Chương 4: Nương Tử Biết Yêu

Rồi bắt đầu tiếp tục xem xét thương thế trong nội thể nàng. Nội thương nàng vô cùng nghiêm trọng, làm cho một thân tiên thai cất bao nhiêu công mới tu thành được bị phá vỡ trở thành phàm nhân, không có một chút khí lực nào. Đối với tiên nhân bình thường thì sẽ lắc đầu vô phương cứu chữa, nhưng đối với Trần Lập thì chuyện này đơn giản.

Tiên thai cất cung trăm ngàn năm tu thành, chỉ bằng vào một chút tiết của Bạch Phượng Hoàng trong chuồng của hắn liền có thể trở lại, không những thế còn mạnh mẽ hơn tiên thai bình thường nữa cơ, tại vì năm xưa hồng hoang thì loài Bạch Phượng Hoàng được xưng là loài tiên tổ. Khác với Bạch Hạch gắn liền với tiên nhân, thì Bạch Phượng Hoàng chính là đại biểu cho tiên khí tinh thuần nhất, chỉ cần thử qua máu của nó là trong máu sẽ thấm nhuần tiên khí, tạo thành tiên thể.

Nên biết rằng trong giới tiên nhân chia ra làm ba cảnh giới là Thượng Khương cảnh, Thượng Thiên cảnh, Tại Thiên cảnh. Tại Thiên cảnh là bao gồm các loại tiên nhân hạ cấp như thiên binh, tiên gia vô chức, thần linh,... Còn Thượng Thiên cảnh là các loại tiên nhân cấp cao hơn như thiên tướng, đại thần linh, thập nhị tinh tú, bát đại kim cương, và cuối cùng là Thượng Khương cảnh bao gồm ngũ phương tiên đế, Thiên Đế, Địa Mẫu, Thiên Hậu. Vượt ra ba cảnh giới đó chính là cảnh giới cao nhất là cảnh giới Thiên Địa Hỗn Mang Nguyên Linh, bao gồm thánh nhân, Thiên Đạo, tôn thượng, mà Trần Lập chính là cảnh giới Thiên Địa Hỗn Mang Nguyên Linh đỉnh phong, mém chút nữa đã siêu thoát khỏi tam giới.

Mà nương tử của hắn lại là tiên nhân vô chức, tiên nhân vô chức danh, là loại tiên nhân chỉ mới vừa đúc ra được tiên thai trong nội thể trở thành tiên mà thôi, thực lực vô cùng yếu kém. Chỉ bằng vào máu Bạch Phượng Hoàng trong chuồng hắn thôi cũng đủ để nàng rèn đúc ra tiên thể, trở thành Tại Tiên cảnh đỉnh phong rồi.

Xác định được nguyên nhân, Trần Lập đứng lên định đi vào chuồng lấy vài con gà cho nương tử của mình bồi bổ thì đột nhiên hệ thống hiện lên:

"Kiến nghị chủ nhân đừng nên làm chuyện kia, hãy để cho nương tử của mình thoải mái tự do"

- Ý ngươi nói chính là mặc nàng ta, để cho nàng trở thành phàm nhân như thế à?

"Thiên Đạo chính là sắp xếp cho nàng ta như thế, đầu tiên là sắp cho nàng ta là bối cảnh đến từ thiên giới, mang theo những kiến thức đến từ phía bên trên mà gây khó dễ cho nhân vật chính. Ký chủ mà can thiệp để cho nàng ta thức tỉnh lại tiên thể thì có chút không hay"

- Thôi nghe hệ thống ngươi vậy.

Hắn nói với Tử Vân:

- Tử Vân thứ lỗi cho ta, tiên thai của ngươi đã bị phá vỡ rồi, ta không cách nào giúp người khôi phục lại tu vi được.

Trần Lập quan sát nét mặt của Tử Vân thì thấy thoáng chút buồn, dường như nàng ta đã biết sớm chuyện này nhưng vẫn mang một chút hy vọng rằng hắn có thể cứu chữa được vậy.

Nàng nghĩ thông, nói:

- Vâng, tiểu nữ đa tạ tiền bối quan tâm.

Nhìn thấy nữ nhân buồn, không hiểu sao trong lòng cái tên Trần Lập này có chút đau, hắn an ủi nói:

- Tuy không thể cứu được tu vi của ngươi, nhưng phu quân ta đảm bảo cho nương tử có được điều kiện tu luyện tốt ngừa sàm. Bằng vào ở đây một năm, nàng có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất của hạ giới mà.

Nghe những lời này của Trần Lập, trong lòng của Tử Vân như nở hoa, nhưng nàng lại nói:

- Đa tạ tiền bối đã quan tâm, tiểu nữ cũng không định tu luyện lại. Tiểu nữ bây giờ... Chỉ muốn trả ơn cho tiền bối mà thôi.

