Chương 141: Buộc Phải Lên Hắc Sơn

Hứa Dương lại đi được mười dặm, Hải Yến liền phát ra cảnh báo một lần nữa.

"Không phải chứ? Sao lại hướng tới bên này rồi?" Hứa Dương mơ hồ có cảm giác không tốt, lập tức điều chỉnh phương hướng một lần nữa, cố gắng tránh vật thể không rõ phía sau.

Nhưng con Kim Lan Xà cũng lập tức chuyển hướng theo sát phía sau, khoảng cách song phương đang không ngừng rút ngắn lại.

"Vẫn còn theo ở phía sau sao?" Sau khi lại chuyển đổi phương hướng một lần nữa, Hứa Dương ngẩng đầu lên hỏi Hải Yến nói.

Con quạ dùng sức gật mạnh đầu, kêu hai tiếng "Quạ quạ".

Hứa Dương âm thầm nhíu mày, đã đổi ba lần phương hướng rồi, nhưng cũng không vứt bỏ được cái tên đằng sau kia, có thể chắc chắn chính là đang đuổi theo mình.

Chẳng lẽ là Bành Diệp không chết? Hoặc là đồng đảng của nàng có phát giác ra nên chạy đến để chém cho chết hẳn sao? Hứa Dương trong lòng âm thầm gấp, nhưng mình có sự yểm hộ của phù Tiên Vụ sao các nàng lại có thể tìm thấy được chứ?

Hắn âm thầm bước nhanh hơn, lại hỏi Hải Yến nói "Truy binh cách chúng ta còn bao xa?"

"Ba dặm, hai dặm!"

"Á đù!" Hứa Dương kêu khổ trong lòng, "Tốc độ cũng nhanh hơn mình rất nhiều."

Chẳng lẽ chỉ có thể dùng thuật Ngự Phong để chạy trốn? Nhưng dùng thuật Ngự Phong sẽ tràn linh lực ra làm triệt tiêu mất công hiệu ẩn nấp của phù Tiên Vụ... Hắn đang do dự, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm nhẹ làm người sợ hãi, "Khè —— "

Âm thanh này... Hứa Dương lập tức lưng phát lạnh, hình như là Kim Lan Xà? !

Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn bó lớn Phạm Hà Thảo đang nhét ở trong quần áo, chẳng lẽ là hai con yêu mãng kia muốn truy hồi lại những linh dược này sao?

Như để xác nhận suy đoán của mình, một vầng sáng đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, một đạo tấm lụa màu vàng tím xen kẽ nhau từ trên trời lao xuống, ném vào thành một cái hố lớn cách bên hắn xa mười trượng.

Chết chắc rồi! Bọn chúng sao lại nhìn thấu được phù Tiên Vụ chứ? Là do ngửi thấy mùi sao? Hứa Dương lập tức lấy ra hai tấm phù Tán Tức, dán ở trước ngực và phía sau lưng của mình, sau đó lại thay đổi phương hướng một lần nữa.

Nhưng vẫn vô hiệu. Lần này cũng không cần Hải Yến phải nhắc nhở, tiếng gào thét ầm ầm trầm đục cùng yêu thú sau lưng hiển nhiên đã càng ngày càng gần, hắn quay đầu nhìn lại, đã có thể nhìn thấy thân mãng màu vàng tím xen kẽ nhau, ước chừng cũng xa khoảng nửa dặm.

Che đậy mùi cũng vô dụng, Hứa Dương đau cả đầu, xem ra trước mắt chỉ có hai con đường có thể đi —— vứt bỏ Phạm Hà Thảo hoặc là dùng phù Thiên Lý Vô Tung để chạy trốn.

Hắn lập tức chọn con đường thứ nhất, tiền tài chính là vật ngoài thân, giữ lại được cái mạng nhỏ này thì không sợ không kiếm nổi tiền!

