Chương 120: Hiển Thị Uy Năng Linh Vũ

Hứa Dương liếc mắt nhìn Kỷ Lâm Oanh vẫn còn đang trong giấc mộng ở cách đó không xa, nói nhỏ "Ngươi nhất định phải giữ bí mật đấy!"

Tống Toàn hiểu ý cười một tiếng, "Hứa sư thúc yên tâm."

Nàng vừa nói xong, liền nghe thấy giọng nói vội vàng của Vu Hiểu Trân từ con sông nhỏ bên cạnh khu rừng rậm truyền ra, "Tần sư thúc, nước này hình như có chút không đúng, người đừng uống..."

Giọng của Tần Cung Lương, "Đi ra bên ngoài, nào có chú ý nhiều như vậy? Nói cho ngươi biết, trước kia khi ta theo các sư tỷ đi lịch luyện, ngay cả nước bùn cũng đã từng uống qua, cái này tính là gì?"

"Hay là chúng ta hỏi Kỷ sư thúc hoặc Hứa sư thúc một chút trước?"

"Không cần..."

Hai người này có lẽ là lần gác đêm cuối cùng, lúc này là không muốn đánh thức những người khác, mặc dù đều thấp giọng, nhưng vẫn là lờ mờ có thể phân biệt được trong buổi sáng sớm yên tĩnh.

Hứa Dương cùng Tống Toàn liếc nhau, đứng dậy và đi về phía con sông.

Vu Hiểu Trân nhìn thấy Hứa Dương tới, vội vàng chỉ vào nước sông nói "Hứa sư thúc, người mau nhìn xem, trong nước này là thứ gì?"

Hứa Dương nhíu nhíu mày, nằm rạp người xuống xem xét, chỉ thấy trong nước sông dưới ánh bình minh có rất nhiều thứ màu đỏ đen như tóc vụn trôi theo.

Tống Toàn cũng cúi xuống bên dòng sông ngập ngừng nói "Là Ngư Trùng gì đó thì phải?"

Nhưng Hứa Dương kiếp trước từng làm bác sĩ, lập tức cho rằng trong suối nước hoang dã có ký sinh trùng, vội vàng đứng dậy giữ chặt Tần Cung Lương vẫn còn đang nốc ừng ực, nghiêm mặt nói "Sư tỷ yêu quý à, nước này sợ là không tốt đối với thân thể đâu, ít nhất nó phải được đun sôi lên trước khi uống."

"Ừm, Hứa sư đệ nói đúng," Tần Cung Lương lần này ngược lại là cực kỳ nghe lời, cười vỗ vỗ túi trữ nước, "Những nước còn lại này ta đem đi đun một chút..."

Nàng một câu nói còn chưa dứt lời, đồng tử hai mắt đang nhìn Hứa Dương bỗng nhiên giãn ra, một cỗ nồng đậm sát ý nổi lên.

Hứa Dương bị nàng nhìn giật mình một cái, không tự chủ được lui về phía sau hai bước.

Vu Hiểu Trân ở một bên quay đầu lại phát hiện vẻ mặt của Tần Cung Lương không đúng, vội vàng kéo một cái cánh tay của nàng, ân cần nói "Tần sư thúc, người sao thế?"

"Ô..." Tần Cung Lương phát ra tiếng gầm quỷ dị trong cổ họng, đột nhiên toàn thân nổi gân xanh, tay phải nắm chặt như móng vuốt, hung hăng vỗ mạnh vào ngực Vu Hiểu Trân, người sau ngay lập tức bay ra xa hơn mười trượng như một chiếc giẻ bị gió cuốn lên, rơi xuống bờ kè.

Sau khi Tần Cung Lương đánh bay Vu Hiểu Trân, dường như cực kỳ hưng phấn, ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, lập tức quay người, bổ nhào về phía Hứa Dương.

Khi Hứa Dương nhìn thấy Vu Hiểu Trân bị tấn công, liền biết tình huống không đúng, lấy tốc độ nhanh nhất chú nhập linh lực vào Kim Cực Giáp vẫn luôn đang mặc sát bên trong người, sau đó đã bày ra chiêu thức mở đầu của Phá Trận Vũ.

Sau một khắc, Tần Cung Lương liền như là dã thú bổ nhào vào trước mặt Hứa Dương, trong cổ họng phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, đón đầu một trảo vỗ xuống!

