Chương 263: Đại Náo Núi Huyền Hoa

Có điều "Hứa Dương" rất rõ ràng, Tinh Lị —— cũng chính là "Người" kia trong cơ thể Hoàng Phủ Bá Hàn —— nói không sai, chỉ dựa vào một mình nàng, rất có thể sẽ bị chặn lại.

Chờ đến khi rất nhiều "Phụng dị nhân" đuổi tới, mình rất có thể sẽ bị bọn họ làm tiêu hao mà chết!

Hắn lập tức không hề do dự, tinh quang trong mắt chợt lóe, một cỗ khí thế bộc phát ra khỏi cơ thể, linh lực trong nháy mắt liền khôi phục đến trạng thái cường thịnh.

Hắn trong lòng thầm than một tiếng, chỉ là một chút như vậy, là ước chừng hao mất hồn lực của hắn cũng đủ tồn tại hơn mười ngày ở trên cái thế giới này.

Lập tức, hắn lấy ngón trỏ ngón giữa điểm liên tiếp vào trán, cổ, hai vai, ngực của chính mình, thân hình nhất thời phình to lên hơn gấp đôi, giữa song chưởng điện lưu bắt đầu khởi động.

Ở trong không gian hắc ám kia, Hứa Dương trong trạng thái của một đám sương mù đã vây quanh đám sương mù màu xám đen đang chiếm cứ vị trí trung tâm kia vòng đi vòng lại mấy chục vòng.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã hiểu rất kỹ tình hình của không gian này —— nó là hình tròn, hắn có thể đi một vòng tròn trong khoảng ba phút, mà cái tên màu xám đen kia có thể đi một vòng tròn trong khoảng hai phút.

Hắn đại khái đã lên kế hoạch cho hành động tiếp theo trong đầu: dùng hết toàn lực cướp lấy vị trí trung tâm, kết nối với bảy "Sợi tơ" kia, có thể khôi phục lại sự khống chế đối với thân thể.

Lúc trước "Hoàng Phủ Bá Hàn" bóp cổ mình, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình, ít nhất phải mau chóng "Đi ra ngoài" xem một cái mới được.

Ngoài ra, nếu có thể "Đi ra ngoài" mà nói, cũng phải nghĩ cách kêu cứu, ai biết được đám sương mù màu xám đen này sẽ làm gì với cơ thể mình.

Có điều gia hỏa này tuy rằng thể tích nhỏ hơn gấp đôi so với Hứa Dương, nhưng sức mạnh cũng cực lớn. Vừa rồi hắn đã thử đẩy đối phương mấy lần, căn bản không hề nhúc nhích.

Đang lúc suy nghĩ miên man, hắn phát hiện đám sương mù màu xám đen chợt run lên, từng đợt ánh sáng yếu ớt tuôn ra theo bảy "Sợi tơ", mà đám sương mù kia dường như thu nhỏ lại một vòng, màu sắc đột nhiên giảm nhạt đi, rồi chuyển sang màu xám nhạt.

"Ừm? Sao trông con hàng này lại nhụt chí như vậy? Thử lại lần nữa xem sao!"

Hứa Dương trong lòng vừa động, lui về phía sau mấy bước, sau đó lao thẳng về phía đám sương mù màu xám đen, dùng hết toàn lực đánh vào "Trên người" nó.

Người sau rung chuyển rõ ràng, có một "Sợi tơ" gần như rơi ra khỏi nó.

"Có trò vui!" Hứa Dương mừng rỡ, lập tức lui ra phía sau, rồi lại lao mạnh lên...

Gần sơn môn Huyền Hoa tông.

Vạn trưởng lão ngón tay chỉ vào con cự điêu sải cánh dài gần mười trượng trên không trung, trong miệng khẽ quát "Tập!"

Cự điêu thét dài một tiếng, quanh thân bị hắc quang bao trùm, khí thế tăng vọt, lao nhanh xuống "Hoàng Phủ Bá Hàn" trên mặt đất như thiên thạch.

"Hoàng Phủ Bá Hàn" toàn thân vằn đen không hề tỏ ra sợ hãi, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ khiến người run sợ, vằn vện trên người nổi lên, cánh tay đột nhiên trở nên dày hơn, huy quyền hung hăng nện mạnh về phía móng vuốt của con cự điêu.

Một tiếng nổ ầm ầm, con cự điêu như một đám mây đen che mặt trời kia như thể đánh vào một chiếc đinh sắt, gào thét một tiếng, máu trên móng vuốt chảy ra như nước, liều mạng tránh lên trên không trung.

Vạn trưởng lão quá sợ hãi, ném con "Chuột nhỏ" màu đỏ trong tay áo của mình về phía sau lưng "Hoàng Phủ Bá Hàn".

Con "Chuột nhỏ" kia bay ở không trung, cơ thể của nó đỏ rực, vậy mà thực sự lại được bao bọc trong một luồng liệt diễm, thảm thực vật dọc theo đường đi ngay lập tức bị đốt cháy thành tro bụi.

"Hoàng Phủ Bá Hàn" không dám xem nhẹ, liếc mắt nhìn Vạn trưởng lão, hô nói với "Hứa Dương" "Công lão ẩu kia!"

Rồi sau đó những vằn đen trên người nàng lại phình to lên thêm một vòng, treo cách thân thể nàng bằng hai thước xa, đem con "Chuột nhỏ" màu đỏ kia ngăn trở lại.

"Hứa Dương" nghe thấy vậy lập tức xoa xoa lòng hai bàn tay, một đạo lôi đình màu xanh trong nháy mắt nảy lên từ giữa các khe hở ngón tay, lưu lại một loạt đường gấp khúc ở trên không trung, chuẩn xác đánh trúng chân phải của Vạn trưởng lão.

