Trần Lập theo như sắp xếp của hắn cùng với hệ thống mà đi tìm Hành Đạo Môn. Mặc dù biết về Hành Đạo Môn nhưng hắn không muốn bản thân tự vi hành, như thế sẽ khiến cho nhiều người chú ý, mặc dù hắn rất thích nhưng điều này lại không tốt cho nhiệm vụ của hắn, xóa bỏ tu vi so với việc khoe gia thế của mình thì bị biến trở thành một phàm nhân rõ ràng chính là thiệt thòi hơn rất nhiều, nên hắn quay lại nhà của mình.
Hắn cầm lấy lệnh bài truyền tin cho Tử Vân truyền âm cho nàng:
- Tử Vân, nàng có ở đó không?
Khi này Tử Vân đang rất hưởng thụ trong bồn tắm được đun bằng Tiểu Nhật Dương Cầu trong Ngân Tiềm cung của Hành Đạo Môn thì bất ngờ cái lệnh bài mà nàng luôn nắm trong tay mỗi khi tắm run lên.
Nó truyền ra một giọng nói quen thuộc:
- Tử Vân, nàng có ở đó không.
Nghe được lệnh bài run lên, Tử Vân hốt hoảng. Lúc trước nàng rất muốn truyền âm nói chuyện với Trần Lập, nhưng mà nàng lại sợ hắn bận công việc gì đấy nên không trả lời nàng, ngược lại còn nghĩ nàng phiền phức nữa. Nhưng mà nếu bây giờ mà trả lời Trần Lập thì hắn sẽ thấy mặt mộc của nàng mất, càng thấy nàng đang tắm, như vậy thì càng bất lịch sự hơn.
Tử Vân nhanh tay bắt lấy bộ y phục của mình treo trên màn tắm chạy vào trong phòng của mình. Nhanh tay là như thế nhưng nàng chỉ kịp vận lên người bộ y phục của mình trước khi lệnh bài được bật lên mà thôi.
Trần Lập ở phía đầu dây bên kia nhìn thấy Tử Vân thở hổn hển, mặt đỏ hồng, thân hình ẩn ẩn hiện hiện lên một màn khói trắng không rõ ràng, thì hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Ta gọi cho nàng không đúng lúc à?
- Không, huynh gọi cho thiếp rất đúng lúc.
Lúc này nàng mới nhận ra là mình chưa kịp trang điểm mà lệnh bài đã bật thì vô cùng ngại ngùng mà dùng ống tay áo rộng che đi mặt của mình.
Trần Lập thấy như thế thì hỏi:
- Có chuyện gì mà nàng tránh mặt ta thế.
- Thiếp... Thiếp... Thiếp chưa trang điểm, huynh đợi một chút, để thiếp trang điểm rồi chúng ta tiếp tục được không.
Nhìn thấy trường hợp này Trần Lập lại nhớ đến những gì mà mình chiêm nghiệm được trong sách Một Trăm Ngày Sống Sót trong hôn nhân do một lão đầu có tiếng đã sống sót được với bà vợ khó ở của mình viết lại, trong đấy tốt nhất là trong mắt hắn mặc dù không đặt vợ lên trên tất thảy mọi nhu cầu của mình nhưng phải xem phu nhân của mình là hàng được ưu tiên.
Hắn nói:
- Không cần đâu, Tử Vân đã đẹp sẵn rồi. Nàng không cần trang điểm nữa đâu.
Nghe được câu nói này, Trần Lập thông qua lệnh bài mà hắn đưa cho Tử Vân thấy nàng hạ tay xuống để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ của mình thì thầm nói trong lòng chính là thành công rồi.
Tử Vân nhẹ giọng nói:
- Thực chứ? Thiếp không cần trang điểm trước mặt huynh thật à?
Hắn thở dài một tiếng nói:
- Ở cùng với ta, nàng cũng đâu trang điểm. Đừng câu nệ tiểu tiết như thế, nàng vốn dĩ đã rất đẹp rồi.
Rất đẹp? Huynh ấy khen mình rất đẹp? Ôi vui quá, đây là ngày tuyệt nhất đời mình. Huynh ấy khen mình rất đẹp, rất đẹp, nàng rất đẹp. Mặc dù bản thân mình biết huynh ấy là đại thần tôn, vốn dĩ đã gặp qua vô số tuyệt đại mỹ nhân rồi, thế mà mình lại được huynh ấy nói hai từ rất đẹp hẳn là trong thâm tâm của huynh ấy lúc nào cũng có bản thân mình, à không, chỉ có toàn hình bóng mình nên mới có thể nói rất đẹp mà thôi. Phu quân, huynh cũng rất rất rất rất rất rất đẹp uy phong anh tuấn! Thiếp cũng chỉ có mỗi hình bóng của huynh mà thôi ~
Nghe được lời nói này trong lòng của Tử Vân như nở ra một vườn hoa rộng lớn bất ngát tràn ngập niềm vui và hành phục, Trần Lập khen nàng chính là Trần Lập thích nàng, hắn thích nàng chính là quan tâm đến nàng, nàng cũng quan tâm đến hắn, nàng quan tâm hắn, nàng quan tâm hắn ăn cái gì thì nàng ăn cái đó, hắn vận y phục nào thì nàng cũng lén lút mà thử vận lên người, hắn thích cái gì, làm cái gì trong thời gian nào thì nàng cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Đối với nàng những chuyện đó không phải không bình thường, đó chỉ là những điều cơ bản để mà vung đắp lên tình yêu mà thôi.
