Hạng Tinh cùng Vương Chí Tiên mất bình tĩnh phản ứng lại một tiếng, rồi xua đuổi tù nhân đi vào bên trong sơn lâm, đem quần áo đệ tử tông môn thay mặc lên, lúc này mới phát hiện ra, vị sư tôn kia đưa cho lại là hai bộ quần áo cũ bằng vải thô có mảnh vá.
Hai người lại ba chân bốn cẳng thay quần áo cho cái tên tù nhân kia, bên trong hai con mắt của Vương Chí Tiên vẫn còn lấp lánh như sao, nói với Hạng Tinh "Hạng sư tỷ, nhìn vị sư tôn kia hình như có chút quen quen, ngươi có nhận ra hắn không?"
Hạng Tinh suy nghĩ một chút rồi nói "Nam đệ tử trong tông môn vốn dĩ ít, nếu mà trẻ tuổi như hắn, hơn nữa còn đẹp trai như thế thì..."
"Ta biết rồi!" Nàng nói rồi lôi một bản Ngọc Bảng từ trong ngực ra, vẫn là bản cũ của tháng trước nữa, chỉ vào vị trí đầu bảng, lời nói cũng không lưu loát, "Đúng, đúng! Chính là hắn!"
Vương Chí Tiên chỉ nhìn thoáng qua, cũng lập tức hoảng sợ theo nói "Thật đúng là Hứa đầu bảng... Không, Hứa sư thúc. Ta đã nói sao nhìn quen mắt thế rồi mà, vì thường quen nhìn chân dung hắn khi mặc trang phục tông môn, nên khi chợt nhìn thấy vẫn còn chưa kịp nhận ra."
Ngược lại cũng không phải là do mắt các nàng vụng về, mà là do hai người chưa từng nhìn thấy qua bản tôn Hứa Dương, trình độ còn cao hơn so với bức họa kia của Điển Thanh, người thật vẫn là có không ít sự khác biệt.
Vương Chí Tiên lập tức bị kích động đến nỗi thở cũng không được đều đặn, "Ta, chúng ta vậy mà lại được đi cùng với Hứa sư thúc đến Thanh Dương tông! Chẳng trách vừa rồi chúng ta lại nghe thấy tiếng chim chích chòe kêu, mi mắt trái lại nhảy lên, ta đây là mấy đời đã tu luyện phúc phận mà được!"
Hạng Tinh cũng là trong mắt tỏa ánh sáng, "Đi xong chuyến này, sau này mười năm tám năm về sau đều có chém gió được rồi!"
Hai người đang hưng phấn, lại nghe thấy tù nhân một bên chế nhạo nói "Nhìn xem cử chỉ lẳng lơ của hai ngươi kìa trông như kiểu cả một đời chưa từng được gặp nam nhân vậy.
"Ngược lại là trước tiên đem quần áo mặc cho ta a, hoặc là đem khóa Trấn Linh mở ra, để ta tự mặc cũng được."
Hạng Tinh cùng Vương Chí Tiên quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra cái tên tù nhân kia chỉ mặc mỗi một cái ống quần, nút thắt quần áo cũng còn bị đóng sai vị trí.
Hạng Tinh đập nàng một phát, hừ lạnh nói "Mở khóa Trấn Linh á? Nghĩ hay lắm! Nhấc chân lên!"
Cái gọi là "Khóa Trấn Linh" cũng không phải là loại gông xiềng thật, mà là một loại linh trận khắc ở trên lưng tù nhân, có thể khiến cho hai tay hư mềm bất lực, cũng không có cách nào triệu tập được linh lực. Nếu chỉ nhìn từ mặt ngoài, thì cái tên tù nhân kia cùng người thường cũng không có gì khác biệt.
Tên tù nhân đem chân luồn vào trong ống quần, lại thần thần bí bí chớp mắt nói "Này, dáng mạo của tiểu Tiên sư vừa nãy kia, dáng người tuyệt đỉnh, nếu như các ngươi muốn xuống tay với hắn, ta có thể dạy một biện pháp cho các ngươi..."
