"Đây, đây chẳng lẽ..." Tinh Lị nhìn chằm chằm vào quả trứng khổng lồ kia, tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài, kinh hô thành tiếng, "Là trứng của Sa Hoàng Giao? !"
Không Lôi Hành làm cái thủ thế chớ có lên tiếng, khẽ gật đầu, rồi sau đó khẩn trương nhìn khắp nơi, đem quả trứng đó nhét vào trong tay nàng, hạ giọng nói "Đây quả thực là trọng bảo trời ban! Để ta xem còn có quả nào khác nữa không."
"Ừm..." Tinh Lị cũng là cực kỳ cảnh giác nhìn xung quanh —— nơi này nếu là tồn tại trứng chưa nở của Sa Hoàng Giao, vậy thì con yêu thú đó rất có thể cũng không có đi xa.
Không Lôi Hành hai tay hóa thành hư ảnh, đem cát trong phạm vi hơn mười trượng xung quanh đều lật lên một lần, lại chỉ tìm thấy được một đống lớn vỏ trứng, nhưng không phát hiện trứng xà còn nguyên vẹn nào.
Tinh Lị hơi có chút thất vọng, nhỏ giọng gọi Không Lôi Hành nói "Có một quả này đã là rất không tệ rồi, vẫn là mau chóng rời đi càng nhanh càng tốt."
Người sau gật đầu, trước tiên đem cát đào ra đều đẩy quay về bên trong hố to, đem mặt đất vuốt lên, suy nghĩ một chút, rồi lại lấy ra mấy miếng vỏ trứng còn đang ở trên cát, lập tức khiêng lên Tinh Lị liền đi.
Đợi sau khi hai người chạy ra được một dặm xa, ba gò cát từ từ xuất hiện lồi lên trên cát, rồi ba cái đầu rắn to bằng cái gàu hót rác trồi lên khỏi cát vàng.
Con tương đối khỏe nhất nhìn lại hai người bạn đồng hành, rồi phun lưỡi ra hiệu về phía Không Lôi Hành bên kia, con rắn dài gần hai trượng đột ngột nhảy ra khỏi bãi cát, đuổi sát theo "Kẻ trộm trứng".
Không Lôi Hành khiêng Tinh Lị cùng tiểu Trà chạy ra xa bốn năm mươi dặm, quay trở lại không thấy có Sa Hoàng Giao đuổi theo, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra.
Tinh Lị đem tai áp sát vào trên quả trứng xà kia cẩn thận lắng nghe, bỗng nhiên trong mắt mạo quang, hưng phấn nói "Còn sống! Trứng này vẫn còn sống! Ta có thể cảm nhận thấy có linh lực lưu chuyển ở bên trong."
Không Lôi Hành lại ngoác miệng cười đến tận mang tai, "Lần này vận khí của lão tử quả thực không gì sánh kịp! Sa Hoàng Giao chỉ cần ấp trứng nở ra, liền có thực lực Thất Mạch cảnh cực hạn. Sau khi nuôi nó hơn mười đoạn, chờ sau khi nó trưởng thành, ít nhất cũng có thể sánh bằng Tam Hải cảnh sơ kỳ!
"Có gia hỏa này, bộ tộc chính là thêm một phần sức mạnh ghê gớm rồi! Sau này đại danh của lão tử khẳng định sẽ bị các tộc nhân nhiều thế hệ niệm tụng, ha ha!"
"Trước tiên không nên vui vội, có thể sống mà chạy ra khỏi Đại Diễn Bạc đã rồi nói sau." Tinh Lị nhìn cát vàng vô tận bốn phía xung quanh, lại có chút nghi hoặc nói, "Ta thấy ngươi lúc vừa rồi đào ra được mảnh vụn vỏ trứng, chắc đã có ba bốn con ấu xà ấp nở ra, tại sao chỉ một con này còn chưa phá xác?"
Không Lôi Hành nhíu nhíu mày, nói "Hoặc là bào thai có khiếm khuyết, sau khi nở ra sẽ không hoàn thiện, hoặc là sẽ không nở ra chút nào. Có điều, còn có một khả năng khác, ta đã từng nghe Đại Tế Ti nhắc tới qua..."
"Nhắc qua qua cái gì?"
"Đại Tế Ti nói chính là một loại yêu xà khác, trong số trứng mà nó đẻ ra, cứ sau hơn trăm năm sẽ gặp xuất hiện một loại dị biến, có khả năng rất lớn nở ra được hậu đại mang theo huyết mạch Thái Cổ Thánh Thú. Chỉ là loại dị chủng này bởi vì quá mức cường đại, cho nên sinh trưởng cũng rất chậm, thường nở muộn hơn nửa năm so với yêu xà bình thường, sau khi nở cũng chậm lớn, nhưng chỉ cần là trưởng thành, bọn nó đều có thực lực cực kỳ kinh người."
Không Lôi Hành liếc quả trứng xà mà Tinh Lị đang ôm, trong mắt hiện lên màu sắc mong đợi, "Nếu quả trứng này cũng là dị biến cùng loại, vậy thì chúng ta có thể đã kiếm được một món hời lớn rồi!"
Tinh Lị thử hỏi "Nếu đúng như lời ngươi nói, sau khi gia hỏa này nở ra có thể sẽ mạnh bao nhiêu?"
"Phá xác lập tức là Tam Hải cảnh, trưởng thành đạt đến Lưỡng Cực cảnh cũng không phải không thể!"
Tinh Lị nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, "Lưỡng Cực cảnh? Vậy chẳng phải là thực lực có thể so với được Đại Vu Tế(*) sao? !
