Hứa Dương như có chút đăm chiêu nheo mắt lại, tối hôm qua Tương Lương từng nhắc tới qua, tàn phiến "Dung Thiên Đỉnh" chân chính rất có thể đang ở Ngô gia Nguyên Hoang Châu, hiện tại vừa đúng lúc gặp được một người Ngô gia.
Một bên Hạng Tinh đem Tương Lương giấu ở phía sau, cảnh giác nói với nữ tử bạch y "Làm sao ta biết được ngươi không phải là đồng bọn của người này chứ?"
Người sau mỉm cười, "Ta nói rồi, nếu ta muốn cướp, thì mấy tiểu tử các ngươi kia còn lâu mới là đối thủ của ta. Dưới loại tình huống này, ta làm sao phải đi lừa ngươi?"
Hứa Dương quay đầu liếc mắt nhìn Khúc Hâm, trong lòng âm thầm gật đầu, nữ tử bạch y kia ngược lại bộ dạng có bảy phần giống với nàng, rất có khả năng là quan hệ huyết thống.
"Ta nếu là không đưa thì sao?"
Nữ tử bạch y thở dài, "Sự tình trọng đại, ta buộc phải mang nàng đi."
Hứa Dương biết, đây xem như là đã hạ tối hậu thư rồi, nếu như đã không lưu được người, vậy thì hãy cố gắng tận dụng nó một cách tốt nhất.
"Ngươi vừa rồi nói, đổi lại có thể cho chúng ta lợi ích sao?"
Nữ tử kia lấy ra một hắc thiết tiễn xinh xắn đưa cho Hứa Dương, "Đây là Huyền Cương Lệnh của Ngô gia, ngươi cầm lấy cái này có thể khiến cho Ngô gia phải giúp ngươi làm một chuyện. Đương nhiên, không thể làm chuyện mất nhân tính, cũng không thể nguy hại tới Ngô gia."
Hứa Dương tiếp nhận lấy "Thiết tiễn" kia nhìn một chút, rồi bĩu môi nói "Chớ có lừa bịp trẻ con, ta vẫn còn không biết chừng nào thì mới có thể gặp được một người của Ngô gia đấy."
Nữ tử bạch y chán nản, vậy mà lại có người sẽ cự tuyệt Huyền Cương Lệnh của Ngô gia...
Có điều nàng lập tức cũng là bình thường trở lại, Ngô Gia dừng chân ở Nguyên Hoang Châu, ở Thượng Lai Châu này có lẽ thực sự không được nhiều người biết đến.
"Ta đến đây rất vội vàng, thực sự không có mang theo bất kỳ vật có giá trị nào khác bên mình."
Hứa Dương cũng là bất đắc dĩ, đấu đi đấu lại cũng không lại được người ta, chỉ đành niết cái mũi thừa nhận, xoay người ra hiệu với Hạng Tinh, "Đem tên kia giao cho nàng đi."
Người sau không tình nguyện đem Tương Lương ném cho nữ tử bạch y, "Nhớ đấy, nhớ phải trả lại cho bọn ta, đây chính là nhân chứng quan trọng."
"Đây là dĩ nhiên. Đa tạ chư vị rồi." Nữ tử bạch y dùng hai đầu ngón tay nhấc Tương Lương đi, giống như nhấc một con chuột vậy, dễ dàng xách ở giữa không trung, gật đầu ra hiệu với đám người Hứa Dương, xoay người đang định rời đi.
Hứa Dương đột nhiên giơ tay nói "Chờ một chút, vị tiền bối này, dám hỏi ngài tu vi là gì?"
Nữ tử bạch y xoay người lại, suy nghĩ một chút, mở miệng nói "Tam Hải cảnh sơ kỳ."
Trời đ-! Hứa Dương nhất thời kinh sợ, thầm nghĩ: khó trách khi thấy nàng liền cảm thấy trong lòng phát run, thì ra vậy mà lại là cường giả tu vi Tam Hải cảnh giống như tông chủ của Huyền Hoa tông!