Tình yêu, tình yêu, tình yêu! Tình yêu của hắn dành cho nàng, nàng sẽ dành cho hắn tình yêu của hắn còn lớn hơn!
Thấy khuôn mặt mê man, mắt thì bỗng nhiên vô hồn như nhìn vào một cái hố sâu không thấy đáy thì Trần Lập thông qua lệnh bài mà đánh động nàng:
- Tử Vân? Tử Vân? Lệnh bài gặp trục trặc gì à? Trả lời ta được không.
- Phu ~ Quân ~ Yêu ~ Thiếp ~ Thiếp ~ Cũng ~ Yêu ~ Phu ~ Quân ~ Rất ~ Nhiều. A! Xin lỗi phu quân vừa nói gì thế?
Trần Lập không hiểu tại sao nhưng khi nhìn thấy cái khuôn mặt nở ra nụ cười chảy nước dãi đầy vô hồn kia của Tử Vân, khiến cho hắn có một chút linh cảm không tốt.
Hắn đáp:
- À không có gì, ta thấy nàng bỗng nhiên đơ ra làm ta tưởng là truyền âm của chúng ta gặp vấn đề gì chứ.
- À đúng rồi phu quân, huynh gọi thiếp có chuyện gì thế?
Nhìn thấy vẻ mặt có phần ngạc nhiên cùng với e sợ của Trần Lập đã dọa cho Tử Vân một lần, khiến cho nàng nhanh chóng lái câu chuyện.
- Không chỉ là ta muốn gặp nàng một chút thôi. Nàng nhờ Hồng Liên đến dẫn ta đi đến môn phái được không?
- Huynh muốn đến môn phái à?... Thiếp đón huynh được không?
Nếu mà để Trần Lập đi với Hồng Liên trưởng lão kia một mình thì với cái bản mặt dày vô sỉ của vị trưởng lão kia chắc chắn sẽ cố gắng lấy lòng hắn. Nghĩ đến cảnh tượng Hồng Liên kia thở hổn hển cầm lấy pháp bảo do Trần Lập đưa cho, Tử Vân hận không thể chém nát nàng ta thành từng mảnh nhỏ.
Phu quân của nàng là của nàng, nàng nhất định bảo vệ hắn khỏi mấy con mèo hoang này!
Trần Lập nói:
- Không có gì quan trọng đâu, nếu nàng sắp xếp được thời gian thì đến đón ta cũng được.
Trần Lập nói rời tắt đi lệnh bài của mình mà chờ đợi. Còn Tử Vân thì không dám chậm trễ, biến y phục của mình thành một dãy quan vân bao lấy thân thể mình rồi ngưng lại thành y phục, lên đường đi tới Nha Thú Đường của môn phái.
Đệ tử trong Hành Đạo Môn được chia ra làm bốn cấp bậc, đầu tiên là ngoại môn đệ tử là các đệ tử bình thường của môn phái, tuy là tinh hoa nhưng cũng chỉ là đá biển mà thôi, thứ hai là đệ tử nội môn, đám người này chính là tinh hoa chân chính của Hành Đạo Môn là viên ngọc quý báu của môn phái, thứ tư là chân truyền đệ tử, là nhóm người xuất sắc trên cả đám người xuất sắc được chưởng môn cùng với các trưởng lão chọn lựa để kế nhiệm chức vị của mình, còn lại là nhóm đệ tử thứ tư là Cung Chủ đệ tử, nhóm này mới được khai sinh gần đây với duy nhất một người là Tử Vân mà thôi, dựa vào tài lực của phu quân mình cung cấp, cấp bậc cống hiến của nàng chỉ trong một thời gian ngắn đã ngang hàng với cấp bậc trưởng lão, tuy vậy nàng không phải trưởng lão chân chính mà chỉ là một để tử mà thôi, nên không lấy được cái danh trưởng lão được, vì thế mà chức vị Cung Chủ tỷ tỷ này được sinh ra để dành riêng cho phú bà nàng.
Quyền lợi của Cung Chủ đệ tử chả khác gì với trưởng lão là bao, cũng được cho một tòa tiên phong cùng linh động để mà tu luyện, cộng với một cái cung dùng để làm nơi nghỉ ngơi, còn có cả người phục vụ là nữ đồng vô cùng thoải mái. Mà chỉ riêng một kiện bảo vật trong Ngân Tiềm cung mà thôi cũng đủ tài lực để so với tất cả mấy kiện bảo bối linh phẩm trong Hành Đạo Môn cộng lại.