Nghe thế Trần Lập cười lớn một tiếng nói:

- Ha ha, ta đâu có ý bắt buộc nàng phải trả ơn ta đâu, nàng chịu nhận một tiếng làm nương tử của ta là ta mừng.

- Vâng...

Tử Vân nhìn Trần Lập trước mặt lại nhớ đến sư huynh trong môn phái của mình trước kia. Lúc trước hắn cũng như Trần Lập vậy, là một người chỉ biết động trước, tính sau, tính tình vô cùng hào phóng, nói chuyện không hề che giấu suy nghĩ của mình một chút nào. Tính tình của vị sư huynh kia khi đấy đối lập với nàng hoàn toàn, là một vẻ âm trầm, âm thầm tu luyện bất kể ngày đêm.

Nàng âm trầm như thế vì nàng tự biết mình là thiên tài ngàn năm có một, là người gánh vác trách nhiệm nặng nề mở ra tiên lộ ở Đại Tây Vực. Nhưng sư huynh của nàng thì không nghĩ như vậy, hắn cho rằng nàng chính là đang bị mấy lão đầu trong môn phái kia bắt ép, nên tối nào cũng rủ nàng trốn ra bên ngoài thăm thú phong cảnh hữu tình, dần dần lôi nàng ra khỏi cảnh áp lực nặng nề, trao cho nàng một nguồn sống mới.

Nhưng cũng bởi vì cái tính hào sảng không tính trước lùi sau của hắn, mà sư huynh nàng đã bị các thế lực không thích hắn bao gồm cao tầng trong tông môn dồn đầu vào chỗ chết. Trước khi hắn bị hành xử ở Tuyệt Lộ Đài, thì hắn đã nhìn về phía nàng, căn dặn nàng những lời cuối cùng rồi mới chết. Từ đấy Tử Vân lấy ước mơ của sư huynh của mình làm động lực mà tu luyện đến khi phi thăng lên thiên giới.

Thế nhưng khi lên thiên giới thì nàng đã vô cùng thất vọng, rõ ràng chính là đi từ một nơi tồi tệ đến một nơi tồi tệ hơn. Thiên giới không giống như sư huynh nàng tưởng tượng là một nơi không bệnh tật ốm đau, cũng không lo cái ăn cái mặt, mà là một cái bể máu, người người đạp lên nhau mà đi, không có thực lực thì sớm muộn cũng bị người khác trên thiên giới bức chết.

Thất vọng trước thiên giới, nàng ta quyết định làm một trận thật lớn trên thiên giới để đòi khởi nghĩa lật đổ thiên đình. Nhưng mà chả được mấy hồi, thiên thai liền bị đánh nát rơi xuống trần gian, không những thế còn phạm tội vặt khiến cho Trương Lý Minh truy đuổi mình nữa.

Niềm tin không còn, ước mơ cũng vì thế cũng tan vỡ, những mục đích để Tử Vân tiếp tục đã không còn nữa. Nếu tiền bối kia đã chấm nàng như thế, âu cũng là một cái phúc phận của nàng, an phận hầu hạ bên người tiền bối kia.

Những suy nghĩ này Tử Vân chỉ giấu nhẹm trong lòng, nhưng không qua nổi con mắt của Trần Lập. Nếu nàng đã không muốn thì hắn cũng không cưỡng cầu nàng ta tu luyện nữa.

Hắn thở dài nói:

- Mà Tử Vân cũng không cần phải buồn rầu đâu, tử rồi lại sinh, ngươi cũng nên đặt nặng trong lòng quá. Nếu đại lộ này bị tuyệt thì còn cái con đường khác để mà đi, đừng nghĩ quẩn là được.

Tử Vân nghe thấy Trần Lập dạy dỗ mình, thì cúi mặt xuống nói:

- Vâng, tiểu nữ rõ ý tiền bối.

Hệ thống đánh giá hắn:

"Đôi khi ký chủ của ta cũng giỏi đọc vị người khác quá ha"

- Không phải ta tin tế đâu, chỉ là cảm ngộ giống nhau mà thôi. Ta trước khi xuyên không cũng là một tên vô lại, không có mục đích gì, chỉ lẳng lơ sống qua ngày mà thôi, đến đây, ta gặp ngươi, gặp mục tiêu chân chính của đời ta, mới thoát khỏi một cảnh buồn chán kia.

"Mục tiên chân chính? Nói đại là bổn hệ thống cho ký chủ quyền được khoe, nên ký chủ khoe đến nghiện đi"

- Ngươi im.

Trần Lập sau đấy bấm quyết, hóa cái nhà bé nhỏ chỉ ba giang phòng cùa mình biến trở thành một căn nhà lớn, với năm giang phòng, thêm một cái nhà vệ sinh và một cái giang phòng để mà ngủ.

