Hứa Dương cùng tiểu Trà dường như là đang ngồi thiền tu luyện ở trong viện, thẳng cho đến khi màn đêm buông xuống, tiểu cô nương nói cái gì đó với Hứa Dương, hai người liền đứng dậy đi vào bên trong thạch ốc.
"Không đúng!" Tống Toàn cùng Kỉ Lâm Oanh đồng thời lo lắng đứng dậy, rồi lại đồng loạt sửng sốt, tình huống trước mắt này, mình có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nào xông vào "Bắt kẻ gian dâm" sao? Việc này nếu truyền ra ngoài, danh tiết của Hứa sư đệ sẽ bị hủy toàn bộ!
Nhưng mà, sau một lát, Hứa Dương liền ôm theo một bộ chăn bông mỏng từ trong phòng đi ra, cũng không thèm quay đầu nhìn lại, tiến vào trong chuồng của yêu thú, đóng cửa lại với một tiếng "Rầm".
Kỉ Lâm Oanh cùng Tống Toàn lại liếc nhau, đều là thở phào một cái.
Các nàng đã nhìn chằm chằm vào đó cho tới giờ sửu, chờ khi phù Chiếu Sáng trong chuồng trại vụt tắt, lúc này mới rốt cuộc yên tâm rời đi.
Kỉ Lâm Oanh ngự ngọc bay quay trở về chỗ ở, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ tới tiểu Trà kia hình như là vừa mới nhập môn hôm nay, đã cùng mọi người ăn cơm đến khuya, hơn phân nửa còn chưa có chọn lựa chỗ ở, cho nên đã tá túc lại ở chỗ Hứa sư đệ một đêm.
Nàng lập tức cảm thấy an tâm không ít, chỉ là, một nữ nhân gia, tá túc ở đâu không ở, lại cứ nhất định phải ở trong nhà nam tử, thật sự là càn rở! Sau này, mình nhất định phải để mắt tới nàng, vạn không thể để cho sự trinh tiết trong sáng của Hứa sư đệ bị hủy hoại ở trong tay nàng.
Nàng chợt lại nghĩ tới Tống Toàn, gia hỏa này rốt cuộc vì sao lại muốn Hứa sư đệ đi tiễn nàng, lại còn muốn tránh mặt mình nói chuyện riêng với Hứa sư đệ...
Nàng chỉ nghĩ về những thứ như thế này, trằn trọc lăn qua lăn lại, hầu như cả đêm không thể ngủ được.
Ngày hôm sau, khi ánh sáng rực rỡ, Kỉ Lâm Oanh đứng dậy và ra lệnh cho các đệ tử của Hồng Vân Phong đi tuần tra trên núi đến để tập hợp lại.
Mười bảy mười tám nữ đệ tử nhanh chóng tập trung ở bãi đất trống lưng chừng núi, có người cẩn thận hỏi "Kỉ sư thúc, hôm nay đây là xảy ra chuyện đại sự gì vậy, trên núi có kẻ trộm sao?"
"À, không có." Kỉ Lâm Oanh xua tay, lại ho nhẹ một tiếng, nói, "Tống Toàn Tống sư điệt của Hồng Vân Phong chúng ta phải đi dấn thân vào 'Tứ Quân', để cống hiến cho nhân tộc ta, chúng ta sẽ đi tiễn nàng một chút."
Mọi người lập tức nhỏ giọng nghị luận lên, "Tống Toàn? Không quen a."
"Hình như là đệ tử mới đến hai ba tháng trước."
"Ồ? Người mới? Thực lực rất mạnh sao?"
"Phong chúng ta người có tu vi vượt qua Luyện Khí Ngũ Trọng ta đều nhớ rõ, khẳng định không có người này."
"Vậy vì sao Kỉ sư thúc lại coi trọng nàng như thế?"
"Không rõ lắm a..."
Kỉ Lâm Oanh không thèm để ý tới sự nghi hoặc của mọi người một chút nào, dẫn đầu nhảy lên ngọc bay, phất tay nói "Được rồi, xuất phát thôi!"
...
Trước sơn môn Huyền Hoa tông, Tống Toàn tâm tình phức tạp nhìn ra xa.
Kể từ ngày nàng gặp được Hứa sư thúc, trái tim nàng đã bị hắn chiếm giữ vững chắc, lần này phải rời khỏi hắn ba đến năm năm, cũng không phải là điều nàng muốn.