Đây chính là một cái đùi to a!
Hắn giơ lên cái Huyền Cương Lệnh kia, mỉm cười nói "Tiền bối, ngài cũng là người của Ngô gia, ta đây liền dùng thứ này cầu ngài một việc được không."
"Ơ? Sao chưa gì mà đã dễ dàng vận dụng như vậy chứ, ngươi có biết giá trị của cái thứ này không?"
"Haizz, cả đời này của ta cũng không nhất định sẽ đi tới Nguyên Hoang Châu được," Hứa Dương nói, "Hiện tại không dùng, thì có lẽ cũng chỉ đành lưu lại gia truyền rồi."
Nữ tử bạch y mỉm cười gật đầu, "Được, ngươi muốn ta làm cái gì?"
"Rất đơn giản, hộ tống mấy người chúng ta quay trở về núi Huyền Hoa." Hứa Dương biết rằng, "Đông Đường" theo như lời Tương Lương nói kia khẳng định sẽ rất nhanh phát hiện ra sự khác thường, có quỷ mới biết được các nàng có bao nhiêu đại thế lực, khó bảo toàn trên đường sẽ không tiến hành chặn giết.
Mà có một đại cao thủ Tam Hải cảnh sơ kỳ đi theo, vậy thì hệ số an toàn đã có thể cao hơn nhiều rồi.
Nữ tử bạch y nói "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, không có sau đó nữa rồi..."
Nữ tử bạch y cười mà lắc đầu, "Ngươi thật đúng là thành thật chất phác."
Hứa Dương trong lòng buồn cười, anh đây sống đến từng này tuổi, đã từng bị rất nhiều người khen rồi, thật đúng là không có bị khen qua là thành thật chất phác.
"Ý của tiền bối như thế nào?"
"Đi, ta đưa các ngươi trở về, dù sao cũng là tiện đường. Có điều, chỉ vì cái việc nhỏ nhặt này, cũng không cần ngươi phải vận dụng Huyền Cương Lệnh."
Ai yo, sao mà hào phóng vậy? Hứa Dương mừng thầm, chắp tay nói "Ta đây mà từ chối thì bất kính rồi."
Hắn lại chỉ về phía thành Phượng Minh, "Phía trước chính là nhà của ta, tiền bối có muốn trước tiên đi ăn một bữa cơm nghỉ ngơi một chút, rồi sau đó lại đi tiếp hay không."
"Không cần phải phiền toái như vậy." Nữ tử bạch y nói xong lấy ra một con thuyền gỗ nhỏ, tùy tay ném ra.
Thuyền gỗ kia mới đầu chỉ có trên dưới ba tấc, đợi sau khi rời khỏi bàn nàng liền lập tức tăng cao, trong chớp mắt đã biến thành một con thuyền lớn dài hơn bốn trượng, treo ở giữa không trung.
Nữ tử bạch y ngoắc tay nói "Mau lên đi, lúc này ngày mai đại khái là đến được núi Huyền Hoa rồi."
Đám người Hứa Dương liếc nhau, trong lòng nói không hổ là cường giả Tam Hải cảnh, loại linh bảo phi hành tùy thân mang theo, xem ra nội tình của Ngô gia này là cực kỳ thâm hậu.
Mấy người lên thuyền gỗ, nữ tử bạch y giơ tay chỉ một chỉ về phía tây bắc, linh bảo mà nàng đang cưỡi ngay lập tức bay lên không trung, phi nước đại về phía núi Huyền Hoa ở độ cao bốn năm trượng so với mặt đất.
