Chương 106: Kịch Biến Tịnh Linh Nhai

Trước Tịnh Linh Nhai, Lôi Viêm Bì bỗng nhiên đứng thẳng người lên, mở ra cái miệng to như cái chậu máu lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Hứa Dương trong lòng giật mình, lập tức quay người bỏ chạy, vừa rồi hắn chỉ dựa vào chỗ gần con Gấu Yêu cách đó ba mươi trượng, đã nhận được một lời cảnh cáo nghiêm trọng từ người sau.

"Sao mà càng ngày lại càng cảnh giác thế nhỉ?" Hắn nhìn qua con Cự Hùng từ xa, trong mắt cũng lóe lên một tia ngoan cố, "Anh đây, đường đường là một người trưởng thành, còn không thể chơi lại một con gấu ngươi sao?"

Hắn nhếch miệng cười một tiếng, xoay người bay về phía đông Tịnh Linh Nhai, lấy ra một cái phù Trữ Âm chú nhập linh lực, tiện tay thả xuống.

Con Lôi Viêm Bì kia đang định chợp mắt, lỗ tai đột nhiên dựng đứng lên, tiếng nhạc này nghe quá quen tai, sau mỗi lần vang lên xong đầu của nó sẽ xuất hiện sự đau nhức kịch liệt!

Nó đột ngột gầm lên và lao về phía đông như một cơn gió, hoàn toàn không có nặng nề cồng kềnh như vẻ bề ngoài.

Hứa Dương cưỡi ngọc bay lặng lẽ bẻ lái tới, khi nhìn thấy một đạo tàn ảnh cự thú lưu lại chạy dưới chân, không khỏi nheo mắt, đến cùng là bát giai yêu thú, tốc độ này nhanh hơn không chỉ gấp mười lần so với mình dùng thuật Ngự Phong! Nhất định phải cẩn thận mới được.

Chờ đến khi hắn lượn trở lại bên cạnh máng thức ăn của con Lôi Viêm Bì, đổ những miếng thịt có trộn thuốc tê vào, sau đó lập tức bay cao trốn xa.

Con Gấu Yêu xé tan cái tấm phù Trữ Âm kia ra thành từng mảnh, nhưng không thấy ai, thế là tức giận đi đến lối vào của Tịnh Linh Nhai, liền thấy thêm một vài miếng thịt trong bát ăn cơm của mình.

Nó tiến lên hít hà, không phát hiện ra cái dị dạng gì, đang định nuốt vào trong một phát, nhưng lại tựa như chợt nhớ tới cái gì đó, nhíu nhíu mày, vung trảo đem những miếng thịt kia đẩy đến trên mặt đất, lại hung ác đạp lên mấy phát, rồi quay đầu rời đi.

Vãi cức! Ngươi biến thành tinh rồi sao? Hứa Dương không khỏi nheo con mắt lại, "Được a, vậy thì ta sẽ khiến cho ngươi biết cái gì là sự nghiền ép trên IQ!"

Hắn lập tức đi dạo một vòng ở phụ cận, rất nhanh liền nhìn thấy nữ đệ tử lần trước cho con Gấu Yêu ăn, vội vàng điểm nhẹ ngọc bay rơi xuống dưới.

Người kia sớm đã nhìn thấy qua bộ dáng của Hứa đầu bảng ở trên Ngọc Bảng, lúc này lập tức lấy làm nịnh nọt vái chào lễ, "Đệ tử Hồ Duệ gặp qua Hứa sư thúc. Không biết sư thúc có gì phân phó?"

"Ờ, ta thấy phong cảnh vùng quanh đây cũng không tệ, tùy tiện đi dạo một chút. "Hứa Dương hiền lành mỉm cười, lại giả bộ thản nhiên nhìn sang cái giỏ ở một bên, "Nuôi cái con Gấu Yêu đó rất vất vả đúng không?"

Hồ Duệ cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, cái trán căng thẳng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, vội vàng lắc đầu nói "Không vất vả, không vất vả, tất cả đều là việc nằm trong phận sự của đệ tử."

