Tinh Lị thần sắc ngưng trọng nói "Nếu không tiếc tiêu hao hồn tinh căn nguyên mà nói, đại khái hơn sáu thành một chút đi. Nhưng phải tự bế linh mạch, sợ rằng chỉ có thể kiên trì được hai nén hương thời gian."
"Vậy là đủ rồi!" Không Lôi Hành trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, "Ngươi chỉ cần bám trụ con súc sinh này một lát, ta sẽ có thể lấy 'Liệt Thiên Thần Lôi' đem nó đánh trọng thương, chúng ta có lẽ còn có một đường sinh cơ!"
Tinh Lị cả kinh nói "Ngươi muốn vận dụng cấm thuật sao? ! Nhưng với tình trạng hồn phách của ngươi, chỉ sợ sẽ bị trọng thương..."
Không Lôi Hành xua tay cười nói "Không sao! Thi triển một lần thần lôi, hồn tinh căn nguyên xót lại cũng đủ để lão tử quay trở về gặp một chút cái đám tiểu gia hỏa trong bộ tộc kia. Con mẹ nó, nếu là năm đó, một mình lão tử có thể đem con yêu vật này...
"Haizz! Chớ nói lải nhải nữa, ngươi mau làm chuẩn bị đi!"
Tinh Lị nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp khác, chỉ đành phải bắt đầu nín thở phong bế linh mạch.
Không Lôi Hành thì lại là tiêu hao hải lượng hồn tinh căn nguyên trong nháy mắt, khiến linh lực trong cơ thể đạt tới trạng thái đầy đủ nhất.
Sa Hoàng Giao kia dưới cơn thịnh nộ của mình, cả người yêu khí bạo dũng, đem cát xung quanh cuốn lên cao hơn trăm trượng, thân xà hóa thành một đạo kim mang, khống chế cuồng phong, bắn nhanh như tên về phía hai người đang ở trên không trung.
Không Lôi Hành đang toàn lực chuẩn bị cấm thuật, tốc độ vốn là chậm lại, sau sự thay đổi này, yêu xà chỉ dùng thời gian hơn mười hơi thở liền đã truy tới khoảng cách không đến nửa dặm xa so với hắn.
Sa Hoàng Giao thấy đã tiến nhập trong tầm bắn, lập tức há cái mồm to lớn như nuốt trời ra, hút mạnh vào một mảng lớn cát vàng, bao bọc trong yêu lực của chính mình, tạo thành hàng trăm cái sa chùy sắc bén.
Tinh Lị biết nó sắp muốn thi triển cái loại yêu thuật lúc trước đó, để tránh việc nó làm gián đoạn Không Lôi Hành, chỉ đành phải vội vàng tay bấm niệm pháp quyết, mặt ngoài thân thể lập tức bị mảng lớn vằn đen bao trùm lấy, rồi sau đó thả người phóng từ trên không xuống Sa Hoàng Giao.
Ngay sau đó, yêu xà "Ngao" lên một tiếng phun ra sa trùy đầy trời, đem hai người trước mặt tất cả đều bao phủ vào trong đó.
Tinh Lị ánh mắt ngưng tụ, liều mạng thúc dục linh lực, vằn đen ngoài thân lập tức huyền phù nổi lên, hình thành một lớp vòng bảo hộ ở xung quanh nàng.
Lập tức, sa trùy mang theo tiếng gào thét sắc nhọn lấy uy thế hủy thiên diệt địa hung hăng đâm vào phía trên lớp vằn màu đen kia, nhưng lại giống như đụng vào sắt thép vậy, ầm ầm vỡ vụn.
Nhưng tiếp theo lại có một cái sa trùy lập tức đánh úp lại, vẫn là vỡ tan trong nháy mắt.
Không Lôi Hành từ xa nhìn thấy Tinh Lị đem hơn mười cái sa trùy chặn lại, vội cao giọng nhắc nhở nói "Góa phụ, ngươi cẩn thận một chút!"