Hứa Dương lưng phát lạnh, liều mạng khiến cho mình bảo trì được sự trấn định, thi triển ra động tác của Linh vũ, nhẹ nhàng tránh qua, né được một kích, rồi thừa cơ lui về phía sau mấy bước.

Trảo phải của Tần Cung Lương hung hăng chụp xuống ngập vào trong đất, rồi nắm theo một nhúm cỏ lớn giơ lên, thân hình nhảy lên về phía trước, hai tay nắm lại đập về phía Hứa Dương như mưa to bão lớn.

Hứa Dương đến cùng vẫn còn thiếu kinh nghiệm thực chiến, tuy là cực lực thi triển Linh vũ, nhưng hắn mới vừa rồi còn chưa có kích phát phù Trữ Âm, thiếu nhịp điệu của bản nhạc, trong lúc nhất thời đỡ trái hở phải.

Thời điểm khi trảo thứ tư của Tần Cung Lương công tới, dưới chân Hứa Dương liền giẫm sai phương vị, người gân xanh tất hiện kia, bàn tay có móng tay dài hung bạo quét vào sườn trái của hắn.

Hứa Dương trong lòng đột nhiên co rút lại, nhưng cơn đau buốt kịch liệt như mong đợi đã không xuất hiện, trên ngực hắn xuất hiện một mảng lớn sợi tơ kim sắc, chặn lại một trảo kia cách thân thể của hắn hơn một tấc, đầu móng vuốt xé toạc quần áo màu xanh, vung lên không trung.

Là Kim Cực Giáp? ! Hứa Dương cúi đầu liếc nhìn "Cái yếm" dưới bộ quần áo bị rách của mình, đây là lần đầu tiên cái thứ đồ chơi này phát huy ra công dụng, đã cứu mình một mạng!

Xem ra công kích của Tần Cung Lương cũng không thể phá vỡ được phòng ngự của trung phẩm linh văn khí, hắn lúc này tinh thần trở nên bình tĩnh hơn, động tác Linh vũ cũng trở nên chuẩn xác hơn, kết giao mượt mà trôi chảy hơn trước rất nhiều.

Linh vũ này không hổ là đã trải qua vô số thế hệ nhiều lần gọt giũa mới được như thế này, những bước nhảy tưởng như tao nhã thực sự đã trải qua quá trình suy luận kỹ lưỡng nhất, phối hợp với động tác thân thể cực kỳ huyền diệu linh xảo, đủ để sánh vai với thân pháp võ công cao thâm.

Thực lực của Tần Cung Lương vốn đã cao hơn Hứa Dương nhưng cũng có hạn, lúc này dưới trạng thái điên cuồng, xuất thủ lại càng hỗn loạn hơn, tuy là nhìn như vô cùng hung mãnh, nhưng người sau lại cảm giác như hồ điệp xuyên hoa, giữa những công kích liên tục vừa qua vừa lại tránh né uyển chuyển, căn bản là không có cách nào chạm vào được!

Một bên khác, Tống Toàn giật mình thấy có biến, vội vàng đứng dậy ngay lập tức, nhưng mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, đợi đến khi nàng kịp phản ứng lại, thì Hứa Dương cùng Tần Cung Lương sớm đã chiến thành một đoàn rồi.

Tiếng gầm trầm thấp trước đó nổi lên trên khu cắm trại thổi qua không trung, Kỷ Lâm Oanh trong nháy mắt trợn mở con mắt, liền phát hiện ra Hứa Dương, Vu Hiểu Trân bốn người bọn họ đều chẳng biết là đã đi đâu, lúc này nhảy lên một cái, thôi động thuật Ngự Phong nhanh chóng lao vút về phía bờ sông, trong tay đã nhiều thêm một cái trường tiên màu xanh sẫm.

Hai người Quách Dực, Đào Cương cũng lần lượt tỉnh dậy, rồi vội vàng đi sát theo.

Tống Toàn rút kiếm xông ra, nhưng đến lúc thấy hai người đang giao tranh ác liệt, nàng lại khẽ giật mình —— Bây giờ phải giúp như thế nào nhỉ? Tần Cung Lương đến cùng là sư thúc đồng môn của mình, cũng không thể dùng Phá Nhạc đem nàng đâm thành cái sàng được a?

