Chương 304: Thiên Vu Chi Nộ

Thẳng cho đến lúc này, mới có binh sĩ Vu Phiên thất thanh la hét từ xa "Yêu thú! Đó là yêu thú gì vậy? !"

"Thân hình như là một con Sa Hoàng Giao, màu sắc lại không giống lắm..."

"Sa Hoàng Giao? Là yêu thú do tên phụng dị nhân kia khống ngự? !"

"Mau báo nguy về trong quân!"

Mấy người nghiêng ngả lảo đảo chạy về bên trong đại đội. Rất nhanh, tiếng kèn truyền ra bên trong đội ngũ của Vu Phiên, mấy trăm binh lính man tộc kia lập tức bỏ lại chiến lợi phẩm trong tay, bắt đầu xếp thành hàng.

Sau đó, một quan quân đội mũ sắt sừng trâu bước tới phía trước trận, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Dương bên này, hét to nói "Vậy mà lại dám giết dũng sĩ thủ hạ của ta? Phụng dị nhân đều không có não hay sao?

"Ngươi cho là có một con Sa Hoàng Giao vị thành niên, có thể chiến một trận cùng với đại quân ta sao? Hừ, thật sự là ngu không ai bằng!"

Dao Trì hơi hơi nhíu mi, mở miệng nói "Bản cung hôm nay không có tâm tư giết các ngươi, mau chóng thối lui đi."

Giọng nói của nàng không lớn, lại dưới sự gia trì của linh lực truyền rõ ràng vào trong tai của mỗi một tên binh lính Vu Phiên.

Quan quân kia cười to nói "Khẩu khí không nhỏ! Thủ hạ của ta bốn trăm quân sĩ, tạo thành chiến trận đủ để đánh chết cường giả Tam Hải cảnh..."

"Ồ? 'Bản cung'?" Nàng bỗng nhiên nhớ tới tự xưng của Dao Trì, không khỏi híp mắt nhìn về phía sau người, "Ngươi là công chúa của nước nào? Hay là hậu phi?"

Dao Trì giọng lạnh lùng nói "Ồn ào! Bản cung hiện tại không muốn thả cho các ngươi đi nữa."

Đối phương cười đến càng khoa trương hơn, "Vận khí không tồi! Không nghĩ tới lúc này còn có thể thu hoạch được một công chúa của phụng dị nhân."

Nàng giơ mâu sắt từ phía sau lên, thét ra lệnh nói "Toàn quân nghe lệnh, 'Nham Ngưu Trận'! Chờ khi bắt sống được nữ tử này, thưởng mỗi người năm trăm lượng!"

Khác với những tộc binh canh giữ Hữu Lê Bộ, đây là những binh lính Vu Phiên chính quy thường xuyên được đưa ra tiền tuyến, bất kể sức mạnh, kỷ luật quân đội hay sĩ khí của họ đều cao hơn người trước rất nhiều.

Các nàng chỉ dùng mấy hơi thở thời gian, liền đã ngưng tụ ra một hoa văn trâu rừng được cấu thành bởi linh lực ở trong trận.

Lập tức, quan quân kia vung mâu chỉ về phía trước, cao giọng quát " 'Nham Ngưu Trận', khởi trận!"

Binh lính Vu Phiên xếp thành hàng ngang lập tức tru lên rồi xông về phía Hứa Dương bên này, đầu trâu rừng tạo thành bởi linh lực trong trận kia nhanh chóng ngưng thực, biến lớn, dần dần đem tất cả các nàng đều bao trùm ở trong đó, một móng chân trâu cực lớn dẫm đạp lên trên mặt đất, chấn đến nỗi trong phạm vi một hai dặm xung quanh đều rung động theo.

