Lâm Tiêu nghe thế thì tự tin nói:
- Lão ca chuyện này cứ yên tâm giao cho ta.
Dứt lời hắn đặt Thiên Ma Kiếm xuống dưới đất không đề phòng người mà hắn gọi là lão ca trước mặt mà xắn tay áo lên nhảy tỏm xuống lặn xuống xong.
Không thể không nói vì sao nhân vật chính trời sinh là được người khác giúp đỡ, bởi vì hắn quá tốt, không từ chối bất kỳ phần ân tình nào của người khác. Nhưng đấy là đặt trong một nơi đơn thuần ta giúp ngươi, ngươi báo ân mà thôi, nhưng đây là xã hội tu tiên đã trải qua mấy trăm vạn năm phát triển vốn đã không còn nơi đơn thuần như xưa, mà tràn ngập tính toán âm mưu, muốn vươn lên đỉnh cao chỉ có thể dựa vào nội lực bản thân mình, tốt nhất là không nên trông chờ vào người khác. Có một lão già được đặt trong chiếc nhẫn, hắn khi hút đủ thiên phú của nhà ngươi chắc chắn sau đấy sẽ đoạt xá cướp lấy thân thể, chứ không phải chỉ ngươi luyện đan luyện quyền, nữ nhân cũng không phải vì một lần cứu của ngươi mà lấy thân báo đáp, chỉ là nàng ta thấy ngươi có tiền đồ vô lượng, là cường giả tương lai nên gửi gắm vào thân thể vào ngươi mà thôi.
Nhạc Cửu Ngư được đào tạo bài bản về việc ẩn trốn, che đậy hành tung của mình nhưng hắn là một tân binh mới kết nạp mới mấy ngày trước mà thôi, lần này ra ngoài chính là ngoài ý muốn mà ngáp phải một con ruồi thật to nên không giấu được sự tò mò bản tính của mình với Thiên Ma Kiếm.
Hắn thầm liếc nhìn Thiên Ma Kiếm một cái, tâm địa tò mò nổi lên nhất thời không khống chế được bản thân mà tự nhủ chắc là cầm lên một cái xem xét chắc cũng không sao đâu. Thế là hắn bước đến bên kiếm, cầm lấy thanh kiếm đỏ hỏn được bọc bằng da bò nâu lên mà xem xét cẩn thận. Chuôi kiếm là một hình chóp được chạm khắc một số hình tượng liên quan đến máu tươi, ma quỷ, thân kiếm thì được bọc bằng một lớp lụa màu đen được khắc chi chít tà văn phù chú. Không cần rút kiếm ra khỏi vỏ, cầm lấy thanh kiếm này mà cũng cảm nhận được một cơn hận thù huyết hải ẩn chứa bên trong.
Nội tình chưa đủ, đạo tâm chưa vững, tà tâm chưa đủ nặng nề nên Nhạc Cửu Ngư nhất thời bị sát khí của thanh kiếm này làm ảnh hưởng đến tâm trí, trong vô thức mà rút kiếm ra.
Thanh kiếm vừa được tra ra khỏi vỏ thì vô số khói đỏ cùng với sát khí của thanh kiếm được thả ra, làm chấn động tất thảy vạn vật trong vòng trăm dặm. Chỉ bằng vào sát khí kinh thiên động địa này mà thôi, món binh khí này cũng thừa sức đi vào hàng ngũ thượng phẩm rồi, nhưng mà cả thanh kiếm đỏ rực một màu náy được luyện từ thân thể mục rửa của Nhị Tử Huyết Ma, nên độ cứng cáp vượt xa khỏi những bảo vật thượng phẩm bình thường mà tiến đến khoảng cách chỉ còn một bước so với linh phẩm chân chính mà thôi.
Kiếm tra ra khỏi vỏ, sát khí được giải thoát đồng thời cũng là lúc Lâm Tiêu ngoi lên khỏi mặt nước.
Hắn chưa hiểu sự tình mà tưởng chuyện vẫn như bình thường nên hướng về phía Nhạc Cửu Ngư mà gọi lớn:
- Lão ca à, lão ca nhầm rồi, sông này không có cá, lão ca dù có quăng lưới bắt như thế nào cũng vô.... Dụng...
Rất nhanh Lâm Tiêu đã cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Thiên Ma Kiếm mà hối hả chạy đến.
Hắn thầm nói:
- Là mình vụng về, thế mà không cấn Thiên Ma Kiếm cẩn thận, khiến cho nó thừa cơ làm hại người khác rồi.
