Đợi khi mọi người tán đi, Hứa Dương tiếp nhận lấy "Danh sách nghiệp vụ" của tháng trước từ trong tay Điển Thanh, đại khái xem một lần, lập tức là gật đầu không ngừng.
Sự kiện ký tặng Album ảnh đã chính thức được tổ chức tại Huyền Hoa tông, mặc dù một số trưởng lão đã khá phàn nàn về điều này, nhưng dưới sự ba phải của một số cao tầng khi đã nhận được lợi ích của Ngọc Xã, ngược lại cũng không có ai đến truy cứu về việc này nữa.
Ngoài ra, công tác tiêu thụ của Ngọc Bảng ở các tông phái gần đó đã được triển khai toàn diện, tuy rằng lượng thụ không bằng Huyền Hoa tông, nhưng mỗi tháng cũng có thể cung cấp được đầu vào hơn ba thành, hơn nữa lượng tiêu thụ đang dần tăng lên theo mỗi tháng.
Việc thêm các nam đệ tử của tông môn khác gia nhập vào Ngọc Bảng, càng làm tăng thêm sự quan tâm hứng thú của các đệ tử Huyền Hoa tông đối với Ngọc Bảng —— dù sao các nữ nhân vẫn là rất cần chút cảm giác mới mẻ.
Muốn nói tới Nhã Xã lúc trước còn có chút sao chép Ngọc Xã, cố gắng cạnh tranh miễn cưỡng, đến trình độ trước mắt này, các nàng đã là hoàn toàn dừng cuộc chiến lại, cam tâm nhận thua rồi —— Mỗi tháng Ngọc Xã có thu nhập hơn một ngàn Thanh Linh Dịch, một người vẫn là bằng hứng thú đưa Nhã Xã vào hoạt động, còn có thể lấy cái gì để cạnh tranh?
Sau khi Hứa Dương đơn giản phân phó nghiệp vụ trọng điểm của Ngọc Xã tháng sau, Bàng Thái Hàm ở một bên lại chắp tay nói "Hứa sư thúc, để bù đắp tổn thất, đệ tử đã nghĩ ra một ý tưởng có thể thêm tiền cho Ngọc Xã trong hai ngày này."
"Ồ? Nói nghe xem nào."
"Mắt thấy tranh tài tông môn sắp bắt đầu rồi. Mà Vụ Đức Điện bên kia có thể thấy được tình hình cơ bản của đệ tử tông môn, nhưng quá mức thô sơ giản lược, khi tranh tài là lúc mà mọi người không hiểu một chút gì đối với tình hình của các đối thủ của mình.
"Cho nên đệ tử cảm thấy rằng, có thể đem tình hình đệ tử tham gia tranh tài tông môn biên soạn thành sách, ghi chép lại một cách chi tiết về tu vi, linh thuật am hiểu, linh văn khí thường dùng, các loại đấu pháp quen dùng v.v…, thậm chí bao gồm cả nhược điểm.
"Bằng cách này, ít nhất mấy ngàn đệ tử tham gia tranh tài tông môn đều sẽ mua một bản."
Hứa Dương gật đầu tán thành, "Ý rất hay! Sau này tiền thù lao của Bàng sư điệt ở Ngọc Xã sẽ tăng gấp đôi."
"Cái này, đệ tử không dám nhận..."
"Không, Bàng sư điệt tuyệt đối là một nhân tài kinh doanh, chỉ với một cuốn 'Danh sách tranh tài' này, ít nhất có thể bán bốn đến năm trăm Thanh Linh Dịch, việc tăng thêm tiền thù lao là điều nên làm. Sau này hoạt động của Ngọc Xã, còn phải dựa rất nhiều vào ngươi a.
"Ồ, đúng rồi, vẫn là theo cách cũ, 'Danh sách tranh tài' cũng phải phân thành bản thường cùng bản bìa cứng. Bản bìa cứng dựa trên phiên bản bình thường, thêm các trường hợp chiến đấu thực tế trước đây của mọi người, rồi thỉnh sư tôn có uy vọng trong tông môn tiến hành phân tích lời bình đối với nó."