Tử Vân kia đối với Trần Lập giống như hoa tươi vậy, lần này hắn bỗng nhiên không nỡ chơi đùa với nữ nhân này giống như với chúng tiên nữ mấy trăm năm về trước. Hệ thống trêu chọc hắn rằng, có lẽ trong cái người mục rữa của hắn còn sót lại một chút nhân tính.

Chứng kiến được tài hoa của Trần Lập, lại còn thấy hắn tạo riêng một giang cho nàng như vậy, Tử Vân càng tin tưởng hắn hơn. Quả nhiên đúng là tiền bối mà, mặc dù trong vô cùng trẻ tuổi nhưng tâm tình của hắn quả thực đúng với hai chữ tiền bối.

...

Trong khi Tử Vân vẫn còn đang ngủ, thì Trần Lập đã thức dậy từ lúc sáng sớm trước khi mặt trời kịp rời khỏi núi. Hắn vận lên người cáI tạp dề của mình, rồi vào vườn hái vài cây rau củ, cùng với giăng lưới bắt lấy một con cá lớn.

Sau đấy hắn vào bếp, bật lửa lên bắt đầu xào nguyên liệu lên, làm ra ba món đặt lên trước bàn ăn. Mùi thương nứt mũi phảng phất vào trong mũi Tử Vân, khiến nàng ta tự nhiên mà đói bụng tỉnh dậy.

Nàng mơ mơ màng màng đi theo mùi hương kia mà bước ra khỏi phòng của mình, Trần Lập nhìn thấy nàng liền niềm nở nói:

- Tử Vân đêm qua ngủ ngon chứ? Thôi đi rửa mặt đi rồi lại dùng bữa sáng.

Tử Vân nghe thấy một bữa cơm do chính tay Trần Lập nấu thì không kìm được lòng mình mà nói:

- Vâng.

Rồi nàng lập tức chạy đi rửa mặt. Lúc trước qua một lần của tên Trương Lý Minh kia thì nàng đã cảm nhận thấy trù nghệ nấu nướng của Trần Lập đã vượt ra ngoài sự hiểu biết của nàng, một mùi hương của hắn thôi cũng đủ để làm tâm hồn nào xao động không thôi.

Rửa mặt xong, Tử Vân liền ngay ngứa ngồi vào bàn dùng bữa với Trần Lập. Nhưng vừa cầm đũa lên thì nàng đã cảm thấy có điều gì đó không đúng:

- Giao Long Ngư? Không phải loại cá này chỉ tôn tại trong sách hồng hoang thôi sao?

- Đúng đúng, nương tử ta có mắt nhìn đấy, đây quả thực là một con Giao Long Ngư. Loại cá này ở trong hồng hoang chính là tiền kiếp kia của tổ Long, nói cách khác chính là tổ tiên của loài rồng, đẻ một lần ra trăm triệu quả trứng nhưng chỉ vẻn vẹn có mười con Giao Long Ngư sống sót lớn thành cá. Không những thế mấy con cá này được ta nuôi trong Ngưng Long Đàm, có hiệu quả hóa thành rồng vô cùng tốt, nên thịt của bọn chúng ngọt, thơm hơn Giao Long Ngư bình thường rất nhiều.

- Vậy là đám cá này còn mạnh mẽ hơn cả đám Giao Long Ngư?

- Đúng vậy.

Lúc trước Tử Vân chỉ nghĩ Trần Lập nhờ cơ duyên mà có được một cặp Bạch Phượng Hoàng, Thôn Thiên Phệ Trư, bằng vào tu vi cao của mình mà bồi dưỡng chúng sinh đẻ như súc vật. Nhưng nàng quả thực không ngờ tiền bối của nàng lại có thể sở hữu tam vị cường thú ở thời khai thiên hồng hoang, chính loài thần thú đầu tiên sống ở trong nước mà nuôi dưỡng, không những thế còn cường đại hơn chính bản thân thần thú kia nữa.

Cái gì nàng không biết chứ loại Giao Long Ngư này, Tử Vân lại biết vô cùng rõ, vì tông môn củ nàng trước đó chỉ bằng vào một cái xương dăm nhỏ xíu được giữ trong hổ phách mà trở nên nghịch thiên, một bước hóa rồng. Chỉ bằng vào duy nhất một mảnh xương dăm vô cùng nhỏ liền khiến cho thiên giới phía trên phải có một phen đỏ mắt nhìn tông môn của nàng.

Thứ quý giá như vậy mà Trần Lập cũng có thể lấy ra chiêu đãi nàng. Cái tính cách này của hắn quả thực giống với vị sư huynh trước kia của Tử Vân, luôn dành những thứ tốt nhất cho nàng, nhưng cảm giác lần này có chút không giống.