Mặc dù Thiên Ma Kiếm cường đại mạnh mẽ, sát khí cũng rất hung tàn, nhưng kết cục của nó vẫn chỉ là phóng tác sự tò mò của Nhạc Cửu Ngư lên mà thôi, chứ nếu mà nói muốn làm tâm trí hỗn loạn tàn sát thì không thể nào, cho dù hắn là tên thấp nhất trong hàng ngũ của Huyết Diệm Tà Lâu thì cũng không có khả năng bị một món pháp bảo cấp bậc thượng phẩm làm cho điên loạn.
Nhưng mà sát khí của nó tỏa ra đã làm cho hắn khiếp sợ, bởi vì sát khí nó trong bán kính trăm dặm đã đánh động một kẻ vô cùng khủng bố.
Kẻ đấy vốn là che giấu đi áp lực kinh người của bản thân mình phát ra tránh làm cho chốn hạ giới này sụp đổ tan tành thành vô số mảnh vụn, thế nhưng sát khí từ thanh Thiên Ma Kiếm đã khiến cho kẻ đấy nhầm lẫn mà tiến tới chỗ này, Nhạc Cửu Ngư cảm nhận được áp lực vượt xa thánh nữ của bọn hắn thế nên mới đứng hình như thế.
Lâm Tiêu chưa kịp chạy tới cướp lấy thanh Thiên Ma Kiếm từ trên tay Nhạc Cửu Ngư thì một thân ảnh bạc trắng đã phóng với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà xuất hiện chặn trước người Lâm Tiêu.
Một thân võ giả vô cùng vi diệu, thế nhưng dáng dấp thì thì quá mức dụ người, phong đỉnh hiên ngang sừng sửng, ngọc thụ nhỏ nhỏ xinh xinh, đồng phằng phì phiêu màu mỡ, tay ngọc yểu điệu trắng hồng, mỹ cước thon thả điệu người. Khuôn mặt thì tráng lệ động lòng, tóc đen xỏa dài lướt qua mắt phượng phiêu phiêu, đôi môi căn mọng đỏ hồng nhẹ khẽ mấp, hai đôi hàng liễu, sóng mũi cao vút, thân thể trắng trẻ ngọc ngà tạo nên một bức tranh thiếu nữ hoàn mỹ tuyệt diệu.
Một bức tranh tuyệt diệu, quả nhiên không uổng công cho trời đất ban cho nam nhân một ánh sáng để nhìn thấy vẻ đẹp không tì vết này, thế như bức tranh hoàng mỹ này không phải vật vô tri mà nó là người thật! Một người mạnh mẽ phi thường, sát khí cũng như áp lực, cũng mạnh mẽ phi thường.
Vũ Thiên Kiêu áp sát Nhạc Cửu Ngư nói:
- Ta nhầm rồi, ngươi không phải tên Trần Lập kia. Quả nhiên đúng như là lời của tên áo vàng ngồi trên đầu thiên hạ nói, hạ giới rộng lớn khó tìm, e rằng chuyến đi này của ta phải mất mấy trăm năm mất.
...
Thiên Đạo Tại Thiên cũng là Thiên Địa Hỗn Mang Nguyên Linh cảnh giới, thế nhưng lại không có nhục thân, chỉ là một đại phù văn bao phủ tất thảy vị diện này, len lỏi định đoạt lấy số phận cũng từ tạo vật nội trong tam giới, là lão đại cường ngạnh nhất chỉ sau Trần Lập độc tôn, mặc dù nó yếu hơn Vũ Thiên Kiêu vô số lần nhưng trong vị diện này nó chính là chưởng khốn tam giới, toàn bộ tam giới đều lấy phù văn quy luật của nó mà vận hành, nên dù không đánh lại thì nó tự nhiên cũng có thể sắp xếp một kịch bản khiến cho Vũ Thiên Kiêu phải xoay theo.
Thời điểm nàng gặp phải Lâm Tiêu mặc dù là ngoài ý muốn của nó, nhưng đây là thời điểm trăm năm hiếm gặp, nếu không sử dụng thì e rằng dù chỉ là phù văn nó cũng biết tiết nuối mất.