"Đúng rồi, lần cho ăn tiếp theo là khi nào?"

"Bẩm sư thúc, vẫn còn nửa canh giờ nữa."

"Hay là bây giờ cho ăn luôn đi, ta cũng nuôi mấy con yêu thú, muốn học theo ngươi một chút cách cho ăn như thế nào."

Hồ Duệ máu còn chưa dồn lên não, lập tức đỏ mặt gật đầu nói "Được! Cẩn tuân sư thúc phân phó!"

Một lát sau, nàng đổ đầy vào cái giỏ lớn kia, vác lên đi về phía máng thức ăn của Lôi Viêm Bì.

Hứa Dương như ngẫu nhiên gắp một miếng thịt tươi từ trong khung ra, gật đầu nói "Ừm, linh dược cùng thịt trộn lẫn rất đồng đều, quả nhiên kỹ nghệ cao siêu!"

Hồ Duệ nghe thấy hắn khích lệ, chỉ cảm thấy như đang bồng bềnh ở trên mây, không nhịn được cười ngây ngô "Ha ha", trong lòng đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng ra cảnh hài tử do mình cùng Hứa sư thúc sinh gọi là Hồ Trình Trình hay là Hồ Viên Viên thì tốt.

Hứa Dương thì thừa dịp nàng không chú ý, đem Tam Tuyệt Nhuyễn Cân Tán sớm đã chuẩn bị xong cuốn ở bên trong khối thịt kia, vung tay ném vào bên trong giỏ.

Đợi đến khi Hồ Duệ đi đến bên cạnh cái máng ăn bằng đá kia, cởi giỏ xuống đổ vào, quay đầu lại đã không còn thấy bóng dáng Hứa Dương đâu nữa, không khỏi nghi ngờ nói "Ủa? Người đâu?"

Sau một nén nhang, Hứa Dương vẻ mặt tươi cười vỗ về con Cự Hùng nằm cạnh cái máng ăn bằng đá, rất thành khẩn nói "Hùng tỷ, vất vả rồi, lần sau cho ngươi thêm đùi gà."

Sau đó, hắn rút lui hơn mười bước, trong tay đã nắm vuốt một cái phù Trữ Âm...

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong nháy mắt, chỉ còn ba ngày nữa là đệ tử trẻ tuổi của Hồng Vân Phong đã phải đi dị cảnh lịch luyện.

Hứa Dương ghé vào trong bụi cỏ, nhìn qua con Lôi Viêm Bì từ xa, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trong mấy ngày này, cứ cách một ngày hắn lại tới hút một lần, tu vi đạt được tăng lên một cách nhảy vọt, nhưng con Gấu Yêu này lại vô cùng cảnh giác với hắn.

Bây giờ chỉ cần nhìn thoáng qua bóng dáng của hắn, con Gấu Yêu sẽ lập tức bỏ chạy, giữ khoảng cách hàng trăm trượng —— đấu là căn bản không đấu lại, còn bị tính kế không biết bao nhiêu lần sau đó, nó đã sinh ra nỗi sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn đối với Hứa Dương.

Hứa Dương quay đầu lại, nháy mắt với Hải Yến bên cạnh, nói nhỏ "Lên!"

Con quạ lập tức từ trong bụi cỏ vọt lên, trên móng vuốt nắm lấy một cái bình nhỏ, cực kỳ cố hết sức để bay.

Đợi đến khi nó bay đến chỗ con Lôi Viêm Bì trên cây Bách, đột nhiên giả vờ như bị vướng phải một cành cây, kêu lên một tiếng "Quạ", cái bình nhỏ kia theo tiếng kêu rơi xuống đất.

Cái bình vỡ vụn dưới gốc cây, bên trong toát ra một vị thơm ngọt như trêu ngươi.

Con Gấu Yêu lập tức trợn mở con mắt, lật người nhảy xuống dưới gốc cây, ghé vào trên mảnh vỡ của cái bình hít sâu một hơi, nước bọt lập tức chảy rầm rầm ra ngoài.

