Chương 146: Công Nhân Khai Quật Hứa Dương

Hải Yến lập tức ra hiệu về phía xa hơn, "Có, có, rất nhiều!"

"Ừm? Thật sự là có?"

Hứa Dương có chút ngoài ý muốn, chạy vội hơn trăm bước, thật đúng là nhìn thấy hơn mười cây Thiên Cức Ly Thảo kẹp ở giữa một đống Hắc Ly Diệp.

Hắn thầm cười khổ, ngược lại là phía đông không sáng phía tây sáng, không tìm được mạch suối, thế mà lại tìm thấy được không ít linh dược. Mười mấy cây này cộng lại nói ít cũng có bảy tám lạng, có thể bán được ba bốn phân Thanh Linh Dịch.

Thịt muỗi cũng là thịt, hắn tiến lên hái toàn bộ Thiên Cức Ly Thảo, rồi dùng thân của mấy cây Hắc Ly Diệp buộc thành một bó, chợt thấy tựa như vừa đi chợ mua cây hương thung vậy.

"Làm rất tốt," Hứa Dương mang theo "Cây hương thung" dựng lên cái ngón cái với Hải Yến, "Trở về sẽ cho ngươi thêm thịt rắn."

Con quạ được khen ngợi, hưng phấn bay lượn vài vòng ở trên đỉnh đầu hắn, bỗng nhiên lại lớn tiếng kêu lên nói "Vẫn còn, vẫn còn, mảng lớn, linh dược!"

Hứa Dương sửng sốt, mấy ngày nay mình quanh quẩn trong ngọn núi nát này, còn từ chưa từng thấy qua Thiên Cức Ly Thảo, vậy mà bên này lại có nhiều như thế?

Hắn đi theo con quạ một đoạn, ven đường lại có không ít Thiên Cức Ly Thảo sinh trưởng lẻ tẻ, hắn đều thuận tay thu lấy.

Rất nhanh, con quạ dừng lại trước một sườn núi, Hứa Dương đưa mắt nhìn lại, quả nhiên có mảng lớn bụi Thiên Cức Ly Thảo trên sườn dốc phía trước, mọc cực kì tươi tốt, có chừng hơn bảy tám chục cây.

Hắc Ly Diệp ở xung quanh càng là số lượng quá ngàn, lít nha lít nhít, như thể chúng được trồng nhân tạo vậy!

Giữa các kẽ hở của linh dược, vẫn còn rải rác nhiều đá màu trắng xám, lộ ra vô cùng bắt mắt ở trên ngọn núi khắp nơi toàn màu đen này.

Hắn suy nghĩ một lúc, ngoắc ra hiệu cho Hải Yến, nói "Loại Thiên Cức Ly Thảo này thường sinh trưởng ở đâu?"

"Thiên Cức, Ly Thảo, không rễ. Di chuyển, theo, sát khí. Hấp thu, sát khí, mà sống."

"Ồ?" Hứa Dương lập tức nheo cặp mắt lại, loại linh dược này chọn nơi có sát khí nồng đậm nhất để sinh trưởng, mà bên trên ngọn núi này hẳn là do mạch suối của Địa Sát Tuyền có thể cung cấp sát khí nhiều nhất.

Nói cách khác, phía dưới mảnh bụi Thiên Cức Ly Thảo này, rất có thể chính là mạch suối mà mình cần tìm!

Hắn bước nhanh về phía trước, đá văng một viên đá màu trắng xám trên mặt đất, liền thấy một đám khói đen bốc ra từ phiến đá kia, thuận miệng hỏi Hải Yến nói "Đây là cái thứ gì vậy?"

"Ngưng Sát, Thạch. Sát khí, cô đặc, mà thành."

Hứa Dương chợt thấy đầu váng mắt hoa, cuống quít lùi lại mấy chục bước, rồi lập tức vận chuyển Thiên Vận Triền Tâm Công, phải mất một lúc lâu mới chầm chậm lấy lại sức.