Nhưng mà, trải nghiệm lần trước ở bên trong "Dị cảnh" đã quá đả kích đối với nàng rồi.
Không nói đến việc bảo vệ nam nhân mình yêu, ngay cả tính mạng của nàng cũng được hắn cứu, cảm giác bất lực sâu thẳm khiến nàng cảm thấy tức giận chưa từng có trước sự bất tài vô dụng của mình!
Nàng biết rõ khoảng cách giữa mình và Hứa sư thúc quá xa, giống như khoảng cách giữa mây với bùn đất vậy, hơn nữa còn sẽ càng ngày càng xa.
Trong hoàn cảnh này, cho dù Hứa sư thúc sẵn sàng chấp nhận tình cảm của nàng, thì lòng tự trọng của nàng cũng không cho phép sự yếu đuối nhút nhát của mình trở thành gánh nặng cho Hứa sư thúc!
Huống chi bên cạnh còn có một Kỉ Lâm Oanh, một thiên chi kiều nữ. Từ các loại phương diện như thực lực, gia thế, bối cảnh của mình đều còn lâu mới là đối thủ của nàng.
Hứa sư thúc cuối cùng sẽ chọn ai, vừa nhìn là đã hiểu ngay rồi.
Cho nên nàng chỉ có thể cắn chặt răng, đưa ra một quyết định khó khăn —— đặt mình vào bờ vực sinh tử trong thời gian dài, dưới áp lực cực lớn, có thể có một chút khả năng đuổi kịp bước chân của Hứa sư thúc.
Chỉ có bản thân chính mình tiếp cận đầy đủ được tu vi của Hứa sư thúc, mới có thể hy vọng thực hiện được những ảo tưởng khác và có tiền vốn để đánh bại được Kỉ Lâm Oanh!
Vì tất cả những điều này, nàng quyết định không chút do dự gia nhập "Tứ Quân" ở biên cảnh nhân tộc chém giết cùng dị tộc.
Hôm nay, nàng muốn tỏ tình với Hứa sư thúc trước, sau đó lại thỉnh cầu Hứa sư thúc chờ mình thêm vài năm.
Hứa sư thúc tuổi vẫn còn nhỏ, vài năm thời gian hẳn là không đến mức làm hắn khó xử.
Đợi cho đến khi tu vi mình đột nhiên tăng mạnh, đến một ngày nào đó có thể nhìn thẳng vào mắt hắn, sẽ nở mày nở mặt quay trở về tông môn, chính thức thú hắn làm phu!
Đương nhiên, nếu mình vận khí không tốt, chết ở biên cảnh, hoặc là vài năm sau vẫn không thể đuổi kịp Hứa sư thúc, vậy thì một đoạn tình này của Huyền Hoa tông, sẽ để cho nó hóa thành khói nhẹ trong gió, trôi đi về phía chân trời mờ mịt rồi biến mất.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, Tống Toàn nén lại sự kích động, nhanh chóng nhớ lại những gì đã lặp đi lặp lại vô số lần trong lòng, đột ngột quay người lại, "Hứa sư...
"Ủa? Kỉ sư thúc, Vương sư tỷ... Các ngươi đây là?" Tống Toàn nhìn chằm chằm vào người tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy dấu chấm hỏi lớn.
Hơn chục nữ đệ tử vây quanh nàng, có người vỗ nhẹ bả vai nàng, có người dựng thẳng lên ngón cái, đều cổ vũ khen ngợi, "Tống sư muội quá được!"
"Chúc ngươi chiến thắng trở về!"
"Tống sư điệt cố lên! Để cho những người khác thấy được sự uy phong lẫm liệt của đệ tử Huyền Hoa tông ta!"
"Bên trong chiến trận có nhiều hung hiểm, Tống sư điệt vẫn cần phải cẩn thận a."
"Không có việc gì nhiều nhớ viết thư gửi về a!"
Một lát sau, Hứa Dương cũng cưỡi ngọc bay đuổi tới, chỉ là Tống Toàn đã bị vây bởi đám người đến đưa tiễn, hắn chỉ miễn cưỡng nói được vài câu đưa tiễn, hai người cách xa nhau thủy chung có hơn bảy thước.
"Không phải, mọi người cứ đi về trước đi." Tống Toàn nhìn thấy Hứa sư thúc, gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, "Ta, ta còn có lời muốn..."
"Haizz, Tống sư muội sao lại nói như thế chứ, chúng ta không vội, hôm nay nhất định sẽ phải đưa tiễn ngươi."