Hơn chục thôn dân trẻ tuổi đi theo Hứa Dương nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một đám sợ tới mức mặt xám như tro tàn, trong lòng đều là hối hận không thôi, ngay cả thực lực của tiên sư kia có mạnh như thế nào, cũng không thể là đối thủ của mấy trăm tên Vu Phiên a! Đầu óc mình thật sự là bị ma quỷ mê hoặc rồi, vậy mà lại đáp ứng trưởng thôn đi theo bọn họ tiến đến khiêu chiến đại quân Vu Phiên...

Một thôn dân trong số đó can đảm hơn đột ngột đứng dậy, kéo mạnh dây cương của con ngựa và hét lên với những người khác "Mau! Quay trở về báo tin với trưởng thôn, bảo bọn họ mau chóng thối lui, ngàn vạn lần không cần theo tới đây!"

Chỉ là những thôn dân trẻ tuổi kia sợ tới mức hai chân như nhũn ra, tuy là không ngừng gật đầu, nhưng lại căn bản không có ai hành động thực tế.

Đột nhiên, bên trong trận của quân Vu Phiên phát ra một tiếng tê rống "Ừm bò", đầu trâu rừng tạo thành bởi linh lực kia cúi đầu xông về phía Hứa Dương, chỉ mang theo kình phong thổi tới đã khiến hắn đứng không vững.

Khóe mắt hắn giật giật, liếc mắt nhìn Dao Trì, thầm nghĩ trong lòng: đại công chúa muội muội, ngài ngược lại động thủ a, không phải là trông cậy vào ta đối phó gia hỏa này đấy chứ?

Đừng có đùa, thời điểm khi ở Hữu Lê Bộ, vẻn vẹn chỉ là chiến trận do ba mươi người tạo thành hắn cũng đã không thể đối phó được, cự ngưu này là gần bốn trăm người tụ tập mà ra, đó chính là tông chủ Huyền Hoa tông ở đây, chỉ sợ cũng đều phải tránh né một cái.

Nhưng mà, sắc mặt bình tĩnh của Dao Trì, dường như căn bản không có chút ý tứ muốn ra tay.

Phía sau lưng Hứa Dương đã bị mồ hôi lạnh ướt sũng nước, đã túm phù Tiên Vụ cùng Thiên Tiêu Châm ở trong tay, chỉ đợi khi tình hình không đúng, lập tức xoay người đào tẩu.

Ngay khi cự ngưu kia cách hắn chưa đầy ba trượng, Dao Trì đột nhiên giơ tay lên, trong miệng nhẹ giọng nói "Thiên Vu Chi Nộ."

Không hề báo trước, có một vụ nổ ầm ầm kinh thiên động địa phát ra ở bên trong phạm vi chiến trận của Vu Phiên, âm thanh đó cực lớn, lớn đến mức át hết cả tiếng la hét của mấy trăm binh lính man tộc.

Một luồng sáng cực kỳ chói mắt lập tức bùng lên, những người Vu Phiên đó bị sức mạnh không thể ngăn cản trong nháy mắt xé thành mảnh nhỏ, ngay cả huyết nhục vỡ vụn cũng lập tức bị bốc hơi khô.

Đợi cho tới khi cường quang kia chấm dứt, chỉ còn lại một lớp xương trắng có kích thước bằng móng tay, và một số mảnh vụn của những binh khí tương đối rắn chắc lưu lại trong cuộc chiến Vu Phiên vừa mới diễu võ dương oai đó.

Hứa Dương dùng sức nuốt nước bọt, lúc vừa rồi sừng trâu kia khoảng cách chỉ còn trên dưới một trượng so với mình, cũng may biến mất theo chiến trận của Vu Phiên, cự ngưu cũng đang tiêu tán.

Hắn lòng còn sợ hãi nhìn về phía Dao Trì, cười khổ nói "Ta nói công chúa điện hạ, ngài không thể ra tay sớm hơn một chút được sao? Cứ nhất định phải chơi cho tim đập đến cực hạn mới được?"