Hắn nhìn về phía mặt đất đầy Ngưng Sát Thạch, càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình —— sát khí ở đây đều có thể ngưng kết thành trạng thái viên đá, có thể thấy được rằng nồng độ sẽ rất cao!

Hắn cẩn thận lách qua Ngưng Sát Thạch trên mặt đất, khi thực sự không tránh được khỏi liền nín thở đá bay đi, rồi thỉnh thoảng lại lấy Thiên Vận Triền Tâm Công bức sát khí bên trong thân thể ra, trọn vẹn bận rộn gần nửa ngày, mới rốt cuộc đi tới được bên cạnh Thiên Cức Ly Thảo.

Hắn trước tiên nhanh chóng đem linh dược thu hoạch một lần, sau đó nhìn qua mặt đất đen sì, lại có chút lo lắng trong lòng —— có trời mới biết được cái mạch suối kia chôn sâu bao nhiêu, trên người mình đừng nói đến xẻng, liền ngay cả các loại đao kiếm cũng đều không mang theo, không thể đào bằng tay được a?

Hắn thầm nghĩ, xem ra chỉ có thể dùng bạo lực để làm nổ tung rồi.

Hắn lúc này lui lại một đoạn, tay lấy ra phù Trữ Âm kích phát, hai tay giơ lên, bắt đầu chậm rãi nhảy theo nhịp điệu, đúng là sơ giai Linh vũ mà hắn mới học trước khi đến dị cảnh, Bát Phương Phong Lai Vũ.

Lúc trước khi chiến đấu thực chiến, nhất định không thể sử dụng loại Linh vũ không quá quen thuộc này để đối địch được, nhưng lúc này không bị ai quấy rầy, động tác chậm một chút cũng không sao, chỉ cần có thể xây dựng ra được linh trận là đủ.

Mà uy lực của sơ giai Linh vũ còn phải cao hơn rất nhiều so với Phá Trận Vũ nhập môn, tốc độ đào đất dĩ nhiên sẽ càng nhanh hơn.

Theo hai tay Hứa Dương không ngừng phóng ra linh lực ở trên không trung, trước người hắn dần dần hiện ra một cái linh trận hình bát giác đủ cao hơn một người, đường vân trong trận huyền ảo, ánh sáng nhạt nhún nhảy, còn phát ra phong thanh "Vù vù" mờ mờ ảo ảo.

Ước chừng qua thời gian uống cạn một chén trà, thân hình Hứa Dương dừng lại, đưa tay chỉ vào mặt đất, chỉ thấy quang mang của cái bát giác linh trận kia đại thịnh, sau đó hơn mười đạo phong nhận từ trong trận bắn ra.

Những phong nhận đó chém vào mặt đất màu đen, đều là cắt vào sâu hơn hai thước, đem mảng lớn bùn đất cuốn lên, bắn văng tung tóe khắp nơi.

Đợi đến khi hết thảy đều kết thúc, Hứa Dương cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một khe rãnh giao thoa nhau trong phạm vi tám chín trượng trên mặt đất, bị gọt đi một lớp mỏng manh.

Sơ giai Linh vũ quả nhiên lợi hại! Trong lòng hắn kinh hỉ, uy lực của phong nhận vừa rồi ít nhất lớn gấp đôi so với linh tiễn của Phá Trận Vũ bắn ra, hơn nữa số lượng càng là nhiều hơn gấp bốn năm lần. Nhất định phải nhanh chóng đem đoạn Linh vũ này rèn luyện mới được!

Hắn đại thể tổng kết lại một chút hiệu quả vừa nãy mới khai quật được xong —— Phong nhận quá mức phân tán, chỗ này một chút kia một chút, rất nhiều cái thì lại bắn vào phạm vi bụi Thiên Cức Ly Thảo vừa rồi. Phải tăng cường sự khống chế đối với phong nhận mới được.

Hắn lập tức lấy lại tinh thần, bày xong chiêu thức mở đầu, thi triển Bát Phương Phong Lai Vũ một lần nữa.