Bàng Thái Hàm vội chắp tay nói "Hứa sư thúc quả nhiên nhất chiêu kì cao, đệ tử ghi nhớ!"
Vào ngày này, trước bữa ăn tối, Hoàng Phủ Bá Hàn liền tìm lấy cái cớ, mang theo Tống Sướng cùng Trần Tuyển quay trở về Thụy Dật Phong. Sau khi các nàng vừa rời đi, những người khác hoặc không có đối thủ, hoặc không có người chỉ điểm, liền cũng đều đi theo lần lượt cáo từ rời đi.
Đợi sau khi Hoàng Phủ Bá Hàn về đến Thụy Dật Phong, lại ngay cả chỗ ở cũng không quay về, liền lập tức cưỡi ngọc bay đằng không bay lên, bay một vòng lớn ở bên trong tông môn, rồi bay về phía Hồng Vân Phong.
Chờ khi nàng đến Hồng Vân Phong, đã là trời chiều ngả về tây.
Nàng lặng yên bay đến bên cạnh sườn núi, chợt có hai người cưỡi ngọc bay từ dưới đất bay lên không trung, trong tay cầm linh văn khí đem nàng ngăn lại, "Ai? Vậy mà lại dám tự ý xông vào Hồng Vân Phong? !"
Hoàng Phủ Bá Hàn đình trệ một cái, không nghĩ tới cảnh giới của Hồng Vân Phong vậy mà lại sâm nghiêm như thế, vội lấy ra phù bài tông môn, nói "Hiểu lầm rồi, ta là Hoàng Phủ Bá Hàn của Thụy Dật Phong."
Một đệ tử tuần sơn cẩn thận tiến lên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng, lập tức chắp tay nói "Thì ra là Hoàng Phủ sư thúc."
Trong khoảng hai tháng trở lại đây, ba người Thụy Dật Phong đều tới đây mỗi ngày, Hứa Dương cũng đã dặn dò qua, cho nên đệ tử tuần sơn cũng không tra hỏi nhiều, liền lắc mình lui bước mở đường.
Hoàng Phủ Bá Hàn như được đại xá, lập tức cúi đầu bay qua, dùng tốc độ nhanh nhất bay về hướng viện của Hứa Dương.
Hai đệ tử tuần sơn quay trở về vị trí canh gác của mình một lần nữa, cẩn thận ẩn tàng thân hình, rồi mở to hai mắt quan sát nhìn bốn phía xung quanh.
Từ lần trước sau khi Hứa Dương gặp phải thích khách, Kỉ Lâm Oanh liền phái người đặc biệt âm thầm canh gác ở xung quanh nơi hắn ở, dùng để phòng bị thích khách.
Kỉ Lâm Oanh đang đi tuần tra đến tận đây, thấy hai người ở trạm gác ngầm dường như vừa mới đi đâu quay trở lại, lập tức dùng truyền âm thuật hỏi "Có phát hiện ra cái gì khác thường không?"
Một người trong đó vội nói "Bẩm Kỉ sư thúc, là Hoàng Phủ sư thúc của Thụy Dật Phong đến đây, cũng không còn ai khác."
Hoàng Phủ Bá Hàn á? Kỉ Lâm Oanh không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: nàng lúc trước không phải nói rằng cảm thấy có chút mỏi mệt, muốn quay về Thụy Dật Phong, sao lúc này lại quay lại đây chứ?
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, lập tức phân phó đệ tử tuần sơn tiếp tục đề phòng, bản thân mình thì lại nhanh chóng đi đường nhỏ một cách cực bí mật chạy tới chỗ ở của Hứa sư đệ.
Một lát sau, nàng ngựa quen đường cũ leo lên trên khối núi đá bên ngoài viện của Hứa Dương kia, nằm người xuống một cách rất cẩn thận, nín thở nhìn xuống phía dưới.