"Không cần ngươi phải quan tâm!" Tinh Lị khinh thường nói, "Lão nương chính là chiến sĩ dũng mãnh nhất, há lại là một tên Tế Tự yếu ớt như ngươi có khả năng so bì được sao."
Nàng vừa dứt lời, vằn đen ngoài thân liền bị đập ra một cái khe nứt, rồi sau đó trước mặt vẫn có đại lượng sa trùy liên tiếp đánh úp lại.
"Ối mẹ ơi, sáu thành thực lực quả nhiên không thành..." Nàng từ kẽ răng bật ra mấy chữ, tiếp theo gầm lên một tiếng, đại lượng hồn tinh căn nguyên nhất thời hóa thành linh lực rót vào trong cơ thể, rồi sau đó hai tay đẩy về phía trước, vằn đen treo ở bên ngoài thân lập tức lại ngưng thực vài phần.
Ước chừng chặn lại được hơn ba mươi cái sa trùy, vằn đen ngoài thân của Tinh Lị vẫn hoàn hảo không tổn hao gì như trước, nàng ngạo nghễ thét dài một tiếng, mũi chân ở trên cát điểm một cái, cả người xông thẳng về phía yêu xà.
Phòng thủ tốt nhất chính là tiến công, chỉ có tận lực cuốn lấy Sa Hoàng Giao từ xa, mới có thể đảm bảo không làm ảnh hưởng tới Không Lôi Hành.
Đây chính là hình thức chiến đấu của con dân Thiên Vu bọn họ kéo dài mấy ngàn năm —— lấy chiến sĩ cứng như sắt đá để xé tan phòng tuyến của địch nhân, lấy linh thuật tràn ngập sức mạnh hủy diệt của Tế Tự ở phía sau để giết địch.
Sa Hoàng Giao thấy nhân loại nhỏ bé kia không những ngăn cản lại sự tấn công mạnh mẽ của mình, mà còn lao về phía chính mình, lập tức rất là ngoài ý muốn, cuống quít quăng đuôi rắn to mấy trượng lên, đột nhiên quất mạnh vào Tinh Lị.
Người sau giơ tay chỉ về phía bên trái, những mảng vằn đen bên hông lập tức đan vào nhau thành một tấm lưới. Cái đuôi rắn cực lớn kia đánh vào phía trên "Tấm lưới", phát ra tiếng nổ ầm ầm làm cho người ta sợ hãi, nhưng đã bị chặn lại một cách chắc chắn ở giữa không trung, không thể tiến thêm được một chút nào.
Tinh Lị khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, tay phải vằn đen dày đặc hình móng vuốt, hung hăng chụp mạnh vào đuôi rắn.
Lại là một tiếng trầm muộn, Tinh Lị chỉ cảm thấy như chụp phải bùn đất đầm vậy, ngón tay đau nhức, trên vảy rắn chỉ lưu lại một vài vết xước nông không dễ thấy.
Sa Hoàng Giao thừa dịp nàng còn chưa kịp thu chiêu, há mồm lại là một mảng sa trùy phun ra ngoài, đồng thời giơ lên đuôi rắn, rồi lại quất mạnh lần nữa.
Giữa cát bụi bay đầy trời, liên tiếp nổ ra những tiếng động lớn "Bành bành", giống như trời sụp đất nứt vậy, sợ tới mức yêu thú trong phạm vi hơn mười dặm đều kinh hoảng chạy trốn.
Ở nơi phát ra tiếng vang, một to một nhỏ hai bóng đen giao thủ vô số lần trong nháy mắt, nhưng ai cũng không làm gì được đối phương trong lúc nhất thời.
Sa Hoàng Giao chợt thấy có một cỗ linh lực kinh người ở cách đó không xa đang không ngừng tụ tập, nhất thời đồng tử co rụt lại, lúc này mới tỉnh ra mình đã quên mất rằng vẫn còn có một địch nhân nữa.