Kỉ Lâm Oanh cũng hợp thời nói "Tống sư điệt, đừng khách khí. Bọn ta nhất định phải tiễn ngươi ra khỏi tông môn trăm dặm mới được."
"Đúng đúng, tiễn xa trăm dặm!"
Tống Toàn trong lòng đau khổ, lại "Nấn ná" một hồi lâu, sư phụ Tạ Ninh của nàng cùng hai vị sư bá khác đã từ xa bay tới.
Tạ Ninh phất tay nói với nàng "Tống Toàn, chúng ta nên xuất phát rồi.
"Có nhiều đồng môn đến tiễn ngươi như vậy, khi đến được trong Quân cần phải anh dũng giết địch, không phụ sự hy vọng của các nàng a."
"Cái này..." Tống Toàn cực kỳ lưu luyến nhưng lại vô lực liếc mắt nhìn Hứa Dương một cái, chỉ đành phải xoay người đáp, "Rõ, sư phụ."
Đám người Kỉ Lâm Oanh lại đem Tống Toàn các nàng tiễn ra hơn mười dặm, thẳng cho đến khi Tạ Ninh cường lệnh các nàng không cần phải tiễn xa nữa, lúc này mới cùng nhau quay trở về sơn môn.
Tống Toàn nhìn thấy bóng dáng của Hứa Dương, quả thực khóc không ra nước mắt, trong lòng chỉ có thể âm thầm mong chờ, Hứa sư thúc là sẽ không thích Kỉ Lâm Oanh, tuyệt sẽ không!
Hứa sư thúc, ngươi nhất định phải chờ ta a...
Giữa không trung, Kỉ Lâm Oanh tiến đến bên người Hứa Dương, nhỏ giọng nói "Hứa sư đệ, có một chuyện tuy rằng ta không nên hỏi, có điều... Khụ, ta cứ việc nói thẳng đi, Trà sư muội kia, nàng đã tìm được chỗ ở chưa?"
"Ừm," Hứa Dương không để ý chút nào nói, "Nàng muốn tìm một thạch ốc gần chỗ ở của ta, nhưng có vẻ vẫn chưa thích hợp."
Kỉ Lâm Oanh nghe thấy vậy nhíu mày, nơi ở của Hứa sư đệ kia căn bản không có sẵn phòng ở gần đó, chẳng lẽ tiểu Trà này còn muốn ở lại trong viện Hứa sư đệ sao? !
Nàng cắn chặt răng, nói với đệ tử tuần sơn bên cạnh "Mọi người đi theo ta, giúp Trà sư muội dựng một cái chỗ ở đi."
Mọi người đều là sầu mi khổ kiểm, trong lòng nói: hôm nay này đều là mấy cái chuyện tào lao gì a? Đi tiễn một đệ tử mới không quen cũng liền thôi đi, cũng may không uổng phí chút sức lực gì, sao mà còn phải đi dựng một căn phòng ở nữa chứ? !
Chỉ là Kỉ Lâm Oanh uy vọng cực cao ở Hồng Vân Phong, ngược lại cũng không có ai dám tỏ vẻ dị nghị, lập tức đều đáp xuống ở gần chỗ ở của Hứa Dương.
Kỉ Lâm Oanh đích thân chọn một không gian thoáng đãng xa thạch ốc của Hứa Dương nhất, gọi mọi người một câu rồi khởi công, thầm nghĩ trong lòng: xem tiểu nha đầu ngươi còn có thể viện cớ gì nữa!
Tu vi của mười bảy mười tám đệ tử tuần tra núi này không hề kém, hòn đá hơn một ngàn cân, thân cây một người có thể tùy tiện khiêng đi. Còn có người điều khiển linh văn khí, đem hòn đá, khúc gỗ cắt gọt chỉnh tề.
Vẻn vẹn chỉ trong thời gian ngắn, một tòa thạch ốc đã xuất hiện trước mặt Hứa Dương...
------------------------------------------------
Truyện Nương Tử Xin Dừng Tay được chính thức phát hành độc quyền tại truyện YY, mọi phiên bản khác đều là bản Re-up lại của nhóm mình. Để nhanh chóng theo dõi những chương mới nhất một cách nhanh nhất xin mời các quý vị độc giả đón xem tại truyện YY cũng như ủng hộ cho tác giả. Đa tạ! Mãi yêu