"Phi!" Vương Chí Tiên hung hăng đạp một cước ở trên mông nàng, lạnh lùng nói, "Vẫn còn dám nói bậy, ta xé miệng của ngươi ra bây giờ! Hứa sư thúc là một nhân vật Thiên Tiên, há lại cho ngươi..."
Hứa Dương ở bên ngoài sơn lâm hô nói "Các ngươi đã thay xong chưa?"
Hai tên nữ đệ tử ngoại môn vội vàng nói "Sắp xong rồi!". Sau đó, vừa đóng nút thắt cho tù nhân vừa tuần tự đi ra.
Hứa Dương đánh giá trên dưới ba người một phen, hài lòng gật đầu, lại từ trong Càn Nguyên Đại lấy ra ba cái sọt đựng đồ, phân phó nói "Mỗi người một cái, trước tiên đeo lên trên lưng.
"À, đúng rồi, ta gọi là Hứa Dương, đệ tử đời thứ ba mươi tư của Hồng Vân Phong."
Hai tên nữ đệ tử vội vàng khom người vái chào lễ nói "Đệ tử bái kiến Hứa sư thúc."
Hứa Dương lại nói "Trên đường chúng ta đi đến Thanh Dương tông chớ có gọi sư thúc, sư điệt, ta sẽ gọi các ngươi là a Tinh cùng a Tiên, các ngươi cứ gọi ta a Đệ là được, như thế có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền phức."
Hai tên đệ tử ngoại môn tất nhiên là không chịu.
Cuối cùng Hứa Dương rơi vào đường cùng, chỉ có thể khiến cho các nàng xưng hô mình là "A Thúc", hai người lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.
Hứa Dương lại nhìn về phía tên tù nhân trông khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, làn da ngăm đen, đôi mắt nhỏ, có chút răng hô kia, "Ngươi chính là Ô Khúc Hâm phải không? Hạ độc giết chết Mao sư tỷ của Thanh Dương tông, rồi lẩn trốn tới Đại Chính Quốc.
"Ta mặc kệ những việc này của ngươi, ta chỉ cần đưa ngươi ổn thỏa giao cho Thanh Dương tông là được. Cho nên dọc theo chặng đường này ngươi phải thành thành thật thật, không được phép rời khỏi ta ngoài một trượng. Việc xưng hô đối với ba người chúng ta cứ làm như theo ta vừa nói, mà ngươi sẽ gọi là a Hâm."
Ô Khúc Hâm sắc mặt mê muội mà nhìn chằm chằm vào Hứa Dương, nhếch miệng cười nói "Vị tiểu sư tôn này, ta bị khóa Trấn Linh giam cầm, còn không phải là mặc kệ để ngươi muốn làm sao được thì làm à, hắc hắc... Coi như ngươi muốn đem ta đè ra ngay ở chỗ kia, thì ta cũng nhắm mắt mà nhận."
"Làm càn!"
Vương Chí Tiên giận dữ, giơ tay đang định đánh, thì lại bị Hứa Dương giữ chặt, "Chớ vì loại người này mà lãng phí thời gian, lên đường mới là quan trọng."
"Cái này... vâng."
Một đoàn người lại rồng rắn lên đường.
Hạng Tinh quay đầu nhìn đám người mặc quần áo vá, trên vai mang theo sọt tre, cảm thấy bọn họ thật sự không khác gì những người dân miền núi bình thường đang đi bán đồ, ngay cả khi thật sự có người muốn cướp tù, chỉ sợ cũng sẽ đem mấy người mình kia để lọt qua.
Nàng thấp giọng nói với Vương Chí Tiên "Không nghĩ tới Hứa sư thúc còn trẻ như vậy, mà hành sự lại cẩn thận già dặn như thế, những sư bá trên năm mươi tuổi kia cũng đều kém xa hắn!"
Người sau gật đầu nói "Hứa sư thúc tuổi tác chỉ có mười sáu, mà đã có thể kích thương cường giả Thất Mạch cảnh hậu kỳ, lại kinh nghiệm phong phú như thế. Ngươi nói, hắn có phải là sự tồn tại của một vị chí cường nào đó chuyển thế mà đến hay không?"