"A ——" người sau kêu thảm một tiếng, cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời triệu tập cả người linh lực chống đỡ đạo lôi quang kia tiếp tục lan tràn ra khắp người.

Trầm Thiên Mục vội vàng điều khiển dải ruy băng màu bạc, đem Vạn trưởng lão lăng không quấn lấy, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, lại phát hiện chân phải của người sau đã biến thành than đen cháy sém dày bằng ngón tay.

Nàng nhất thời trong lòng rùng mình, Vạn trưởng lão chính là cường giả Tam Hải cảnh nhập môn, vậy mà lại bị linh thuật của "Hứa dương" kia trong nháy mắt phế bỏ một chân!

Vạn trưởng lão trọng thương, ngọn lửa ngoài thân của con "Chuột nhỏ" màu đỏ kia nhất thời yếu đi vài phần.

"Hoàng Phủ Bá Hàn" nhắm chuẩn thời cơ, hữu trảo hung hăng chụp mạnh vào cổ con chuột từ trên xuống dưới, chỉ nghe thấy một tiếng "Chít" nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy được, cổ của con chuột nhỏ kia bị gãy ngay tại chỗ!

Vạn trưởng lão trên đùi truyền đến sự đau nhức, khiến mặt nàng xanh mét, trong lòng lại càng kịch chấn hơn, con "Chuột nhỏ" này của nàng chính là chân yêu Thất Mạch cảnh hậu kỳ —— Huyết Viêm Ngão, thậm chí ngay cả chính mình muốn trấn trụ được nó, đều phải phí một phen trắc trở lớn, nhưng không nghĩ rằng vậy mà lại bị người kia một kích xóa bỏ!

Đánh giá từ uy lực của đạo lôi điện kia, sợ phải là địa giai linh thuật. Chẳng lẽ, chỉ có tông chủ đích thân tới, mới có thể trừng trị được hai tặc nhân này sao? !

"Hoàng Phủ Bá Hàn" liếc mắt nhìn đầu ngón tay bị bỏng, nhanh chóng đem linh lực tụ vào chỗ bị thương, thịt rữa nát trên ngón tay lập tức phát triển lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Cẩn thận!"

Một bên "Hứa Dương" lên tiếng la hét, đồng thời giơ chưởng chỉ lên bầu trời.

"Hoàng Phủ Bá Hàn" vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy con cự điêu kia đi mà quay lại, đại khái là thấy Vạn trưởng lão bị thương, tiến đến cứu chủ.

Sức tấn công mạnh nhất của nàng đều ở trên một tay, lập tức không muốn cứng rắn cùng với con cự điêu vừa nãy, nàng lăn qua một bên đồng thời hét lên với "Hứa Dương" "Làm thịt con súc sinh này!"

"Hứa Dương" gật đầu, lập tức giữa song chưởng điện lưu bắt đầu khởi động, đang định thi triển lôi kích, nhưng đột nhiên hai mắt hắn trợn ngược lên, động tác của hai tay đột nhiên dừng lại.

Trong không gian hắc ám, Hứa Dương trong trạng thái đám sương mù sau khi trải qua liên tục mấy lần va chạm, rốt cuộc cũng đem đám sương mù màu xám đen kia đẩy lệch ra khỏi quỹ đạo vị trí trung tâm.

Bốn "Sợi tơ" đã rơi ra khỏi đám sương mù màu xám đen, Hứa Dương mừng rỡ, lập tức thả người tiến lên, chiếm cứ lấy khoảng trống của vị trí trung tâm.

Bốn "Sợi tơ" giả tưởng vô căn cứ kia lập tức đi lên nghênh đón, nối vào bên trên đám sương mù kia của Hứa Dương.

Trong nháy mắt, Hứa Dương cảm thấy xung quanh sáng ngời trở lại.

Sáng như ban ngày!

Không biết là từ khi nào, tông môn vậy mà lại kích phát một số lượng lớn "Nhược Nhật Trận".

Hứa Dương nghe thấy trên đỉnh đầu có lệ phong gào thét, vội híp mắt nhìn lên, chỉ thấy dưới ánh sáng chói lọi, một con chim to lớn che trời đang lao nhanh xuống dưới.

Hắn theo bản năng định dùng hai tay để ngăn lại, liền nhìn thấy một đoàn lôi điện lớn màu xanh trong lòng bàn tay!

Một bên "Hoàng Phủ Bá Hàn" chỉ vào cự điêu, phát ra giọng nói già nua, "Không Lôi Hành, mau làm thịt nó!"

Hứa Dương nhíu lông mày, người này hiển nhiên không phải Hoàng Phủ sư tỷ, lúc trước muốn bóp chết mình hẳn chính là nàng.

Tại sao nàng lại xưng mình là "Không Lôi Hành" nhỉ? Hứa Dương tâm niệm chớp động, lập tức phản ứng lại, "Không Lôi Hành" chín thành là đám sương mù màu xám đen vừa nãy đã tranh đoạt thân thể cùng với chính mình!

Bọn họ là cùng một bọn với nhau sao?

Nếu nàng kêu mình giết con chim to lớn kia, vậy thì nhất định phải làm ngược lại.

Hứa Dương dùng sức thu hồi hai tay, phát hiện lôi điện trong lòng bàn tay đã không thể khống chế được nữa đành phải bắn nhanh ra, mà bốn phía xung quanh lại đều là đệ tử Huyền Hoa tông, bất luận bắn về phía bên nào, cũng sẽ tạo thành thương vong với số lượng lớn.