"Nếu là cấp cho tộc thêm một con yêu thú có thực lực của Đại Vu Tế, lãnh thổ của tộc ta ít nhất có thể vươn về phía bắc thêm mấy vạn dặm!"
"Đúng thế!" Không Lôi Hành dưới chân một khắc không ngừng, lại nói, "Góa phụ, ngươi mau chóng bài trừ hết độc trong cơ thể đi, hai người chúng ta ít nhất cũng phải có một người còn sống để đi ra khỏi cái đại sa mạc này."
Cách bọn họ hơn trăm dặm, một con cự xà với thân hình màu vàng cát, trên đầu mọc một cái sừng dài hơn hai mươi trượng, trong miệng ngậm một con cự tích còn to hơn so với cả con voi, bơi một cách thoải mái đến nơi có những quả trứng xà bị đào ra bởi Không Lôi Hành.
Cát trên mặt đất dâng lên, hai con "Tiểu" xà màu vàng cát dài một trượng chui ra khỏi cát, lập tức dính chặt vào con cự xà đó không ngừng cọ xát, đồng thời "Tê tê" một tiếng lo lắng phun ra lưỡi xà ra hiệu về phía Nam.
Con cự xà dài hai mươi trượng ân cần nhìn hai con "Tiểu gia hỏa", chỉ nghĩ rằng chúng nó là đang đòi ăn, liền đem con yêu tích trong miệng vứt trên mặt đất, cũng không thấy con mình đi ăn.
Nó dường như nhận thấy có cái gì không đúng, vội vàng bơi tới nơi chính mình đang chôn dấu trứng xà, dùng đuôi quét sạch lớp cát trên bề mặt rồi nhanh chóng ngoáy sâu xuống hơn một trượng.
Nhưng mà, bên trong hố to lại không có quả trứng quý giá kia!
Yêu xà nhất thời có chút hơi bối rối, lục tung đống cát gần đó trong phạm vi khoảng năm sáu mươi trượng lên một lần, nhưng vẫn không tìm thấy nó như trước.
Nó bỗng phát hiện con lớn nhất cũng không thấy đâu, vội cúi đầu hỏi hai con tiểu xà và kêu "Tê tê" một tiếng.
Con tiểu xà một mực chỉ vào hướng nam, dùng tiếng "Tê tê" để đáp lại.
Cự xà lập tức há ra cái mồm to như bồn máu, hướng lên trời phát ra tiếng tê rống phẫn nộ, rồi sau đó phun ra cái lưỡi xà dài hơn một trượng, áp sát vào mặt đất đánh hơi, tiếp theo bơi bay thẳng về phía nam, tốc độ đó cực nhanh, chính là người có tu vi như Lữ trưởng lão, thi triển thuật Ngự Phong cũng đều không thể bì kịp.
"Nam Phong Tích, còn khoảng bao xa nữa mới có thể đi ra ngoài được?" Tinh Lị cúi đầu tránh cơn gió đang ập tới, trên ngũ quan tất cả đều là cát, "Cái nơi quỷ quái này, ta là một khắc cũng không muốn ở lại lâu hơn."
Không Lôi Hành cũng không nói được một lời, nhíu mày suy nghĩ cái gì.
"Đang nói với ngươi đấy, ngây ra đó làm cái gì chứ?" Tinh Lị lại ghé vào tai hắn hô to một tiếng.
Không Lôi Hành lúc này mới phản ứng lại, trầm ngâm nói "Ta là đang suy nghĩ, yêu thú cường đại như Sa Hoàng Giao, bình thường đều xây tổ ở giữa khu trung tâm của Đại Diễn Bạc, hoặc là gần nguồn nước.
"Tại sao con này lại sống ở rìa đại sa mạc?"
Tinh Lị sửng sốt, "Ý của ngươi là, trung tâm của sa mạc hoặc là gần nguồn nước có cái gì nguy hiểm sao?"
"Rất có thể là như thế." Không Lôi Hành gật đầu nói, "Chúng ta đừng tìm nước theo cách này nữa, mau chóng chạy ra khỏi sa mạc càng sớm càng tốt."
"Còn cần mấy ngày?"
"Lấy tốc độ như trước mắt, sợ phải mất trên mười ngày."
Tinh Lị nhíu mày, chợt gật đầu, "Đợi khi bài trừ hết độc tố, kiên trì mười ngày có lẽ cũng không thành vấn đề."
Chỉ là họ không để ý rằng có một con "Tiểu" xà dài tới hai trượng, đem thân thể chôn vùi ở trong cát, thỉnh thoảng phun ra lưỡi xà tìm kiếm mùi của bọn họ, thủy chung theo sát hơn hai dặm.
Đợi cho sáng sớm hôm sau, Không Lôi Hành mới vừa đánh chết một con yêu hạt đánh lén bọn họ, đang định tiếp tục cố gắng chạy tiếp, chợt nghe thấy phía sau có tiếng "Sột soạt" quái dị vang lên.
Tinh Lị nhìn thẳng vào hắn liếc mắt một cái, rồi đứng ở trên vai hắn đưa mắt nhìn về phía bắc, lập tức đồng tử co rụt lại —— chỉ thấy bên trong sa mạc bằng phẳng, có một cồn cát nhô lên cao ngang một người. Gò núi trải dài vô cùng, một đầu chìm vào phía chân trời, đầu kia đang lao thẳng về phía mình bên này.
Nàng không kịp nhận ra đó là cái thứ gì, liền vỗ mạnh vào vai Không Lôi Hành, vội la lên "Đi mau! Phía sau có một đại gia hỏa đang lao tới!"
Chú giải: (*)Đại Vu Tế là một dạng thầy mo thầy cúng trừ tà hay còn là pháp sư, phù thủy chuyên làm phép.