Hắn lập tức móc ra một cây linh dược từ trong ngực ném về phía sau lưng, chỉ thấy con yêu mãng kia thè lưỡi ra ở trên không trung, nhưng trực tiếp phi qua bên trên linh dược, không dừng lại một chút nào!

Có điều lần này Hứa Dương đã thấy rõ ràng, sau lưng chỉ có con cửu giai Kim Lan Xà kia, dường như con Chân Yêu không đến.

Chẳng lẽ là ngại ít sao? Hắn cắn răng, lại lấy ra một nắm lớn Phạm Hà Thảo, cũng không biết có bao nhiêu cây, tiện tay ném vào bên trên một hòn đá.

Cự mãng lại vẫn là ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, thân thể khổng lồ nhanh chóng trườn qua, tính cả tảng đá cùng linh dược bị nghiền nát trong nháy mắt.

Nhiều như vậy mà cũng không thèm động tâm, đến cùng là có phải vì linh dược hay không chứ? Hứa Dương cực kỳ không hiểu, nói với Hải Yến "Con yêu mãng này đến cùng có ăn Phạm Hà Thảo không?"

Hải Yến đứng ở trên vai hắn, gật đầu nói "Bọn chúng, hút, chất dịch, Phạm Hà, Thảo."

"Hút chất dịch?" Hứa Dương không khỏi sắc mặt biến thành màu đen, khó trách vứt Phạm Hà Thảo cho nó cũng không được, hút chỗ nào của linh dược ra, mẹ nó chứ lại còn chất dịch nữa, đối với nó mà nói thì không dùng được rồi... Xem ra, con hàng này chính là muốn giết ta cho hả giận!

Con yêu mãng sau lưng mở ra cái miệng rộng nhưng lại là một tiếng gào thét.

Hứa Dương có thể đã lờ mờ ngửi thấy được một mùi hôi tanh, ngay lúc này không dám tiếp tục chần chờ, lập tức lấy ra phù Thiên Lý Vô Tung, đồng thời thi triển thuật Ngự Phong, tốc độ trong nháy mắt tiêu thăng mấy lần.

Kim Lan Xà ngay lúc sắp đuổi kịp cái tên nhân loại đáng giận kia, thì thấy hắn bỗng nhiên gia tốc, xu thế khoảng cách bắt đầu kéo dài ra so với mình.

Nó dựng thẳng đồng tử nheo lại, quanh thân khẽ run, một cỗ yêu lực thấu thể phóng ra, hình thành hai đạo dải lụa màu vàng tím quấn quanh ở bên người, sau đó vạch ra hai đạo đường vòng cung, xâu thẳng về hướng Hứa Dương.

Hứa Dương liên tục quay đầu nhìn quanh, phát hiện ra tốc độ yêu mãng dường như không nhanh bằng mình, trong lòng vừa định buông lỏng một hơi, liền thấy hai đạo quang mang màu sắc rực rỡ đánh về phía mình.

Hắn cuống quít thi triển bộ pháp Phá Trận Vũ, di chuyển người ngay tại chỗ rồi bước sang phải.

Cũng may con yêu mãng vẫn còn cách xa, nên yêu thuật này không đủ độ chính xác, hai đạo dải lụa màu đều bị hắn né qua trong gang tấc, chỉ là trong khoảng thời gian né tránh, khoảng cách song phương lại bị rút ngắn.

Hứa Dương lại vội vàng thôi động thuật Ngự Phong bỏ chạy, nhưng chỉ cần khoảng cách giữa hắn cùng con yêu mãng cách xa nhau một chút, người sau liền phóng yêu thuật ra tập kích quấy rối, mặc dù không cách nào đánh trúng, nhưng nó có thể làm chậm tốc độ của Hứa Dương.

Cứ như vậy, Hứa Dương phi nhanh ra hơn trăm dặm, nhưng dưới sự không ngừng quấy nhiễu của con Kim Lan Xà, thủy chung chưa thể đem vứt bỏ được nó.