Hoàng Phủ Bá Hàn dừng ở bên ngoài viện, giơ tay gõ ba phát hai dài một ngắn ở trên cửa, Hứa Dương lập tức mở cửa ra, cười hô "Hoàng Phủ sư tỷ, sao ngươi lại làm như nhiệm vụ của 007 vậy?"
"Tiểu Lolita" lắc mình tiến vào viện, giơ tay đóng cửa lại, kinh ngạc nói "Không không bảy là cái gì vậy?"
"Chính là James Bond... thôi bỏ đi, không nói điều này nữa." Hứa Dương ra hiệu về phía tượng gỗ, lư hương và các đồ vật khác trong viện, "Đều đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta bây giờ đã bắt đầu được chưa?"
Hoàng Phủ Bá Hàn bị sự "Hào sảng" của Hứa sư đệ khiến cho có chút không biết làm sao, trong lòng không khỏi tự trách: ngươi một đại nữ nhân gia, lại vẫn không thoải mái bằng Hứa sư đệ! Đây là tu luyện, tu luyện! Đừng luôn hiểu sai nữa, chớ phụ tấm lòng tương trợ hết sức chân thành của Hứa sư đệ.
Nàng hít sâu một hơi, lấy ra phù Trữ Âm, dùng sức gật đầu nói "Được, Bá Hàn tạ ơn Hứa sư đệ trước! Vậy chúng ta sẽ bắt đầu hợp luyện."
Mặt sau chuồng trại, tiểu Trà nghe thấy tiếng nhịp trống cổ quái của phù Trữ Âm vang lên, nhất thời lộ ra nụ cười vui vẻ, rón ra rón rén lướt vào bên trong chuồng trại, trước tiên ngoắc tay với hai con bát giai yêu thú, "Lông xù, mềm mại, ta tới tìm các ngươi để chơi đây."
Nàng lại nhìn về phía con Xích Cương Nhiêm ở một bên, vẫy vẫy nắm tay nhỏ nhắn, nói "Trơn trượt, hôm nay ngươi cũng chớ có ép ta đấy, bằng không, hừ!"
Bên ngoài chuồng trại, Hoàng Phủ Bá Hàn hai chân cứng ngắc bước dạng ra, hai cánh tay nâng lên hạ xuống theo hình chữ "Ất", nhảy theo nhịp trống với những động tác phi thường không được tự nhiên.
Lập tức, Hứa Dương cũng lấy tư thế cùng loại, bắt đầu nhảy ở phía đối diện nàng.
Trên khối núi đã xa xa, Kỉ Lâm Oanh kinh ngạc nhíu mày, Hứa sư đệ bọn họ dường như là đang luyện Linh vũ? Nhưng vì sao hai người cả một ngày cũng không luyện, cứ nhất định phải đến khi sắc trời lờ mờ tối, mới treo phù Chiếu Sáng lên để tu luyện?
Nàng suy nghĩ nửa ngày cũng không có rõ ràng, âm thầm lắc lắc đầu, lại nhịn không được thầm nói "Tư thế Linh vũ này của bọn họ thực sự rất kỳ quái, nào có giống như là khiêu vũ, ngược lại giống như đang nhảy trừ tà vậy..."
Trong nút thắt dây thừng cắm dày đặc lông chim, động tác của Hoàng Phủ Bá Hàn càng lúc càng nhanh, chỉ khoảng nửa khắc Hứa Dương liền đã có chút xu thế không theo kịp, mồ hôi trên trán chảy thành dòng, trong lòng thầm than: không nghĩ tới "Vạn Thiên Hư Du Vũ" này khi hợp luyện vậy mà lại phức tạp hơn nhiều so với tự nhảy một mình như vậy! May mắn mà mình mấy ngày trước đó vừa mới đột phá Luyện Khí Lục Trọng, nếu không chỉ sợ vừa mở đầu đã phải mắc sai lầm rồi.