Dao Trì giơ tay chặn bụi đất cuộn lên bởi vụ nổ kinh khủng vừa rồi, liếc mắt nhìn hắn, vân đạm phong khinh nói "Uy lực của linh thuật này tuy là cực lớn, nhưng trước tiên buộc phải đem linh lực của bản cung tản ra, rồi sau đó dùng linh lực của ta để kích nổ Linh Nguyên thiên địa ở xung quanh. Bản cung đem linh lực tản ra gần hai trăm trượng vuông, ngươi còn muốn phải nhanh bao nhiêu nữa?"

"Được, được." Hứa Dương lau mồ hôi lạnh trên trán, "Lần tới lại có chuyện khiến tim đập như vậy nữa, thì phiền ngươi thông tri trước một cái tóm lại cũng có thể phải không?"

Dao Trì bỗng nhiên giơ ngón tay chỉ về phía hai đạo thân ảnh từ xa, "Đằng kia hình như vẫn còn hai người đang bỏ chạy, ngươi đi đem các nàng truy đuổi mang về đây đi."

Hứa Dương gật đầu, ngoắc tay với Sa Hoàng Giao, rồi sau đó thúc dục thuật Ngự Phong, thả người lướt ra.

Ở phía sau bọn họ, những thôn dân vừa mới ra sức bò được người lên kia chợt nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc, sợ tới mức dưới chân mềm nhũn, nhất thời lại đều ghé vào trên mặt đất.

Những con ngựa kia của các nàng lại cả kinh đến nỗi đạp chân bỏ chạy, kéo cũng đều không kéo lại được.

Có người run giọng nói "Có phải, có phải là Vu Phiên giết qua đây không?"

Người trẻ tuổi có lá gan lớn nhất kia ra sức ngẩng đầu lên, nhìn về hướng bắc, cũng lập tức sững sờ một lúc lâu, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói "Thắng... thắng rồi! Tiên sư đem những tên man tộc kia trong nháy mắt đánh chết, một người cũng không còn sót lại..."

Những người khác nửa tin nửa ngờ nhìn qua, nhất thời cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Một lát sau, có người "Bịch bịch" quỳ gối trên mặt đất, thành kính lễ bái về phía phương hướng đám người Hứa Dương, "Đây nhất định là trời xanh phái tới cứu vớt chúng ta."

Những người khác lập tức đi theo cùng nhau quỳ xuống, "Đúng, đúng thế! Có tiên sư phù hộ, chúng ta nhất định có thể bình an đi vào ải!"

"Về sau cũng sẽ không bị Vu Phiên khi nhục nữa rồi!"

"Mau, mau đi nói cho trưởng thôn, bảo mọi người gia tăng cước bộ theo kịp lên."

"Tiên sư vạn tuế! Tiên sư thần thông tới thiên a..."

Hai binh lính Vu Phiên đang bỏ chạy dù chưa bị Thiên Vu Chi Nộ trực tiếp đánh trúng, nhưng vì khoảng cách quá gần, nên bị chấn đến nỗi thất điên bát đảo, đi đứng cũng không lưu loát, cho nên một lát sau đã bị Hứa Dương đuổi theo kịp.

Hai người kia sớm đã sợ đến vỡ mật, căn bản không dám quay người lại chống cự, chỉ là một mặt thúc dục thuật Ngự Phong để chạy như điên.

Hứa Dương lo lắng sẽ bị các nàng đánh lén nếu đến quá gần, lập tức nhíu nhíu mày, trong tay bấm niệm pháp quyết, chỉ vào mặt đất phía trước hai người, thấp giọng nói "Thuật Thạch Bích."

Hai cái "Ngưỡng cửa" cao không đến một thước đột nhiên thò ra từ trên mặt đất. Hai binh lính man tộc theo bản năng nhấc chân phóng qua từ phía trên, lại không nghĩ tới vừa mới vượt qua được một nửa, thổ lũy đó đột nhiên lại tăng cao lên một thước.