Cũng may sự ngưng tụ yêu lực của yêu mãng cũng cần thời gian, không cách nào dùng liên tục cái dải lụa màu kia để tấn công một cách điên cuồng được, song phương trong lúc nhất thời hình thành sự cân bằng vi diệu, khoảng cách giữa hai bên một mực bảo trì trong nửa dặm đến một dặm.

Hứa Dương đang toàn lực chạy trốn, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy "Hắc Thủy Hà" nằm ở ngay trước mặt sau một thời gian dài vắng bóng, màu mặt nước đó còn đậm hơn mấy phần so với lúc trước, có thể nhìn thấy những gợn nước màu đỏ đen nhấp nháy từ xa.

Không phải là lại quay trở lại rồi đấy chứ? Hắn nhíu mày thầm nghĩ, không đúng, mình cùng Kỷ Lâm Oanh mấy người sau khi tách ra vẫn đi về phía Bắc, nơi này hẳn là thượng du của "Hắc Thủy Hà".

Hắn vội vàng dẫm chân xuống, quay người sang phía bên phải, tiếp tục phi nước đại ngược theo dòng nước chảy chạy dọc theo bờ sông.

Sau khi chạy đi hơn mười dặm, Hứa Dương phát hiện ra rằng hình dáng của một ngọn núi đột nhiên xuất hiện ở phần cuối của "Hắc Thủy Hà".

Ngọn núi kia cực kỳ cao lớn, còn cao hơn so với Hồng Vân Phong một đoạn, nhưng nó dường như trồi lên khỏi mặt đất trong nháy mắt, trước đó khi hắn đến đây căn bản còn chưa nhìn thấy có một ngọn núi nguy nga hùng vĩ như thế.

Đợi khi đến gần hơn, hắn lúc này mới nhìn thấy rõ toàn bộ ngọn núi hiện ra màu đen đỏ, bị một tầng sương mù bao phủ. Bề mặt ngọn núi có đầy những lỗ thủng bất quy tắc, thoạt nhìn giống như một tổ mối khổng lồ màu đen. Trên sườn núi trụi lủi, ngoại trừ lác đác vài đám cỏ dại màu tím đen, hầu như không có cây cỏ nào khác, có cảm giác hoang tàn, chết chóc.

Trực giác của Hứa Dương nói cho hắn biết rằng, ngọn núi này có chút không đúng, nhưng lúc này bên trái là "Hắc Thủy Hà" kia, còn phía bên phải thì lại bị một khối nham thạch to lớn ngăn trở, định quay đầu lại thì đã không còn kịp nữa rồi.

Sau lưng truyền đến tiếng rống "Khè khè" của con Kim Lan Xà, Hứa Dương bất đắc dĩ lắc đầu, dừng ở chỗ này khẳng định là cái chết, lập tức cắn răng leo lên ngọn núi hoang kia.

Hắn toàn lực leo lên một hồi, nhưng đột nhiên lại cảm thấy động tĩnh sau lưng đã nhỏ đi rất nhiều, quay đầu nhìn lại, thấy con Kim Lan Xà cùng một đám yêu thú theo đuôi chạy đến kia chỉ quanh quẩn một chỗ ở dưới chân núi, vậy mà cũng đều không có leo lên.

Hắn nhíu nhíu mày, nhìn kỹ một vòng bốn phía xung quanh, cũng không phát hiện ra có chỗ nào không thích hợp, ngay cả dấu vết yêu thú cũng đều không có, có điều dưới tình huống này hẳn là tạm thời an toàn.

Hắn khẽ thở dài một hơi, bắt đầu đi bộ dọc theo sườn núi, thấy con Kim Lan Xà kia cũng đang bắt chước đi sát theo ngoài ba bốn dặm ở dưới chân núi, một bộ tư thế thề không bỏ qua.

Gia hỏa này là phải quyết sống mái với mình rồi đây... Hứa Dương cười khổ, rồi nhìn lên đỉnh núi đầy sương mù, xem ra chỉ có thể trèo qua ngọn núi to lớn này sau đó đi xuống từ phía bên kia ngọn núi rồi.