân nửa chính là gian tế, cái gọi là cảnh báo, chỉ là muốn kéo dài viện binh của Nam Quân mà thôi."
Dao Trì cũng xoay người lại, liếc về phía nàng lạnh nhạt nói "Muốn báo thù cho quốc công kia của ngươi sao? Chỉ cần động thủ là được, nói nhiều như vậy làm chi?"
"Hừ! Đừng kiêu ngạo!" Thời Dịch Dung rút bảo kiếm bên hông ra, chỉ về phía trước, quát, "Thân vệ doanh nghe lệnh, kết trận, nghênh địch!"
Mấy trăm thị vệ bên cạnh nàng lập tức chia làm năm chiến trận, xếp thành hình quạt đem đám người Hứa Dương vây quanh.
Mà Dao Trì bên kia thì dù bận nhưng vẫn ung dung lấy bình ngọc vừa mới "Đoạt được" ra, bắt đầu chú nhập linh lực vào.
Thời Dịch Dung đang định hạ lệnh tiến công, nhưng lại có một người vội vã chạy tới, trong khi vẫn còn ở đằng xa phất tay hô "Công chúa trưởng điện hạ bình tĩnh một chút chớ nóng vội..."
"Trác Ngôn?" Thời Dịch Dung nhíu mày nói, "Ngươi muốn nói cái gì?"
Thành chủ Tiêu Quan chạy đến trước mặt nàng, ngay cả thi lễ cũng đều không kịp làm, đè thấp giọng rất nhanh nói vài câu, Thời Dịch Dung nhất thời sắc mặt đại biến.
"Cái gì? Ngươi là nói, Uy quốc công liền ngay cả Thiên Trạch Bảo Thủy đều vận dụng, mà vẫn bị nữ tử kia trong mấy hơi thở thời gian giết chết? !"
"Không, không sai, điện hạ. Hơn nữa, liền ngay cả Thiên Trạch Bảo Thủy cũng đều bị nàng thu đi rồi." Trác Ngôn lòng còn sợ hãi nhìn về phía Hứa Dương bên này, nói tiếp, "Ngoài ra, nam tử kia dường như vẫn luôn chưa ra tay, với sự chứng kiến của thần, hắn chỉ sợ càng là sâu không lường được..."
"Tê ——" Thời Dịch Dung ngược lại hít một ngụm lương khí, thực lực của chính mình tuy mạnh hơn Uy quốc công, nhưng là tuyệt không thể đánh bại nàng trong mấy hơi thở, lại càng không cần nói dưới tình huống nàng sử dụng Thiên Trạch Bảo Thủy.
Mà Dao Trì công chúa kia có thể giết người đoạt bảo, chứng minh rằng tu vi của nàng ít nhất cũng là Tam Hải cảnh cực hạn. Cộng thêm nam tử kia vẫn còn chưa từng xuất thủ qua, cho dù tu vi tương đương cùng với nàng, cũng tuyệt không phải ba trăm thân vệ chính mình mang theo có khả năng đối phó được.
Tuy rằng Uy quốc công bị giết, nhưng nói đến cùng là do nàng đi giết người khác trước, nếu tính ra thì Khánh Quốc vẫn còn đuối lý.
Nếu mình còn muốn gánh vác trọng trách canh giữ phòng ngự Tiêu Quan, hôm nay nếu cùng này hai người đánh bừa, cho dù có thể đánh chết bọn họ, chính mình khẳng định cũng sẽ trả một cái giá không nhỏ, dẫn tới chiến lực đột nhiên giảm xuống.
Nếu lúc này Vu Phiên tới công, rất có thể sẽ bởi vậy mà mất Tiêu Quan, vậy thì khi mẫu hoàng trách tội xuống, có thể sẽ không phải dễ dàng gánh qua được...
Nàng nghĩ đến đây, không khỏi lui về phía sau vài bước, thấp giọng thét ra lệnh nói "Thu trận."