Thiên Đạo Tại Thiên tách một phần cơ thể của mình ra hóa thành thứ được gọi là Thiên Mệnh Luân. Thiên Mệnh Luân so với sổ sinh tử ở dưới Cửu Ư Địa Ngục có rất nhiều điểm tương đông, đầu tiên là sinh thần của các loài trùng, mao, lân, giác và với ngày chết của bọn chúng, thọ mệnh bao nhiêu năm, nhưng Thiên Mệnh Luân khác với địa phủ một điểm đó chính là nó định được tương lai của vạn vật về sau, không như sổ sinh tử của địa phủ chỉ có thể xem được quá khư của các loài vật cùng với nhân loại. Nghịch thiên mà đi là một lời nói vô cùng hùng hồ của các tu tiên giả, đường bọn hắn đi là do bọn hắn định, bọn hắn tu luyện vì bản thân mình, vì thương sinh thiên hạ, không muốn phụ thuộc vào thiên mệnh sắp xếp của bản thân, nhưng khi đối chiếu với Thiên Mệnh Luân thì lời nói này chỉ đơn giản là một lời nói suông mà thôi.
Thiên Đế, Thiên Hậu, chư vị chúng tiên nhân đạt được tiên vị sống ảo trên thiên giới, hay là thập nhị Thiên Địa Hỗn Mang Nguyên Linh cảnh giới cũng đều được Thiên Mệnh Luân định đoạt, chỉ là để đạt được Thiên Địa Hỗn Mang Nguyên Linh cảnh giới thì Thiên Mênh Luân chỉ ban cho người đó cơ hội băng qua tai kiếp mà thôi, còn tự lực ra sao, may mắn thế nào thì phải xem chính tạo hóa của người đó. Nếu không đạt được thành tựu thì Thiên Đạo Tại Thiên xem như là nhường một cơ hội khác cho một người khác mà thôi. Thế nên dù trải qua không biết bao nhiên trăm ngàn vạn năm thì số cường giả Thiên Địa Hỗn Mang Nguyên Linh cảnh cũng chỉ vừa vặn có mười hai người.
Kể cả xuyên không giả, trùng sinh giả, nhân vật chính đều do Thiên Mệnh Luân sắp đặt cả, duy nhất chỉ có cái hệ thống kia trên người tên họ Trần vô cùng nguy hiểm đê tiện kia là nằm ngoài Thiên Mệnh Luân mà thôi.
Hệ thống trên người thượng tôn họ Trần, tên họ Trần, cùng với siêu cấp cường giả vượt ngoài hư không hỗn độn Vũ Thiên Kiêu về bản chất đều giống nhau, đều nằm ngoài sự sắp xếp của Thiên Mệnh Luân luôn luôn xoay vòng không dừng. Tuy vậy cũng thật may là hệ thống kia tự động câu thông cùng với Thiên Mệnh Luân biến tên họ Trần trở thành nhân vật chính, hắn tung hoàng thiên hạ mặc dù gây nên không ít hận thù, nhưng chuyện tốt hắn làm cũng không ít, đủ để khiến cho Thiên Đạo Tại Thiên hắn nhận được vài phần phúc lợi.
Tuy vậy không có chuyện gì trên đời là suôn sẻ vĩnh viễn, tên họ Trần đánh tới mức thiên hạ đệ nhất nhân, còn vượt qua cả Thiên Đạo Tại Thiên nó, thì bỗng nhiên hệ thống kia cự tuyệt Thiên Mênh Luân, biến trở lại bản chất một cái cây chắn trong cái vòng luôn luôn xoay chuyển. Điều này kém chút nữa đã làm cho Thiên Mệnh Luân xảy ra vấn đề mà sụp đổ.
Thiên Đạo Tại Thiên sợ mất mật, nhưng trong cái rủi lại có cái mai, cái tên vượt ngoài Thiên Mệnh Luân kia lại biến mất không một vết tích, từ đó về sau không còn thấy hắn can thiệp vào trong Thiên Mệnh Luân nữa.
Nên lần này để bù đắp thiếu sót trước kia đối với Trần Lập, Thiên Đạo Tại Thiên đã tạo ra vô số nhân vật chính đề phòng cái tên họ Trần tên Lập kia can thiệp vào. Nếu hắn can thiệp vào một tên nhân vật chính thì Thiên Mệnh Luân vẫn còn vài nhân vật chính nữa mà bù đắp vào.
Chuyện tạo ra nhân vật chính cũng không hề đơn giản, phải lấy phù văn pháp lực của bản thân vận hành biến hóa trở thành vận khí của bọn họ. Nhân vật chính càng nhiều thì phù văn tiêu hao càng lớn, Thiên Đạo Tại Thiên xem như đây là một canh bạc, mất nhiều nhưng nếu nhân vật chính làm đủ nhiều chuyện đủ tốt thì xem như đây chỉ là một món tiền đầu tư nhỏ mà thôi.