Sau một lát, lại là hơn mười đạo phong nhận bắn vào mặt đất.

Lần này dưới sự khống chế toàn lực của hắn, tất cả phong nhận đều tập trung vào bên trong phạm vi bốn trượng, thậm chí có ba đạo phong nhận cùng chém vào một vị trí, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu đến thắt lưng.

Đáng tin cậy! Hứa Dương lau vết bùn trên mặt, đang định tiếp tục thi triển Linh vũ, lại phát hiện ra linh lực bên trong cơ thể đã không còn thừa nhiều.

Hắn đành phải tạm thời dừng tay, bắt đầu vận chuyển công pháp luyện hóa linh lực. May mà lúc trước thi triển Mê tâm đối với Thạch Sầm hút được một lượng lớn tinh hoa Linh Nguyên, nên cũng không thiếu "Nguyên liệu".

Sau hai ba canh giờ, linh lực của hắn đã lại dồi dào rồi bắt đầu làm công việc "Đào bới" một lần nữa, cho đến khi sắc trời dần tối, dưới sự không ngừng bổ chém của phong nhận, cái hố trên mặt đất kia đã có sâu được hơn một trượng rồi.

Ngày kế tiếp, Hứa Dương tiếp tục vận hành công pháp, tiến hành thi triển Linh vũ giao thế trong nửa ngày thời gian, lại đào xuống được hơn một trượng rưỡi.

Đang lúc hắn tụ tập linh lực, chuẩn bị thi triển Linh vũ một lần nữa, nhưng chợt nghe thấy một tiếng "Xèo xèo" rất nhỏ ở trong cái hố kia truyền ra.

Hắn vội vàng lui về phía sau mấy trượng, chỉ thấy một đám khói đen từ trong hố tuôn ra, đậm đặc như một thể cô đặc vậy.

Sát khí nồng đậm như vậy, tám thành thật sự là đã đào được mạch suối rồi! Hứa Dương trong lòng vui vẻ, nhưng không biết như thế này có được tính là đã đào đứt gãy rồi hay chưa.

Thế là hắn không ngừng cố gắng, từ nơi xa tiếp tục đem phong nhận bắn vào trong cái hố sâu kia.

Liên tiếp hai ba mươi đạo phong nhận đập tới, mặt đất dưới chân hắn bỗng nhiên lắc lư một cái, một khe nứt lấy cái hố sâu kia làm trung tâm, không ngừng kéo dài về hai phía nam và bắc.

Hứa Dương lập tức rời xa khỏi hiểm địa, thôi động thuật Ngự Phong bỏ chạy tới ngoài hơn trăm trượng, lúc này mới ngừng bước quay đầu lại, liền thấy bụi Hắc Ly Diệp bị một đạo khe đất nứt dài chừng ba mươi bốn mươi trượng phân làm hai nửa, từ bên trong kẽ nứt tuôn ra sát khí màu đen cuồn cuộn.

Hứa Dương cũng không thể chắc chắn được đây có phải là mạch suối của Địa Sát Tuyền hay không, lúc này vòng qua cái mảng kẽ nứt kia, đi lên trên đỉnh ngọn núi.

Không bao lâu sau, hắn đi vào bên cạnh "Miệng núi lửa", cẩn thận thăm dò nhìn quanh hướng xuống phía dưới, quả nhiên thấy sương mù phía dưới "Miệng núi lửa" đã phai nhạt đi mấy phần.

Hắn lại kiên nhẫn đợi thêm nửa canh giờ nữa, sương mù bên trong "Miệng núi lửa" gần như tiêu tán toàn bộ, đã có thể nhìn thấy rõ ràng bộ hài cốt Tà Sát kia. Tia nhỏ màu đen vốn dĩ từ trên mặt đất không ngừng dũng mãnh lao tới bộ xương khô kia đã trở nên cực kỳ ít, bộ khung xương đó đang liều mạng hấp thụ sương mù xung quanh để bổ sung thêm sát khí.