Thiệu Kì thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nhìn về phía nam nhân tuấn tú phía sau, thấy hắn đã tránh rất xa cũng không có bị thương, trong lòng ngược lại cũng có chút đắc ý —— mặc dù mình đã hao phí mất một miếng địa giai linh phù phòng ngự, còn bị một chút vết thương nhỏ, nhưng tóm lại cũng là anh hùng cứu mĩ nhân, có chút thu hoạch. Tiểu công tử kia quay trở về sẽ phải báo đáp ân cứu mạng của mình, lấy thân báo đáp gì đó cũng nói không chừng...
Nàng đang mơ một giấc mơ đẹp, "Tiểu cô nương" hung thần ác sát trước mắt đã biến mất không thấy đâu, rồi sau đó một cỗ kình phong thổi qua từ bên cạnh thân nàng.
Thiệu Kì khóe mắt vừa co lại, quay người muốn "Cứu mĩ nhân" thêm một lần nữa, nhưng phát hiện khoảng cách giữa mình với tiểu công tử kia đã có hai ba trượng xa, mà hung đồ kia đã đứng ở trước mặt hắn!
"Thôi xong rồi..."
Thiệu Kì chỉ còn chờ thảm trạng vùi hoa dập liễu ở trước mắt xuất hiện, bỗng nhiên một mảng lớn linh tiễn phô thiên cái địa bay tới bao trùm "Tiểu cô nương" kia.
Người sau tuy là không sợ loại trình độ công kích này, nhưng cũng không dám dùng mặt đón đỡ, hai tay hóa thành một mảnh hư ảnh ngăn chặn liên tiếp ở trước người, đem những linh tiễn đó đều đánh bay.
Dao Trì lúc vừa rồi là dưới sự không phòng bị nên mới bị đánh bay, ngược lại không chịu phải cái vết thương nào, đứng dậy liền lập tức đuổi nhanh về phía Hứa Dương bên này, nhưng rốt cuộc khoảng cách vẫn hơi xa một chút, Tinh Lị lại vung quyền công hết sức tới Hứa Dương, nàng người vẫn còn đang ở giữa không trung.
"Không cho phép làm hắn bị thương!" Dao Trì hét lên bằng một giọng hiếm thấy.
Tinh Lị lại căn bản không để ý tới nàng, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, vằn đen trên cánh tay trong nháy mắt huyền phù nổi lên, huy quyền liền đánh tới Hứa Dương.
Nàng chỉ ngắm vào ngực của Hứa Dương, ngược lại là không sợ đem hồn phách của Không Lôi Hành phá huỷ cùng nhau —— đạt tới tu vi bực này của Không Lôi Hành, chỉ cần đầu của Hứa Dương không bị đánh nát, thì hồn phách của hắn có thể bảo trì được sinh cơ.
Dao Trì đôi mắt đẹp trợn trừng trừng, gần như bùng cháy phun ra lửa, tướng sĩ nhân tộc ở bốn phía cũng đều không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu đi, tất cả mọi người nhận định, nam tử tuyệt sắc kia chắc chắn sẽ khó tránh khỏi được một kiếp.
Nam nhân có thể địch lại được Tam Hải cảnh trên đời này hiếm như lông phượng sừng lân, mà tên đẹp trai nhỏ bé trước mắt này căn bản cảm thụ không được linh lực mênh mông trên người, hiển nhiên là không nằm ở trong danh sách đó.
Nhưng mà, một quyền của Tinh Lị vừa mới đánh ra, chợt nghe thấy tiếng chuông cổ du dương ở bên tai vang lên, giống như thiên thần đích thân tới, thuyết giảng bằng âm nhạc vậy, khiến người cảm thấy trang nghiêm mà thần thánh từ sâu thẳm trong tâm hồn.
"Cái thứ gì vậy? !" Tính cảnh giác ở trong lòng Tinh Lị nổi lên, lập tức vứt bỏ sự tiến công, song chưởng giao nhau trước người, cúi đầu chạm ngực, vội vàng thối lui về phía sau mấy bước.