Còn suy tính của Thiên Đạo Tại Thiên đối với Vũ Thiên Kiêu lại càng là một trận bạc đỏ đen, nên nhớ rằng Trần Lập gây nên nhiều chuyện xấu, bắt trộm gà, giật râu ông già, hiếp dâm một con heo, đẩy bà già xuống biển nhưng hắn vẫn mang lại lợi ích vô cùng lớn cho nó chỉ vì hắn là Ngoại Thiên Mệnh Giả, Vũ Thiên Kiêu so với Trần Lập thì càng mạnh mẽ hơn nữa, khí tức của nàng toàn bộ là lấy từ bên ngoài, chỉ cần chiếm được một chút lợi ích từ nàng thôi thì Thiên Đạo Tại Thiên có thể khấu hao bù trừ hết tổn thất do các nhân vật chính để lại cho nó rồi.
Nên lần này nó quyết tâm làm sao phải tính kế được Vũ Thiên Kiêu, lợi dụng nàng kéo điểm về cho nó!
...
Mặc dù không thấy mặt trực tiếp Vũ Thiên Kiêu, chỉ thấy bóng lưng thước tha của nàng được võ phục ép sát lại, Lâm Tiêu cũng thấy được nàng là một đại mỹ nhân khó gặp.
Hắn khẽ nói:
- Đại tỷ à... Thanh kiểm kia vô cùng nguy hiểm, chỉ có mình ta chế trụ được nó thôi. Xin hãy trả lại cho ta được không.
Vũ Thiên Kiêu nghe thế thì nhìn vào thanh Thiên Ma Kiếm trên tay Nhạc Cửu Ngư mà đánh giá.
Thanh Thiên Ma Kiếm dường như có linh trí, nó cảm nhận được có một loại ánh nhùng kinh khủng nào đó đang nhân mắt vào nó khiến cho nó sợ hãi khẽ run lên nhẹ nhàng.
Vũ Thiên Kiêu nói:
- Món thần binh này quả thực có chút không tệ, nhưng chỉ tiếc là cấp bậc quá thấp. Này cầm lấy.
Vũ Thiên Kiêu cầm thây kiếm nhẹ nhàng quăng lại vào tay của Lâm Tiêu. Điều này khiến cho hắn vô cùng khinh ngạc, phải biết rằng người mạnh nhất ở Phiêu Bình Bồn Địa là Tái Hiệu Chân Nhân cấp bậc Đại Ngộ cảnh đỉnh phong cũng không thể nào nhẹ nhàng cầm lấy kiện Thiên Ma Kiếm này.
Vũ Thiên Kiêu làm được hẳn là nàng là một siêu đại cao thủ có ẩn tình cực kỳ sâu.
Lâm Tiêu không dám đắc tội với nhân vật này, thế nên cung kính nhận lấy kiếm nói:
- Đa tạ cô nương.
Vũ Thiên Kiêu không muốn dây dưa thêm, hạ giới này rộng lướn ngoài sức tưởng tượng của nàng, lúc trước ở vị diện của mình chỉ giới hạn trong mười châu vĩ lục, thế mà tại nơi đây dù có đi ngàn vạn dặm thì phía trước vẫn còn có đường để mà bước tiếp, sông núi nối liền kề nhau, khiến cho con người ta cảm giác bản thân mình thật là nhỏ bé.
Khi này Thiên Đạo Tại Thiên nhúng tay vào, tự ý sử dụng Thiên Mệnh Luân cải biến toàn bộ kết cục một lần nữa.
Thiên Vũ là cái yến đứng đằng sau cho sự phản bội của cao tầng Thập Đại Trưởng Lão của thánh giáo lúc trước, khi này đột nhiên cảm ứng được một tia Ác Tâm.
Hắn là người muốn phục sinh tà thần thế nhưng xui xẻo thay lại không có được một Ác Tâm nào cho mình, nên biết rằng ma thần thượng cổ là thần của ma tộc, ma tộc muốn phục sinh thì cần có Ác Tâm chi phối người bị ký vào thì mới có thể lấy xác hoàn hồn, ma thần cũng vậy, nó cần Ác Tâm để có thể trở thành một thân ma thể, nếu không có Ác Tâm thì ma thần cũng chỉ giống như một cái xác không hồn mà thôi, không thể phục sinh được.
