Chương 248: Ngươi Có Thể... Hôn Ta Một Cái Được Không?

Hoàng Phủ Bá Hàn một niệm điều này, quay đầu lại nói với hai vị sư muội "Các ngươi đi về trước đi, ta vẫn còn có một ít việc nữa."

Dứt lời, nàng chuyển hướng ngọc bay, bay một vòng dọc theo Phồn Trân Điện, không ngờ bay trở lại Hồng Vân Phong.

Vào lúc hoàng hôn, Hứa Dương tiễn bước đám người Kỉ Lâm Oanh, Lăng Nguyệt, nói với tiểu Trà "Đợi lát nữa đi trở về ngàn vạn lần đừng luyện tập đao pháp ở nhà a, nếu là phá hủy mất phòng ở, buổi tối hôm nay phải ngủ ngoài trời đấy."

"Ờ."

Tiểu cô nương lè lưỡi, đang muốn xoay người rời đi, chợt nghe thấy ngoài viện có người nói "Hứa sư đệ, đã trễ thế này rồi còn đến quấy rầy ngươi, mong ngươi thứ lỗi."

Hứa Dương nghe ra dường như là tiếng của Hoàng Phủ Bá Hàn, bước lên phía trước mở đại môn ra, "Hoàng Phủ sư tỷ là có việc gì gấp vậy?"

"Cái này..." "Tiểu Lolita" liếc mắt nhìn tiểu Trà, trông kiểu muốn nói rồi lại thôi, "Là có chút chuyện."

Hứa Dương xoay người nói với tiểu Trà "Tiểu Trà, vậy muội cứ đi về trước đi, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục tu luyện."

"Được, sư huynh."

Tiểu cô nương lên tiếng, phiêu nhiên mà đi.

Một lát sau, nàng thấy sư huynh cùng Hoàng Phủ sư tỷ đi vào trong viện, ánh mắt lộ ra một nụ cười đắc ý, rồi lại lặng lẽ chuồn quay lại, thả người phóng qua tường viện.

Hứa Dương sớm đã nói qua phương vị bố trí của linh trận trong viện cho nàng biết, cho nên nàng không động tới bất kỳ cảnh báo nào. Nàng cẩn thận xác nhận sư huynh không ở trong viện, liền rón ra rón rén lắc mình đi vào bên trong chuồng trại.

Thương Viêm Bì cùng Tử Vẫn Hổ đang chán đến chết chui vào trong một góc lồng ngủ gà ngủ gật, chợt thấy một thân ảnh nhỏ xinh tiến vào, nhất thời sợ tới mức co rúm đít lại, cả người run rẩy.

Nam tử trẻ tuổi kia hằng ngày chỉ là tàn phá từ trên tinh thần của chúng nó, mà "Tiểu ác ma" trước mắt này không những là tra tấn cả về tinh thần lẫn thể xác.

Từ sau khi đi vào Hồng Vân Phong, hai con yêu thú đã là sinh không thể luyến, ngày ngày than khóc.

Quả nhiên, tiểu cô nương rón rén nhẹ nhàng mở cửa lồng của con Thương Viêm Bì ra, cười khanh khách nói " 'Lông xù', ta tới tìm ngươi chơi đây."

"Lông xù" là tên mà nàng cấp cho con Thương Viêm Bì, mà con Tử Vẫn Hổ còn lại ở một bên tên là "Mềm mại".

Hùng Yêu sớm đã không còn tâm tư phản kháng, thành thành thật thật quỳ rạp trên mặt đất, mặt đen thui đem cái đuôi thò về phía tiểu nha đầu, mặc cho người sau hung hăng xoa nắn một phen ở bên trên...

Trong thạch ốc.

Hứa Dương đem nước trà đặt ở trước mặt Hoàng Phủ Bá Hàn, "Hoàng Phủ sư tỷ có điều gì phân phó a?"

Người sau đầu tiên là từ trong ngực lấy ra một cái hộp ngọc đặt lên bàn, thần sắc có chút khẩn trương nói "Ờ, ta nghe nói Hứa sư đệ hồn phách bị một chút thương, hôm nay là đặc biệt tới hỏi thăm..."

"Sư tỷ quá khách khí rồi." Hứa Dương trong lòng kinh ngạc, ngươi tới chỗ ta tu luyện mấy ngày rồi, sao lúc này mới nhớ tới việc "Thăm bệnh nhân"?

Hắn cười mà hỏi "Sư tỷ còn có chuyện gì khác nữa không?"

"Cái này..." Hoàng Phủ Bá Hàn hít sâu một hơi, nắm chặt hai đấm, nói, "Hứa sư đệ, trước tiên ta phải nói cho rõ, cử chỉ của ta đây cũng là có chút đường đột, nhưng ta cũng không phải là một tên đồi bại!"

Hứa Dương có chút buồn cười, "Sư tỷ có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi."

Sau một lát.

Hứa Dương thần tình kinh ngạc, nhìn Hoàng Phủ Bá Hàn nói "Sư tỷ, chờ một chút, 'Cùng nhau tu tập Linh vũ' này ta nghe hiểu rồi, 'Khó tránh khỏi việc tiếp xúc có chút quá mức gần sát' ta cũng có thể hiểu được.

"Nhưng cái gì là 'Lấy môi kề môi, thông dương nguyên để dẫn' chứ?"

Hoàng Phủ Bá Hàn trên đầu chảy ra mồ hôi lạnh, đã không dám ngẩng đầu lên nhìn Hứa Dương, nhỏ giọng nói "Chính là... thời điểm cuối cùng khi kết thúc việc tu luyện, hai người môi đối môi, truyền lại dương nguyên..."