Một cái "Cương đinh" ngăm đen nương theo sự che dấu của màn đêm, bắn thẳng tắp lên trên cánh tay của nàng, linh văn trên cương đinh lấy tốc độ xoay tròn cực cao, phát sinh sự ma xát kịch liệt cùng với vằn đen trên cánh tay của nàng, nhất thời tia lửa văng khắp nơi.
Với sự trợ giúp của lực xoay, cái cương đinh kia ước chừng đâm sâu vào cánh tay Tinh Lị nửa tấc, mang ra một tia máu tươi.
Tinh Lị gắt gao nhìn chằm chằm vào thứ như cái đục màu đen bình thường kia, với khí lực đủ để đối kháng lại nó, bất thình lình, một nữ tử mặc chiếc áo choàng lông cáo màu đỏ lớn đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, chỉ là chiếc áo choàng lớn đó đã xuất hiện sự rách nát sau khi trải qua xung kích của linh lực lúc trước.
"Bản cung lệnh ngươi dừng tay, ngươi còn dám bỏ qua sao? !" Dao Trì trên mặt lộ vẻ tức giận, lập tức nâng chưởng bổ tới Tinh Lị.
Lực chú ý của người sau đều ở trên cái Thiên Tiêu Châm kia của Hứa Dương, lúc này mới phát hiện uy lực của "Cái đục màu đen" này còn xa mới bằng được thanh thế kinh người này, mà một kích của tiểu nha đầu bên cạnh này cũng là lưu lại một chuỗi tàn ảnh ở trên không trung, nhưng không nghe thấy nửa điểm tiếng gió, hiển nhiên không phải là dễ dàng đối phó như vậy.
Nhưng Tinh Lị làm một chiến sĩ trưởng ở trong bộ tộc, cực có tự tin đối với năng lực chiến đấu cận thân của chính mình, tuy là có chút bối rối, lại chỉ là hừ lạnh một tiếng, huy động hoa văn vờn quanh cánh tay chặn lại lòng bàn tay của Dao Trì.
"Rắc" một tiếng giòn vang, âm thanh tuy là không lớn, nhưng lại mang ra sóng xung kích đem tất cả mọi người ở phụ cận trong phạm vi hai trượng thổi bay ngược ra ngoài.
Lập tức, Tinh Lị một tiếng kêu thảm, liều mạng thối lui về phía sau. Vằn đen trên cánh tay của nàng dưới một chưởng của Dao Trì, dĩ nhiên toàn bộ vỡ vụn, cánh tay đã đau đến nỗi mất đi tri giác.
"Điều này sao lại có thể? !" Nàng nhìn về phía Dao Trì trong ánh mắt tràn ngập bất khả tư nghị, tiểu nha đầu này hơn nửa tháng trước tu vi còn chưa qua Thất Mạch cảnh trung hậu kỳ, trước mắt vậy mà lại có thể một chưởng đánh cho mình bị thương? !
Dao Trì nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hứa Dương, thấy hắn cũng không lo ngại, thân hình nhoáng lên một cái, lại mãnh công về phía Tinh Lị.
Người sau cuống quít ứng chiến, chỉ cảm thấy tốc độ của đối phương nhanh như tia chớp, sức mạnh lại cực kỳ kinh người, tiếp gần hai chiêu, liền đã bắt đầu đỡ trái hở phải.
Khi một ngàn tinh nhuệ Vu Phiên đi theo Tinh Lị đang vội vàng lao lên, thấy nàng lâm vào khổ chiến, vội hô quát nói "Bảo hộ tổ tiên!"
"Tổ tiên cẩn thận, chúng ta tiến đến trợ chiến đây!"
