Hứa Dương trong lòng khẽ động, bản thân đang đau khổ vì không thể thoát khỏi tên gia hỏa khống chế Hoàng Phủ Bá Hàn bên cạnh, vừa đúng lúc gặp được người ở đây, biết đâu có thể cầu cứu được các nàng?
Cho dù những người này là cường đạo gì đó, cũng sẽ không toang bằng cục diện trước mắt được.
Trong khi hắn đang suy nghĩ, Tinh Lị bước ra từ phía sau cồn cát với một nụ cười vui vẻ, nói với bảy tên quái nhân kia "Các ngươi là người của bộ tộc nào? Hữu Lê Bộ? Hay là Đàm Sơn Bộ?"
Quái nhân cầm đầu sửng sốt, vung vẩy loan đao hình xà trong tay, hừ lạnh nói "Tên phụng dị nhân này lại còn biết cả Hữu Lê Bộ cơ à? Xem ra rất có thể là một tên mật thám!"
Tinh Lị cúi đầu nhìn xuống thân thể của chính mình, ngạo nghễ nói "Ta cũng không phải là phụng dị nhân, nguyên do phức tạp trong đó nhất thời không nói rõ được, các ngươi chỉ cần biết ta là chiến sĩ trưởng đời thứ hai trăm hai mươi của Vu Đồ Bộ là được!"
Bảy người đã vây xung quanh nàng cùng Hứa Dương, nghe thấy vậy cùng kêu lên cười to nói "Vu Đồ Bộ á? Chiến sĩ trưởng đời thứ hai trăm hai mươi á? Ngươi cái tên mật thám này ngay cả bịa cũng không biết bịa."
"Đời thứ hai trăm hai mươi, ta tính một chút a, ngươi chẳng lẽ không phải đã sắp hơn hai ngàn tuổi rồi à?"
"Hai ngàn tuổi á? Ta thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này của nàng, mười hai tuổi đều không đến, ha ha!"
"Dám giả mạo chiến sĩ Vu Đồ Bộ vĩ đại! Chớ phí lời với nàng, trói lại mang về, khảo vấn một phen là biết ngay!"
Người nọ nói xong, cầm một thạch chuỳ vẽ mặt quỷ trong tay liền đập gào thét về phía Tinh Lị.
Người sau cũng không tránh không né, vươn ngón trỏ cùng ngón giữa tùy ý kẹp chặt lấy cán chùy, cự chùy kia nhìn như có vạn quân lực đột nhiên dừng lại, không thể hạ xuống thêm được một chút nào nữa.
Quái nhân cầm chùy kinh hãi, cuống quít gọi đồng bạn nói "Cùng nhau lên! Tên gia hỏa này thực lực không kém!"
"Làm càn!" Tinh Lị nhíu mày khẽ quát một tiếng, bảy người đột nhiên cảm giác được một cỗ áp bách kinh khủng bao phủ lấy thân thể, lập tức lùi lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Tinh Lị lập tức phóng xuất ra linh lực, song chưởng chậm rãi nâng lên, trên bề mặt da lập tức xuất hiện những vằn đen, cơ thể, xương cốt đều nháy mắt biến to một vòng.
"Các ngươi đã nhận ra đây là cái gì chưa?"
Quái nhân cầm chùy lập tức kinh hô thất thanh "Là, là U Giáng Thần Văn? !"
Tên còn lại nói tiếp "Thần văn đã trở thành đen tuyền!! Bên trong toàn tộc, cũng chỉ có Dực Nghĩa đại nhân mới có thể làm được..."
"Ngươi rốt cuộc là ai, vậy mà lại biết bí thuật vô thượng trong tộc của ta? !"
Tinh Lị rất hài lòng với biểu hiện của các nàng, lập tức mỉm cười, "Ta là chiến sĩ trưởng đời thứ hai trăm hai mươi, Tinh Lị."
Nàng lại chỉ vào Hứa Dương ở một bên, nói "Hắn là trượng phu của ta, Đại Tế Ti đời thứ một trăm sáu mươi mốt Vu Đồ Bộ, Không Lôi Hành."
Hứa Dương trong lòng cười khổ, hắn bất đắc dĩ từ chỗ ẩn thân đi ra, chỉ thấy xung quanh là bảy người quái dị dáng cực kỳ cao lớn, mặc áo giáp da nặng nề, không những màu da nâu đen mà còn đầy kín những sợi nhỏ màu đen.
Hắn vội ho nhẹ một tiếng, xấu hổ gật đầu ra hiệu với bảy người kia, trong lòng nói: may mắn vừa nãy không có cầu cứu với bảy người này, thì ra đều là người một nhà của người ta.
"Tinh Lị? Không Lôi Hành?" Một quái nhân lưng đeo cung sắt cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên kinh hô, "Ta nhớ ra rồi, bọn họ từng ở trong 'Cuộc chiến diệt dị nhân' lần thứ tư, đột nhập vào trong trận địa quân địch, chém chết chỉ huy Lưỡng Cực cảnh quân địch!"
Tên còn lại lập tức gật đầu, " 'Thiên Vu Thánh Sử' Không Lôi Hành? Ta cũng nhớ rõ vị tổ tiên này!"
"Không có khả năng, bọn họ rõ ràng là hai tên phụng dị nhân..."
Tinh Lị cắt ngang lời nàng nói "Chúng ta là bị bí pháp 'Vạn Linh Hư Du' trong tộc triệu tới trên hai cỗ thân thể này. Ngươi cứ mang chúng ta quay trở về bộ tộc, trên đường đi ta sẽ nói một ít chuyện bí mật trong tộc cho các ngươi, là biết thật hay giả ngay."