Nữ tử bạch y kia tuy là bộ dạng đoan trang, nhưng lại có một cỗ khí thế như cự nhân cao ngoài ngàn dặm, có điều dường như hơi hiền hoà đối với riêng một mình Hứa Dương —— bất cứ nữ nhân nào, đều khó có sức chống cự được đối với loại dung mạo đẹp trai đến nghịch thiên này của hắn, cho dù cao thủ cũng không ngoại lệ. Huống chi Hứa Dương còn luyện Thiên Vận Triền Tâm Công, khiến người khác phái sinh ra hảo cảm cực kỳ dễ dàng đối với hắn.
Hứa Dương thấy nàng cực kỳ để bụng chuyện có liên quan đến Ngô Cử Tân, lập tức chắp tay nói "Tiền bối, ta đây vẫn còn có chút tin tức, ngài nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."
"Ồ? Nói ra nghe một chút coi."
Hứa Dương mỉm cười nói "Tiền bối muốn nghe tin tức của ta, ít nhất cũng nên nói cho ta biết cao tính đại danh của ngài chứ."
Loại đùi to này, có thể bám víu giao tình tuyệt đối là trăm lợi không một hại nào.
Nữ tử bạch y gật đầu, "Ta gọi là Ngô Vận. Gia chủ Ngô gia đương nhiệm là đại ca ta. Bây giờ có thể nói cho ta biết được chưa?"
"Sảng khoái!" Hứa Dương cũng tự giới thiệu một phen, rồi sau đó nói, "Ta khi bắt được người nọ từ trong miệng nàng biết được rằng, tổ chức của các nàng có tên gọi là 'Đông Đường', sở dĩ đồ diệt Thanh Dương lĩnh, chính là vì để lấy được thi thể Ngô Cử Tân, làm cái 'Sưu Hồn Thuật' gì đó..."
"Sưu hồn? !" Ngô Vận chau mày, "Sẽ không phải là nàng cố ý lừa ngươi đấy chứ?"
"Ta nghĩ chín thành là thật." Hứa Dương đại khái nói rằng chính mình phẫn thành đồng lõa của Tương Lương, dụ nàng nói ra tình hình thực tế, chỉ là giấu đi chuyện "Tiên Lệnh" của Chương Văn Cần.
Ngô Vận mở to hai mắt nhìn, "Ngươi tiểu gia hỏa này cũng thật là có thủ đoạn!"
Nàng lại trầm ngâm nói "Cũng may Sưu Hồn Thuật kia vẫn còn cần khoảng hơn hai mươi ngày nữa mới có thể hoàn thành. Có điều để an toàn, ta chỉ có thể đem các ngươi đưa đến đại lộ bên ngoài núi Huyền Hoa, rồi phải mau chóng quay trở lại Thanh Dương lĩnh."
Hứa Dương gật đầu, "Nếu là sự tình khẩn cấp, tiền bối cũng không cần phải bận tâm đến bọn ta."
Đại lộ bên ngoài núi Huyền Hoa cách sơn môn còn có mấy trăm dặm, có điều đã là phạm vi của Huyền Hoa tông rồi, chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn là không có cái vấn đề gì.
Ngô Vận cảm kích nói "Tiểu hữu lần này đã giúp đỡ Ngô gia rất nhiều, nếu như không có ngươi nói chuyện này, ta là tuyệt không thể nghĩ tới việc cần phải điều tra tỉ mỉ Thanh Dương lĩnh. Phần nhân tình này, Ngô gia sẽ nhớ kỹ."
Nàng liếc nhìn Tương Lương phía sau, nói với Hứa Dương "Những người này đều không sợ chết, trên đường dù ta đã gặp phải nhiều lần nhưng cũng không bắt sống được một người. Không biết ngươi bắt sống được người này như thế nào?"
"Haizz, kỳ thật cũng không gì," Hứa Dương xua tay nói, "Ta biết một chút linh thuật hồn phách, ngay trước khi người kia muốn động thủ tự sát, khiến cho nàng hơi sững sờ một chút, lúc này mới may mắn bắt sống được một người."