Chương 111: Muốn Tìm Một Tên Bảo Tiêu Khó Đến Vậy Sao?!

Kỷ Lâm Oanh gật đầu, "Mông mẫu thân của đệ tử bôn ba nhiều nơi, may mắn lấy được một viên Định Phục Đan, nhưng không ngờ nó đã bị kẻ trộm cướp mất ba năm trước, mãi mới lấy lại được."

Nói được vài câu thì nàng đã kiệt sức, hít lấy vài hơi, rồi nàng mới tiếp tục nói "Ai ngờ đan dược này hình như bị hư, hơn phân nửa là do cái tên tặc nhân kia bảo quản không tốt, đệ tử không hề phát giác ra trước khi nuốt vào... Cho đến thời khắc đột phá hôm nay, độc quỷ kia đột nhiên áp chế không nổi."

Nàng cúi đầu xuống, chán nản nói "Chuyện sau đó đệ tử cũng không rõ, dường như là độc tính phát tác dẫn đến thần chí không tỉnh táo, đả thương Lý sư tỷ cùng Hải sư thúc..."

"Haizz," Cát sư bá biết rõ Kỷ Lâm Oanh làm người như thế nào, cũng chưa từng nghe nói nàng cùng Hải sư muội hoặc Lý sư điệt có thù gì, lập tức nhíu mày gật đầu, "Chuyện có lẽ là như thế... Chỉ là không biết Hải sư muội có thể khôi phục lại được nữa hay không."

Nàng vừa nói vừa dùng hai ngón tay đặt ở trên cổ tay của Kỷ Lâm Oanh, rót một chút linh lực vào, "Mặc dù khí huyết trong cơ thể ngươi vẫn còn có chút lộn xộn, nhưng nói chung là không có cảm giác hung ác nữa. Độc này dường như là bị áp chế rồi sao?"

Kỷ Lâm Oanh vừa rồi cũng nghe Hồ Duệ kể lại chuyện đã xảy ra, gật đầu nói "Vừa rồi đệ tử bị nhấn chìm trong thủy đàm, cái cảm giác nóng nảy kia hiện đã lui đi, xem ra độc quỷ lại ẩn núp đi rồi. Đệ tử ngộ thương Hải sư thúc cùng Lý sư tỷ, chú thành sai lầm lớn, đem nhốt lại để hối lỗi, đợi Dư sư bá sau khi quay trở về rồi xử lý..."

Cát sư bá lại thở dài, "Haizz, cũng chỉ có thể làm như vậy rồi. Ngươi về trước an dưỡng một chút đi, sau đó đi lên đỉnh núi hối lỗi."

Hứa Dương ngay lúc này liền cảm giác không ổn, vội vàng hỏi "Hối lỗi này, phải hối trong bao lâu?"

"Nói đến việc này cũng không thể trách Kỷ sư điệt được," Cát sư bá mắt cúi xuống nói, "Nhưng hai tên đệ tử của Hồng Vân Phong thụ thương, một người trong đó vẫn còn là trọng thương, tóm lại cũng nên cho các nàng giao phó. Còn định đoạt như thế nào, đợi nửa tháng sau khi Dư sư bá trở về, tự có kết quả."

"Nửa tháng? Vậy ba ngày sau đi dị cảnh lịch luyện..."

"Chỉ sợ là nàng không đi được rồi."

Hứa Dương trong lòng tự nhủ, hay là đem cái việc này tính sổ lên đầu ta đi, có thể không đi cái dị cảnh gì đó, ta ngược lại thật mong đợi được hối lỗi ở Hồng Vân Phong.

Nhưng oán trách thì oán trách, vấn đề vẫn là phải giải quyết. Hắn lại hỏi "Cát sư bá, lịch luyện lần này là cơ hội khó mà có được, không có biện pháp khác sao?"

"Cái này, trừ phi Dư sư bá mở miệng." Cát sư bá nhìn về phía Lý sư điệt cùng Hải sư muội, "Hoặc là khổ chủ có thể chủ động không truy cứu nữa."

Hứa Dương quay đầu liền thấy ánh mắt của Lý sư tỷ đang tràn ngập sự tức giận kia, không khỏi lắc đầu, "Dường như không dễ làm a..."

Kỷ Lâm Oanh một bên nói "Đây là hình phạt mà ta đáng phải chịu, Hứa sư đệ không cần phải như thế."

Khi nàng đang nói, chỉ thấy có một đoàn người cưỡi ngọc bay bay nhanh đến. Người cầm đầu chân vừa rơi xuống đất, liền vội vàng đi đến bên cạnh Hải sư thúc, thi triển bí thuật chẩn bệnh cho nàng một phen, sau đó lấy ra một viên dược hoàn màu đen nhét vào trong miệng nàng.

Ở phía sau nàng sớm đã có đệ tử dâng nước lên, rót cho Hải sư thúc uống.

Lý Kinh một bên chắp tay hỏi "Lữ trưởng lão, Hải sư thúc thương thế như thế nào?"

"Thương ngược lại là không có gì đáng ngại, gãy mất hai cái xương sườn, an dưỡng mấy ngày là có thể phục hồi như cũ." Lữ trưởng lão vừa nói vừa nhíu mày, "Chỉ là, lúc nàng thụ thương dường như đang vào thời khắc đột phá, bị quấy nhiễu như thế này, khí huyết nghịch hành, linh lực tứ xá, sợ là sau nửa năm cũng khó vượt qua được..."

Sau khi Hải sư thúc nuốt đan dược vào, từ từ trợn mở con mắt, vừa đúng lúc nghe thấy được câu nói này của nàng, lập tức gấp đến độ liền chật vật muốn đứng dậy.

Lữ trưởng lão vội vàng giữ nàng lại, "Hải sư điệt chớ có khinh động. Lúc nãy ta cho ngươi nuốt đan dược tỉnh thần ổn khí, thương thế của ngươi vẫn còn phải đi Hồn Nguyên Điện chẩn trị mới được."