Hứa Dương nhíu nhíu mày, lại hỏi "Môi đối môi, là khoảng cách bao xa?"

"Tiểu Lolita" đầu gần như đều rụt vào tận bên trong cổ áo, cực kỳ khẩn trương nói "Khoảng cách xa nhau, rất gần, ước chừng phải... kề sát cạnh nhau."

Nàng lại cuống quít xua tay nói "Hứa sư đệ, ta thật sự là không còn biện pháp nào khác mới đến cầu ngươi, tuyệt không có ý cợt nhả, ngươi nếu là không đáp ứng, coi như ta chưa từng đến đây..."

Hứa Dương híp mắt nói "Kề sát cạnh nhau? Đó không phải là hôn sao?"

"Hôn?"

"Ờ, chính là môi tiếp xúc môi, hôn môi."

Hoàng Phủ Bá Hàn trừng lớn hai mắt, giật mình trợn mắt nhìn cái khuôn mặt đẹp không tỳ vết kia của hắn, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới Hứa sư đệ vậy mà lại dũng cảm như thế, ngược lại có vẻ mình giống như một tiểu nam nhân vậy.

Nàng vội hỏi nói "Vậy Hứa sư đệ là đáp ứng rồi?"

Nàng thấy Hứa Dương mỉm cười nhìn về phía chính mình, lại không khỏi có chút chột dạ, lập tức bồi thêm một câu, "Đương nhiên, Hứa sư đệ nếu là không đáp ứng cũng không sao."

"Ồ, đây là ba gốc 'Ngưng Tâm Thảo' " nàng lập tức chỉ vào cái hộp ngọc ở trên bàn, "Hứa sư đệ vò nát rồi ăn vào, rất có lợi đối với thương thế hồn phách. Vậy ta đây phải đi rồi."

Ngưng Tâm Thảo? Hứa Dương nghe thấy vậy trước mắt sáng ngời, đây chính là một trong số những tài liệu trọng yếu để luyện chế "Bổ Hồn Đan", tuy chỉ là loại thượng phẩm linh dược, nhưng cũng cực kỳ thưa thớt, không chỉ đắt hơn bảy tám lần so với cùng giai linh dược khác.

Mà "Bổ Hồn Đan" lại còn là đan dược có thể giúp ích cho việc điều trị thương thế hồn phách của tiểu Trà.

Hắn làm một người đời sau, ngược lại cũng không có rào cản tâm lý khi hôn một nữ hài tử, thậm chí có thể xem như hưởng được một chút tiện nghi, huống chi chỉ là một bước trong tu luyện mà thôi.

Hắn sở dĩ không lập tức đáp ứng, chủ yếu là bởi vì Hoàng Phủ Bá Hàn nói hai người có thể phải tu luyện cùng nhau lâu khoảng ba tháng, trên người hắn không hề ít bí mật, nên luôn phải cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

Có điều hắn cũng biết giá trị của "Ngưng Tâm Thảo", lấy không đồ của "Tiểu Lolita" nhà người ta thì cũng không phải chuyện gì hay.

Haizz, coi như là trả nợ cho tiểu Trà vậy. Hắn giơ tay ra hiệu với Hoàng Phủ Bá Hàn đang muốn đứng dậy rời đi, "Hoàng Phủ sư tỷ, ta đáp ứng ngươi."

"Không sao, là do ta đã quá đường đột thôi..." Hoàng Phủ Bá Hàn cười mỉa xua tay, cũng đột nhiên sửng sốt, xoay người kinh hỉ nói, "Hứa sư đệ là nói, ngươi đồng ý rồi sao? !"

"Ừm," Hứa Dương gật đầu, "Có điều khi nào tu luyện, tu luyện như thế nào, ngươi phải nghe theo lời của ta."

"Được, được! Ngươi nói cái gì thì là cái đó!"

Hứa Dương lại nói "Ta ngược lại cũng có chút tò mò, rốt cuộc là Linh vũ gì, có thể được Hoàng Phủ sư tỷ nói thần kỳ như vậy chứ?"

Hoàng Phủ Bá Hàn bình phục một chút tâm tình kích động, nghiêm mặt nói "Đây là một kỳ ngộ mà ta thu hoạch được trong một lần lịch luyện sinh tử chín năm về trước.

"Lúc ấy ta lạc vào một bộ tộc man rợ, trải qua cửu tử nhất sinh, lại may mắn lấy được một cuốn sách mà họ coi như báu vật. Chỉ là trên mặt đó đều là những văn tự man tộc, lúc ấy ta cũng không biết là tài vật gì.

"Đợi sau khi ta quay trở lại tông môn, cố gắng hết sức kiếm tìm điển tịch, vừa khổ học văn tự man tộc, rốt cuộc cũng hiểu ra được, đó là một bộ Vũ phổ của Linh vũ, hơn nữa là một loại Linh vũ ta cũng chưa từng nhìn thấy hay nghe nói qua!"

Nàng trong mắt lóe ra quang mang hưng phấn, lấy ra một cuốn sách đóng bằng da thú, đặt lên bàn, "Chính là nó. Về sau ta đem Vũ phổ này phiên dịch đại khái ra, lại cùng với sư phụ nghiên cứu đọc nó.

"Linh vũ này dù chưa ghi rõ phẩm giai, nhưng theo sư phụ ta phán đoán, uy lực của nó ít nhất đã ở trình độ địa giai, thậm chí đạt tới thiên giai cũng không phải không có khả năng!"