Dao Trì mỉm cười, nói "Sao vậy, lại không muốn động thủ à? Vậy thì bản cung cũng sẽ không phụng bồi nữa."
Nàng nói xong, thu hồi bình ngọc, tiêu sái xoay người, thúc dục thuật Ngự Phong nhanh nhẹn rời đi. Hứa Dương cũng ngự phong theo sát đi lên.
Thẳng cho đến khi Thời Dịch Dung thấy bóng dáng bọn họ hoàn toàn biến mất, lúc này mới thở dài thườn thượt, chỉ cảm thấy chính mình vừa bước qua một bước từ quỷ môn quan.
Nàng gọi Trường Sử bên cạnh, phân phó nói "Sau khi trở về lập tức giúp bản cung nghĩ tấu chương, về việc buộc tội Uy quốc công tự tiện tập kích giết công chủ nước khác, đồng thời cũng do chỉ huy không thỏa đáng, tùy ý để chất nữ dẫn binh xuất quân, cứ thế dẫn tới binh bại, lại trước trận đầu hàng địch, tấu thỉnh triều đình luận tội."
"Rõ, vi thần ghi nhớ."
...
Hứa Dương theo Dao Trì ra khỏi thành Tiêu Quan, quay đầu hỏi "Công chúa điện hạ, ta nhớ rõ ngươi từng nói qua, ngươi dự tính đi về phía bắc hoặc là phía đông?"
Dao Trì gật đầu, "Ta mơ hồ nhớ rằng có một số thứ rất quan trọng cần phải được tìm trở về."
Hứa Dương nói "Vậy thì chúng ta cứ nhắm thẳng về phía đông mà đi thôi."
"Ồ? Đây là vì sao?"
Hứa Dương khẽ nhíu mày nói "Mới vừa rồi ta nghe ý của công chủ Khánh Quốc kia, nàng nhận định rằng chúng ta là tới đối địch cùng với Khánh Quốc, như vậy thì nàng nhất định sẽ không tin lời ta đã cảnh báo nàng về việc đừng cầu viện Nam Quân.
"Nếu cứ như vậy, thì ta chỉ có thể tự mình đi tìm Nam Quân, nhắc nhở bọn họ chú ý mai phục của Ma tộc. Nếu không khi Nam Quân bị tiêu diệt, Vu Phiên lập tức sẽ có thể từ trên bắc Tiêu Quan, càn quét cả toàn bộ lãnh thổ của Khánh Quốc, Cảnh An Quốc. Chờ khi Nam Quân lại điều binh tới từ nơi khác đến, dân chúng ở lãnh thổ phía nam sớm bị tàn sát vài lần rồi.
"Hơn nữa, còn không biết Nam Quân có thể phân ra lực lượng để đến xử lý cái cục diện rối rắm này hay không."
Dao Trì gật đầu, "Bản cung cũng không hứng thú đối với việc của Khánh Quốc hay Nam Quân, có điều tóm lại cũng là tiện đường, vậy thì cứ đi thẳng về phía đông đi, chớ để trì hoãn lâu là được."
Hứa Dương trong lòng mừng thầm, dù sao lấy thực lực của chính mình, có thể thuận lợi đuổi tới nơi đóng quân của Nam Quân cũng đã rất không dễ dàng rồi. Vạn nhất các nàng lại giống như công chúa cùng Uy quốc công của Khánh Quốc, cũng không tin tưởng lời nói của chính mình, thậm chí lại muốn gây bất lợi đối với chính mình, chỉ cần có Dao Trì ở bên người, cũng không sợ các nàng sẽ làm gì với mình.
Hắn lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lấy Bổ Hồn Đan từ trong Càn Nguyên Đại ra đưa cho Dao Trì, "Công chúa điện hạ, theo chẩn đoán của tổ sư tông môn, hồn phách của ngươi bị thương rất nặng. Hai viên Bổ Hồn Đan này có công hiệu tẩm bổ hồn phách, rất có lợi đối với thương thế của ngươi."