Lúc trước Vũ Thiên đã từng điều tra qua Phiêu Bình Bồn Địa một phen, nhận thấy rằng nơi này bị ma tộc trước kia tàn phá vô cùng nặng nề nên tỉ lệ xuất hiện Ác Tâm là vô cùng cao nên hắn một mực theo dõi nơi này. Hắn để tâm nhất đó chính là thiếu niên Lâm Tiêu kia, nhưng vẫn có điều là hắn chưa chắc chắn là Lâm Tiêu sỡ hữu Ác Tâm hay không.
Hôm nay thế mà phát hiện ra một chuyện động trời kinh hỉ, Lâm Tiêu mang trong người chính là Ác Tâm của ma tộc.
Thiên Vũ cười loạn lên nói:
- Đi ngàn vạn dặm, chờ ngàn vạn năm cuối cùng ta cũng chờ được một thời khắc này.
Hắn lấy từ trong người ra một khối huyết châu đỏ rực, tràn ngập ma khí, huyết khí cùng với tử khí trộn lẫn lại. Lúc trước sáu tên trưởng lão dưới trướng hắn chiến đấu một trận kinh thiên động địa với thánh giáo, hiển nhiên là hắn biết, lúc đấy Thiên Vũ dự định là đến thời khắc mấu chốt mới ra tay kêu gọi viện quân thay đổi toàn bộ cục diện chiếm lấy thiên hạ đệ nhất giáo. Nhưng giáo chủ kia đã làm thay đổi kế hoạch dự trù của hắn một cách không thể nào vui vẻ kinh hỉ hơn, đó là giáo chủ thánh giáo đã cho toàn thể đám tà tu có dị tâm của thánh giáo tham chiến, gây nên một trần tàn sát trên nguy mô diện rộng.
Một trận giết chốc kinh thiên động địa như thế đã khiến cho một bảo bối hình thành nên tên là Mạc Tử Châu. Mạc Tử Châu được coi như là một vật chí bảo thiết yếu của đám Ma tộc, được Ma tộc khám phá ra sau vô số trận tàn sát trên quy mô rộng lớn. Món bảo bối này trời sinh chính là chứa đầy tử sát chi khí, những món binh khí, bảo bối lấy hạt châu này tế luyện nên đều mạng trong mình một loại kịch độc là Tử Thân Sát Hồn Độc, loại kịch độc này khi chém vào trong cơ thể sẽ khiến cho toàn bộ cơ thể bị phản phệ, nhẹ thì toàn thân biến dạng hóa thành một dạng cỗ hung thú, nặng thì hồn siêu phách tán mãi mãi không thể rơi vào trong luân hồi.
Viên ngọc châu chứa đầy sát khí này không chỉ dùng để chế luyện pháp bảo binh khí mà còn dùng để luyện thân. Thân là Ma tộc, một nhục thân cường đại là không thể thiếu, nhưng nếu có viên ngọc châu này thì sát tính càng cáo, Ma thần sinh ra càng đáng sợ hơn.
Thiên Vũ muốn sắp xếp đem viên châu này muốn tống lên người Lâm Tiêu, để cho Ác Tâm của hắn cộng hưởng với Mạc Tử Châu, sinh ra Ma thần thượng cổ.
Hắn ở bên trong lăng điện của mình bấm một pháp quyết, triệu từ dưới đất lên một ngọn lửa màu xanh lam.
Ngọn lửa màu xanh rực lên một lần rồi lắng xuống hóa thành một bộ xương vận trên người là một bộ hoàng kim chiến giáp.
Hoàng kim cốt tướng cung kính quỳ lại trước mặt Thiên Vũ nói:
- Chủ thượng có gì căn dặn.
Hắn cầm lấy viên ngọc châu này tống vào trong lòng ngực của hoàng kim cốt tướng nói:
- Dùng Ma Đậu Vạn Âm Binh Hồn Sĩ của ngươi đem đánh cái tên tên là Lâm Tiêu cho ta, nhớ là sau khi đánh xong phải thoái lui mở ra một bí cảnh ở gần đó rồi ném viên châu này vào rõ chưa?
- Rõ.
Nhận được lệnh của Thiên Vũ, hoàng kim cốt tướng kia nhận lệnh đi vào bảo khố của hắn lấy ra một túi đậu rồi dùng truyền tống trận chiếu theo tọa độ mà Tịch Nhiên Ấn để lại mà truyền tống.
Bên trên long nha ỷ của mình Thiên Vũ nở ra một nụ cười rợn nói:
- Viên ngọc châu này trẫm tặng cho ngươi, vều sau như thế nào phải xem tạo hóa của ngươi rồi.