"Không không thể nào. Dù sao, nhiệm vụ lần này của chúng ta xem như kiếm lợi lớn rồi."
Các nàng nào biết được rằng, Hứa Dương vì để tránh khỏi cái tên thích khách kia, cũng đã hao hết tâm cơ, sử dụng tất cả những gì hắn đã từng thấy trong các bộ phim điệp viên của kiếp trước.
Mà cùng lúc đó, thích khách chân chính lại đang núp ở trong phòng của mình kinh hồn táng đảm.
Bàng Đức Phi thật không nghĩ tới, chỉ là một tên thiếu niên mười sáu tuổi, chỉ lật tay một cái đã dễ dàng hóa giải được Phần Hồn Diệt Cốt Thuật của mình rồi!
Đây chính là sát chiêu mạnh nhất của nàng, nếu đã như vậy mà cũng đều không giết được Hứa Dương, thì nàng thật sự cũng không còn có bất kỳ biện pháp nào khác nữa.
Kỳ thật nàng nào có thể nghĩ đến, bản thân chỉ cần ngẩng đầu ưỡn ngực xông vào trong phòng Hứa Dương từ cửa chính, tiện tay một cái thuật Hỏa Đạn, là đã có thể trừ bỏ được cái đại họa trong đầu này rồi.
Nàng nhíu mày thầm nghĩ, đêm đó sau khi mình thoát thân được đã lập tức thay quần áo tông môn, rồi một đường thi triển thuật Ẩn Nấp, ven đường không có gặp phải bất kỳ ai, nhưng vẫn bị Hứa Dương một mực theo đến chỗ luyện đan bí ẩn kia của mình!
Nếu như Hứa Dương dùng thuật Thăm Dò có thể tìm thấy tung tích của mình, vậy thì tu vi của hắn ít nhất cũng sẽ tương đương với mình!
Nàng căn bản cũng không nghĩ tới, phát hiện ra tung tích của mình nhưng lại chỉ là một cái con chim Tước sống đêm. Có điều ở trong bóng đêm, muốn phát hiện ra loại yêu thú này thật sự đúng là cực kỳ khó khăn.
Một tên Thất Mạch cảnh hậu kỳ mười sáu tuổi? ! Bàng Đức Phi mí mắt giật giật, cho dù hắn là con cháu của thế kỷ thượng cổ, cũng tuyệt không có khả năng có thực lực nghịch thiên như vậy được, vậy thì cũng chỉ còn lại có một loại khả năng —— người này là cường giả Thánh Nguyên cảnh trở lên chuyển thế!
Nàng thái dương chảy ra mồ hôi lạnh, loại tồn tại kinh khủng này tuyệt không phải người mình có khả năng gây sự vào, xem ra lần trước không biết tự lượng sức mình đi ám sát hắn, chưa đem mạng lưu lại đã là cực kỳ may mắn rồi.
Bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự phải từ bỏ "Thứ kia" sao?
Trong mắt nàng đều là không cam lòng, dùng sức nắm chặt song quyền, một lúc lâu sau, rốt cục mới cắn răng nói "Xem ra, chỉ có thể mạo hiểm sớm động thủ rồi!"
...
Bên trên Nhiếp Nghịch Lĩnh, trong hầm một khối đá vụn cự đại, Trình Bình đi cùng với hai tên đệ tử ngoại môn, tìm thấy được Tả Ngọc Thu toàn thân trên dưới đều là máu ứ đọng.
Nàng không đành lòng khẽ thở dài một tiếng, nam tử trẻ tuổi đang gõ tảng đá lập tức ngẩng đầu lên, mừng đến nước mắt chảy ngang, "Bình tỷ tỷ, ngươi đã đến xem ta rồi?"
Trình Bình gật đầu, rồi lại dùng sức lắc đầu, "Tả sư đệ, ta vốn dĩ tưởng rằng ngươi chỉ là vì ngang ngược tùy hứng mà thôi, không nghĩ rằng ngươi lại làm ra một sự việc không thể chịu nổi như thế..."