Sư huynh đối với nàng chính là một loại cảm giác trở che, cùng với bao bọc, xem nàng như là tiểu muội tử của hắn. Còn Trần Lập... Hắn tự nhiên không hiểu vì sao lại mang cho nàng một loại cảm giác khó nói, khiến cho nàng tò mò về hắn, muốn hiểu hơn về hắn nhiều hơn vậy.

Trần Lập thấy Tử Vân thất thần như thế liền hỏi:

- Tử Vân, sao không ăn? Đồ ăn ta làm có chuyện gì không ổn à?

Tử Vân bừng tỉnh, lắc đầu nói:

- Không, không đồ ăn của tiền bổi rất ngon, Tử Vân ăn liền.

Nàng cầm đũa lên gấp một miếng cá chưng tương bỏ vào trong chén, rồi gắp cùng với cơm đưa vào trong miệng. Vừa chạm vào đầu lưỡi, vị ngọt của Giao Long Ngư liền bùng nổ như bom dội trong miệng của nàng, kết hợp với tượng chưng, càng khiến cho nó lan tỏa hơn trong miệng nàng, kể cả khi nàng nuốt vào, thì hậu vị hơn béo béo ngọt ngọt vẫn còn đọng lại trong cổ họng tạo nên một trải nghiệm vô cùng thú vị.

Tử Vân không tự chủ được bản thân mình mà thất thó, liền tay gấp hết đũa này đến đũa khác, một mạch hết sạch cơm trong bát.

Trần Lập thấy Tử Vân ăn khỏe như thế có chút khó nói:

- Tử Vân ăn chậm thôi, ta làm nhiều lắm, không thiếu phần cho ngươi đâu.

Dứt xong một mạch, Tử Vân biết mình thất thố không kiểm soát được hành vi của bản thân, liền xin lỗi:

- Xin lỗi tiền bối, xin lỗi tiền bối, là tiểu nữ thất thố, tiền bối chưa động một đũa nào mà Tử Vân dám ăn sạch bát cơm. Tử Vân xin lấy cái mạng này để tạ tội.

Dứt lời, nàng liền cầm lấy con dao thủ sẵn trong người mình đưa lên cổ, định tự sát tạ tội.

Trần Lập thấy như thế liền hốt hoảng:

- Ngươi làm gì vậy?

Hắn búng ngón tay bắn một hạt cát dính trên tay, đánh văng con dao kia của Tử Vân khỏi tay nàng.

Hắn thuyết giáo:

- Tử Vân à, ngươi có bị làm sao không thế. Chỉ là một bữa cơm thôi mà, ta không để bụng đâu.

- Tử Vân, Tử Vân... Tiền bối đã thấy cảnh Tử Vân thất thố rồi, Tử Vân về sau còn dám nhìn mặt tiền bối nữa chứ? Tiền bối tốt nhất là nên để Tử Vân tạ tội đi.

Nghe một câu này, Trần Lập liền đần hết cả mặt ra. Rốt cuộc trong thời gian hắn quy ẩn giang hồ thì cái tiêu chuẩn đạo đức của cái tam giới này bị võ sĩ Nhật Bản hóa rồi hay sao? Đến cả hành động nhỏ như thế này mà cũng có thế tự sát được, như thế còn khoa trương hơn võ sĩ kia gấp mấy lần đi

Hắn ho khan một tiếng nói:

- Tử Vân, lúc trước ngươi đã đáp ứng ta, trở thành nương tử của ta rồi sao? Ta thấy nợ trước của ngươi còn chưa trả xong, bây giờ lại phải bắt tay thân chinh xuống âm phủ lấy hồn phách của ngươi lên để trả tiếp à?

Nghe thấy một lời trở thành nương tử này của Trần Lập, trong lòng của Tử Vân không hiểu cảm giác gì sao lại rung lên. Vậy mà hắn lại không muốn để cho nàng tự sát sao? Tình cảm của hắn như thế là thực là chân thật sao? Từ trước đến giờ Tử Vân chỉ mang một tâm thế một tiểu nha hoàn đi hầu hạ thiếu chủ của minh mà thôi, nhưng một lời này của hắn khiến cho nàng cảm thấy nàng là người đặc biệt quan trọng trong lòng của Trần Lập, là người hắn đang quan tâm.

Cái cảm giác quan tâm này khác với quan tâm của sư huynh kia của nàng. Thực trên đời này có một người vì nàng mà dám xuống địa ngục hay sao? Nam nhân như thế vẫn còn tồn tại à?

Không hiểu vì sao từ khoảnh khắc một câu nói này của Trần Lập, đã khiến cho con tim vốn luôn tỏ ra mạnh mẽ của Tử Vân bỗng nhiên tìm được một chỗ dựa vô hình.