Đó là mật ong của con yêu trùng Lôi Đầu Phong!

Gần đây nó thậm chí còn không dám ăn thức ăn, nhiều lần vừa mới ăn xong đồ ăn, thì đột nhiên tứ chi bủn rủn bất lực, sau đó cái tên nam tử trẻ tuổi đáng giận kia lại xuất hiện với một bộ mặt cười xấu xa.

Lúc này nó đã là bụng đói kêu vang, cái bình mật ong nhỏ trước mặt này là do một con quạ bỏ lại, khẳng định cùng nam nhân kia không có quan hệ gì.

Nó thực sự khó có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của cái vị ngọt kia, lè lưỡi đang định liếm, nhưng chợt nghe thấy một tiếng nổ rất lớn tuôn ra từ hang đá Tịnh Linh Nhai phía sau lưng.

Lôi Viêm Bì lập tức cảnh giác xoay người lại, nhìn thẳng vào sơn động.

Sau một khắc, đại môn hang đá cao hơn hai trượng kia từ bên trong bỗng nhiên bị đẩy ra, hai người một già một trẻ hình dáng chật vật chạy ra ngoài, trong đó có một nữ tử trung niên hơi lớn tuổi ho khạc ra một búng máu, nói với nữ đệ tử ngoài ba mươi bên cạnh "Lý sư điệt, mau đi bẩm báo Dư sư bá, Kỷ sư điệt bị điên rồi!"

Lý sư điệt kia sắc mặt tái nhợt lắc đầu nói "Hải sư thúc, chúng ta cứ mặc kệ Vương sư bá sao? !"

"Đi mau!" Hải sư thúc lau vết máu trên khóe miệng, gấp nói, "Lúc này linh lực của ta hỗn loạn, không ngăn được nàng bao lâu, chúng ta có thể đi được một người là một người..."

Nàng lời còn chưa dứt, liền có một bóng người từ trong động phi tốc lướt ra.

Người kia tóc tai bù xù, cơ thể đỏ bừng, trong miệng phát ra âm thanh quái dị ngắn ngủi "Hô hố", không nói lời gì cả, thả người liền đánh tới Lý sư điệt. Song quyền cùng trên cánh tay của nàng hiện ra hàn quang, rõ ràng là linh lực biến thành gai nhọn!

Tu vi của Lý sư điệt vốn là không cao, lần này khi đang bế quan được một nửa, thì đột nhiên bị người cắt ngang, cũng là linh lực loạn xá, căn bản không có lực để chống đỡ.

Người tóc tai bù xù kia một chưởng từ sát bả vai nàng vọt qua, lập tức liền lấy xuống một miếng da thịt, máu tươi phun ra ngoài.

Không quan tâm đến việc bị thương, Lý sư điệt cố hết sức quay người bỏ chạy, một mặt kinh hãi hét to "Hải sư thúc, mau ngăn nàng lại!"

Người khá lớn tuổi kia lúc này tụ tập một ít linh lực không nhiều, trong lòng thầm quát, thuật Băng Thiên!

Đột nhiên, một tảng đá lớn sắc bén từ trong không khí mỏng xuất hiện, nện xuống người tóc tai bù xù kia như mưa xối xả.

Nhưng mà, chỉ trong giây lát, người sau liền phát ra một tiếng hú xuyên thấu, mặc dù bị những viên đá to bằng một cục đá kia nện cho chảy máu khắp người, nhưng vẫn điên cuồng vùng vẫy và đập tan "Cơn mưa đá" trước mặt, đồng thời bỗng nhiên gia tốc, một quyền đánh vào giữa ngực bụng của Hải sư thúc.

Người sau đang bế quan ở đây, trên người không mang bất kỳ linh bảo nào, thậm chí ngay cả ngọc bay cũng đều không có, linh lực đã hao hết, lập tức chỉ có thể đưa hai cánh tay giao nhau trước người, nhíu mày cứng rắn chống đỡ một kích này mà thôi.