Hơn nữa nam tử kia tản mát ra khí thế còn đang không ngừng tăng cường, lấy trình độ đạt được khiến nó có chút run sợ.
Nam nhân đó mới là địch nhân nguy hiểm nhất! Sa Hoàng Giao lập tức làm ra phán đoán, phải mau chóng thoát khỏi sự dây dưa của nữ nhân trước mặt này, trước tiên đem hắn giết chết!
Thế công của nàng nhất thời lại nhanh hơn vài phần, nhưng thủy chung không thể đánh bại được lớp phòng ngự ngoài thân kia của Tinh Lị.
Sa Hoàng Giao càng ngày càng lo lắng, nếu như cứ kéo dài như vậy, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!
Xem ra, chỉ có thể biến hình lấy yêu lực đề cao, mới có thể đánh bại được nữ nhân này.
Nó một niệm điểm, lập tức triệt thoái về phía sau mười trượng, hít sâu một hơi, thân hình cực lớn cuộn thành một đoàn, lúc này yêu khí xung thiên kia tập trung lại trong nháy mắt, thu nhỏ trong vài thước vuông.
Tinh Lị không khỏi ngẩn ra, chỉ thấy con yêu xà đó đột nhiên biến mất ở bên trong lớp bụi sa mạc mù mịt, lập tức một nữ tử dáng người thon dài, mắt liễu môi đỏ mọng lắc mình đi ra, giơ tay chỉ vào mình.
Biến hình sao? ! Tinh Lị lập tức phản ứng lại.
Sau khi đạt tới cảnh giới chân yêu, yêu thú đã có thể hóa thành hình người. Chúng nó sở dĩ phải làm như vậy, chính là bởi vì đổi sang hình người không những có thể hấp thu được Linh Nguyên thiên địa, mà gân cốt kinh mạch hình người cũng càng thích hợp để lưu chuyển linh lực hơn, do đó đề cao tốc độ tu luyện trên diện rộng.
Từ khi khai thiên lập địa tới nay, bất luận Ma Thần nào, dung mạo là đều dựa vào hình dáng con người, việc này cũng đều không phải là sự trùng hợp.
Mà sau khi yêu thú biến hình, tuy rằng sẽ đánh mất lực phòng ngự cường hãn của bản thể, nhưng năng lực điều động yêu lực của nó lại đề cao lên gấp nhiều lần, thi triển uy lực yêu thuật dĩ nhiên cũng càng kinh người hơn.
Con yêu thú này là muốn lấy mạng cùng đọ sức!
Tinh Lị trong lòng căng thẳng, theo bản năng đã muốn lắc mình để tránh né, rồi lại nhớ tới phía sau còn có Không Lôi Hành, vì thế chỉ đành phải bạo quát một tiếng, song chưởng giao nhau trước người, liều mạng thúc dục vằn đen ngoài thân ngăn cản.
Lại là một tiếng nổ "Bành".
Theo đầu ngón tay Sa Hoàng Giao sa trùy bắn ra chỉ có một cái, nhưng uy lực ẩn chứa trong đó còn lớn hơn so với hơn mười cái lúc trước đó cộng lại.
Tinh Lị giống như bị một tòa sơn nhạc đập phải vậy, vằn đen ngoài thân vỡ vụn trong nháy mắt, cả người bay ngược về phía sau, còn chưa rơi xuống đất, liền đã phun ra một ngụm máu tươi.
Nàng cố nén sự đau đớn trên người, giãy dụa quay đầu lại hô lớn nói với Không Lôi Hành "Nam Phong Tích, cẩn thận!"
Sa Hoàng Giao một kích đắc thủ, lập tức bỏ lại Tinh Lị, trong lúc đó đã ngưng tụ yêu lực khủng bố, thả người vọt mạnh về phía Không Lôi Hành.