"Tổ tiên? !" Thiệu Kì nghe thấy vậy kinh hãi, nàng từng nghe nói qua Vu Phiên có một loại bí thuật có thể triệu về hồn phách tổ tiên hơn một ngàn năm trước lâm thế, lão quái vật bị triệu tới đều là thực lực mạnh mẽ, không nghĩ tới trước mắt còn có một người.
Nàng không có thời gian để suy nghĩ tại sao tổ tiên của Vu Phiên lại là một tiểu cô nương nhân tộc, cuống quít phân phó phó tướng bên cạnh, "Mau, thừa dịp vị cao nhân này cuốn lấy Vu Tặc, toàn quân quay đầu lại, lập tức rút về trong ải!"
Hứa Dương giơ tay triệu hồi Thiên Tiêu Châm, cũng là bị dọa đến nỗi mồ hôi lạnh khắp người, một kích này của mình đối với cường giả Tam Hải cảnh mà nói căn bản không có uy hiếp gì, nếu Tinh Lị không quan tâm cứ thế xông lên, mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cũng may nàng bị thanh thế của Thiên Tiêu Châm che đậy được, trì hoãn được một chút, tạo cơ hội cho Dao Trì cứu mình.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn chợt nghe thấy quan quân ở phụ cận cao giọng thét ra lệnh, "Rút lui! Toàn quân lui lại!" Đồng thời tiếng chiêng trong trẻo vang lên truyền ra.
Tất cả tướng sĩ Khánh Quốc đang chiến đấu kịch liệt cùng với Vu Phiên nghe thấy được tiếng gõ chiêng thu binh, chỉ đành phải dựa theo quân lệnh nhanh chóng thu nạp, lộn xộn quay đầu thối lui về hướng bắc.
Hứa Dương nhíu chặt lông mày, một người không hiểu binh pháp như hắn đều biết, thối lui không hề có cách thức như vậy, rất dễ dàng bị địch nhân truy ở sau người giết hại.
Hắn muốn đi nhắc nhở tên đại tướng vừa nãy kia, quay đầu lại đã thấy nàng bỏ chạy còn nhanh nhất, lúc này đã sắp không nhìn bóng dáng rồi.
Hắn vội lại quay đầu hô nói với Dao Trì "Công chúa, không cần ham chiến, chúng ta cũng phải đi mau!"
Giọng hắn trầm xuống, Dao Trì vừa đúng lúc một chưởng bổ vào trên vai Tinh Lị, lực đạo cực lớn đem người sau đập lún sâu vào trong mặt đất hơn một thước.
Dao Trì một kích đắc thủ, song chưởng lập tức công tới Tinh Lị như bão táp vậy, trong nháy mắt liền đem vằn đen bên ngoài thân đều đánh nát vụn, lại xé đứt một cái cánh tay, chưởng ảnh kín không kẽ hở mang ra huyết quang đầy trời.
Hứa Dương đột nhiên nhớ tới, thân thể mà Tinh Lị này đang dùng chính là Hoàng Phủ Bá Hàn, nếu đem nàng đánh chết, thì Hoàng Phủ sư tỷ cũng sẽ bị mất mạng.
Hắn vội vàng hô lớn "Công chúa dừng tay! Lưu nàng một mạng!"
Dao Trì nghe thấy vậy trên tay chậm lại một nhịp, lui về phía sau hai bước, nghi hoặc nhìn về phía Hứa Dương.
"Người nọ là sư tỷ đồng môn của ta, chỉ là bị Vu Phiên khống chế mất thân thể." Hứa Dương nói xong, thân thể của Tinh Lị ngã về phía trước bằng một tiếng "Phịch", nhưng hai chân nàng cắm xuống đất, nhưng lại chỉ có thể duy trì ở tư thế cúi đầu chín mươi độ, trông cực kỳ quái dị. (Tư thế cắm về phía trước của điệu nhảy Michael Jackson – Dịch giả)
Dao Trì nhíu nhíu mày, ra hiệu về phía Tinh Lị nói "Nàng đã hôn mê bất tỉnh rồi, vậy giao cho ngươi đấy."