Nàng thấy thái độ của bảy người kia vẫn là do do dự dự, lập tức nâng cánh tay vung lên, liền đem tất cả binh khí của các nàng đều chộp vào trong tay, "Ta muốn giết các ngươi dễ như trở bàn tay. Chúng ta lần này dẫn theo không ít thứ tốt trở về, chớ để trì hoãn lâu!"
Bảy tên quái nhân hoảng sợ, bản thân cũng chưa nhìn thấy "Tiểu nha đầu" đó có động tác nào, liền nháy mắt thu mất vũ khí của chính mình, nếu là nàng muốn bóp cổ mình một cái, còn không phải là một việc dễ dàng hay sao?
Hiện tại chỉ có thể hy vọng rằng bọn họ cũng không nói dối.
Quái nhân cầm đầu gật gật đầu, thu hồi loan đao của mình từ trong tay Tinh Lị, xoay người đi về hướng nam.
Hứa Dương đi chầm chậm theo sát ở phía sau cùng, không khỏi âm thầm kêu khổ, vốn nghĩ vừa ra khỏi sa mạc, liền lập tức chạy trốn, không nghĩ tới vậy mà lại gặp phải đồng lõa của nàng... Xem ra, bọn họ là muốn quay trở về ổ cũ, đợi khi đến đó, chỉ sợ cũng càng khó mà thoát thân được.
Tinh Lị nói rất nhiều chuyện bí mật với bảy tên "Vãn bối" chỉ có tộc nhân mới biết được, các nàng rốt cuộc cũng xua tan nỗi lo, tin hai người thật là tổ tiên bị bí pháp "Vạn Linh Hư Du" triệu tới.
Đợi khi dần đến gần rìa sa mạc, Tinh Lị nhìn lại Hứa Dương đang ở cuối đội hình, nhíu mày nói "Nam Phong... Khụ, Không Lôi Hành, sắp đến bộ tộc rồi, ngươi ngược lại mau chút a!"
Hứa Dương trong lòng thầm than, nàng vẫn luôn chú ý đến mình, xem ra chạy trốn là chớ nghĩ đến nữa rồi, nên chỉ có thể cố đi thêm vài bước nữa rồi giả vờ vui vẻ.
Sau nửa ngày đi bộ, mấy người đã ra khỏi phạm vi Đại Diễn Bạc, trước mặt có cỏ xanh rải rác, đằng xa có thể nhìn thấy cây cối, tâm tình thoải mái hơn nhiều so với trên sa mạc.
Chỉ là tâm trạng của Hứa Dương càng ngày càng căng thẳng, hắn chỉ cảm thấy trở về sa mạc thì tốt hơn.
Đoàn người thúc dục thuật Ngự Phong, tốc độ đi đường lập tức nhanh không ít.
Đến cuối giờ chiều, một thành trại bằng gỗ hình dáng thô sơ và đơn giản với phong cách cổ xưa nằm ở lưng chừng núi hiện ra trước mặt hắn.
Hứa Dương tùy những quái nhân đó đi lên núi, thẳng cho đến khi bị chặn lại bởi chiến hào sâu bảy tám trượng ở phía trước của thành trại đó.
Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vô số thân cây hai ba người mới ôm mới hết, cao hơn mười trượng cắm thẳng xuống đất, xếp thành hàng ngang kín không kẽ hở, tạo thành bức tường thành bao quanh bên ngoài thành trại.
Ngoài ra còn có đại lượng hoa văn màu đen quỷ dị và phức tạp được vẽ trên bức tường gỗ, có lẽ là linh văn loại phòng ngự.
Mà ở trên đỉnh của bức tường gỗ, cứ cách năm trượng lại có một lầu quan sát bằng gỗ, bên trong có những quái nhân mặc áo giáp da, tay cầm cung nỏ, làn da màu nâu đen với vẻ mặt đề phòng quan sát nhìn xuống phía dưới.
Bên cạnh mỗi lầu quan sát, còn có một lá cờ lớn dựng thẳng đứng vẽ một bức tranh "Mặt quỷ" màu nâu, đón gió phát ra tiếng vang "Phần phật", như thể tùy thời uy hiếp ngoại nhân dám can đảm tới gần thành trại.
Tinh Lị kích động mở ra song chưởng về phía thành trại, cực kỳ thành kính nói "Thiên Vu phù hộ! Ta lại có thể được nhìn thấy bộ dáng của bộ tộc rồi!"
Hứa Dương cũng vội vàng học theo bộ dáng của nàng khoa tay múa chân một phen, chỉ là vẫn đang giả câm giả điếc như cũ.
Quái nhân lưng đeo loan đao gào to vài tiếng về phía đầu thành, rất nhanh liền có một cây cầu treo bằng gỗ dài hơn mười trượng, rộng hơn ba trượng kêu "Cọt kẹt" thả xuống dưới.
Một quái nhân già làn da nâu đen, đi tới dưới sự vây quanh của mười mấy tên thị vệ tay cầm đao, mắt lạnh lùng nhìn về phía Tinh Lị cùng Hứa Dương, quát nói "Phụng dị nhân cũng dám đặt chân lên vùng đất của con dân Thiên Vu sao? Không muốn sống nữa phải không? !"
Tinh Lị nhìn chằm chằm vào nàng đánh giá cao thấp một phen, bỗng nhiên mỉm cười nói "Ngươi chẳng lẽ là Ca Vân?"
Lão giả kia trầm giọng nói "Ngươi biết ta sao?"
"Ha ha, đương nhiên biết." Tinh Lị cười nói, "Ba trăm năm trước ta đã thấy ngươi, trong trận đại chiến ở Đại Nhai Đài. Ồ, lúc ấy ngươi mới mười sáu mười bảy tuổi phải không?"