Kỷ Lâm Oanh từ xa nhìn thấy hai người đang chiến đấu quấn vào nhau cùng một chỗ, một người bổ nhào lao tới tấn công như điên, giống như là dã thú khát máu vậy, còn một người thì có những bước nhảy nhẹ nhàng, dường như rất thành thạo điêu luyện.

Nàng vội cao giọng hét lên với Tống Toàn đang ngẩn người, "Có chuyện gì đang xảy ra thế?"

Không đợi Tống Toàn trả lời, nàng liền nghe thấy Hứa Dương khẽ hừ một tiếng, sau đó "Bàn tay trắng nõn" khẽ vung lên, Tần Cung Lương trước đó vẫn còn đang vô cùng nóng nảy lập tức dẫm chân xuống, sự khát máu trong mắt liền biến thành... sự thô bỉ? !

Kỷ Lâm Oanh tiến lên mấy bước, đang định thi triển linh thuật để ngăn cách hai người ra, nhưng lại nghe thấy Hứa Dương gấp nói "Mau! Khống chế nàng lại!"

Kỷ Lâm Oanh mắt nhìn Tần Cung Lương đang bắt đầu khua tay múa chân, cau mày nói "Các ngươi sao lại đánh nhau thế?"

"Chờ một chút nữa sẽ giải thích sau, mau động thủ đi!"

Lần này ngược lại là Tống Toàn phản ứng nhanh nhất, thả người đẩy Tần Cung Lương ngã theo xuống đất, dùng một tay ấn đan điền của nàng xuống, đồng thời dùng tay kia bắt chéo hai tay cánh tay của nàng ra phía sau lưng.

Đào Cương người vừa đến sau đó cũng nghe thấy Hứa Dương nói, cũng liên tục không ngừng mà tiến lên hỗ trợ. Hai người gắt gao đè chặt Tần Cung Lương trên mặt đất.

Quách Dực thì nhìn về phía Kỷ Lâm Oanh, "Kỷ sư thúc, ngươi xem... ?"

Người sau nhìn về phía Tần Cung Lương vẫn còn đang ha ha cười ngây ngô, chảy nước miếng tùm lum, gật đầu nói "Trước tiên đem nàng trói lại đã."

Thẳng cho đến khi Tần Cung Lương bị trói thành bánh chưng, mới khôi phục lại từ trong sự ảnh hưởng của "Mê tâm", lập tức vùng vẫy điên cuồng gầm gừ.

Hứa Dương lại tiếp tục hướng về phía đông, thở hổn hển nói "Mau, mau đi cứu Vu sư điệt..."

Khi mấy người chạy đến bên cạnh Vu Hiểu Trân, nàng đã bò người đứng lên, tuy toàn thân là bùn đất, chật vật không chịu nổi, nhưng dưới sự bảo hộ của linh phù ngược lại là không bị thương quá nặng.

Đợi sau khi tất cả mọi người đã tụ lại với nhau, Tống Toàn vội vàng kể lại đại khái chuyện vừa xảy ra một lần.

Kỷ Lâm Oanh liếc nhìn Tần Cung Lương đầu đầy gân xanh, chau mày, "Ta đã xem bệnh qua cho nàng, khí huyết nghịch hướng, nhưng linh lực lại là cực thịnh, như là bị trúng tà vậy..."

Vu Hiểu Trân chỉ một chỉ vào nước sông, "Kỷ sư thúc, ta cảm thấy hơn phân nửa có liên quan đến những sợi tơ màu đỏ sẫm trong nước kia."

Kỷ Lâm Oanh cầm lấy túi trữ nước của Tần Cung Lương rồi mở ra, lập tức nhìn thấy ngay "Sợi tơ" mà nàng đang nói đến, không khỏi trầm ngâm nói "Cái này chẳng lẽ là Cổ Trùng sao?"

------------------------------------------------

Truyện Nương Tử Xin Dừng Tay được chính thức phát hành độc quyền tại truyện YY, mọi phiên bản khác đều là bản Re-up lại của nhóm mình. Để nhanh chóng theo dõi những chương mới nhất một cách nhanh nhất xin mời các quý vị độc giả đón xem tại truyện YY cũng như ủng hộ cho tác giả. Đa tạ! Mãi yêu