Mỗi kiện bảo bối mà hắn cho Tử Vân đều là từ cấp bậc thiên địa pháp bảo trở lên, pháp bảo chia làm phàm phẩm, thượng phẩm, linh phẩm, thiên địa phẩm, nhật nguyệt thiên địa phẩm, cùng với chí tôn phẩm, mỗi phẩm lại chia làm thập giai, thế nên mới thấy tài lực của phú bà như thế này khủng bố đến dạng nào. Nó đủ để khiến cho một người hốc mỗi ngày một trăm viêm thượng phẩm linh thạch trong vòng ngàn năm cơ đấy!
Vì Trần Lập đặc biệt nhắc tới cái tên Hồng Liên trưởng lão thế nên mặc dù trong lòng nàng không muốn thấy trưởng lão này xuất hiện trước mặt hắn nhưng vì hắn đã dặn dò nên nàng chỉ đành phải hạ tấm lòng cao cả muốn dìm chết đối phương xuống mà đến thỉnh an.
Đứng trước Liên Hoa Hồng Vân Cung, Tử Vân gọi nữ đồng trước cửa dặn dò:
- Ngươi nói một câu là đệ tử Tử Vân hôm nay muốn cầu kiến trưởng lão.
Bình thường cầu kiến trưởng lão nếu không phải là sự việc đặc biệt nghiêm trọng đối với sự tồn vong của môn phái nếu không thì phải dựa vào lịch trình của trưởng lão như là giải đạo ở học đường hay là diễn võ ở võ đường mới có thể gặp được mà thôi, kể cả dù là đệ tử Chân Truyền mà muốn gặp được trưởng lão cũng không thể tùy tiện mà thông báo được, ít nhất là cần thông báo trước hai ba ngày mới có thể thỉnh an. Nhưng bằng vào thân phận đặc thù Cung Chủ đệ tử của Tử Vân thì nàng dù gọi một tiếng thì chưởng môn cũng phải lên tiếng đánh khẽ.
Nữ đồng không dám chậm trễ đối với vị sư tỷ này mà lập tức đi vào thông báo cho Hồng Liên trưởng lão.
Hồng Liên khi này đang ở trong cung mình kế bên là một hồ nước, khắp nơi đều tràn ngập khói trắng hệt như chốn bồng lai tiên cảnh trên hồ nổi lềnh bềnh khỏi mặt nước là một đóa Hỏa Nhiên Thần Liên, là một món bảo vật do một vị tiên nhân Thượng Khương cảnh trước khi tử nạn dưỡng dục mà để lại để mà tu luyện, đây cũng chính là lý do tại sao mà trưởng lão nàng có một cái danh Hồng Liên.
Mỗi tháng Hồng Liên chỉ vỏn vẹn xuất cung có ba lần, một lần là để giảng giải về đạo thuật tu hành cho đệ tử, lần thứ hai là để dạy cho bọn họ công pháp chiêu thức hộ thân, lần thứ ba lúc có lúc là tuyển chọn đệ tử. Nàng năm nay chỉ mới vỏn vẹn một trăm tám mươi tuổi mà tuổi thọ của tu tiên giả khoảng chừng ngàn năm lận, thế nên nàng vẫn chưa vội tìm cho mình một đệ tử Chân Truyền, nên không có người thỉnh an.
Nữ đồng khi này chạy vào thì thấy trưởng lão mình đang ngồi tu luyện thì thỏ thẻ nói:
- Trưởng lão có người muốn thỉnh an người.
Hồng Liên nhắm nghiền hai mắt nói:
- Không có việc gì thì nói với đệ tử kia ta đang bận tu luyện không thể làm phiền được.
- Nhưng... Đó là Tử Vân sư tỷ.
- Cái gì Tử Vân kia thế mà lại đến thỉnh an ta? Không được, ngươi mau nhanh chóng chuẩn bị y phục cho ta.
- Vâng.
Nữ đồng lấy cho Hồng Liên một bộ y phục trắng cầu kỳ để cho nàng thay bộ dạng mồ hôi nhễ nhại của mình trong khi tu luyện để đến gặp mặt Tử Vân.
Hồng Liên bước ra với vẻ mặt đầy sự chào mừng nói:
- À Cung Chủ đệ tử Tử Vân đến rồi đấy à? Dạo này tu luyện như thế nào rồi? Có cần sự trợ giúp trưởng lão ta không?
Bình thường nhìn thấy dáng vẻ khách sáo chào mừng này của Hồng Liên hẳn là Tử Vân nàng nhất định sẽ dĩ hòa di quý mà nghĩ tốt cho nàng, nhưng mà ngày hôm nay thì lại khác.
Nàng trưng ra một bộ mặt khó chịu âm binh đến trước Liên Hoa Hồng Vân Cung nói:
- Đệ tử có chuyện muốn nhờ trưởng lão xuất cung.
- Chỉ cần là chuyện có thể ta làm được thì ta nhất định sẽ không từ chối.
- Ta muốn cùng với trưởng lão đón phu quân của ta đến môn phái chúng ta tham quan.
Nghe nói đến trượng phu của Tử Vân, Hồng Liên không giấu nổi nổi niềm vui sướng trong mắt mình mà lộ ra hai tiểu hào quang. Lần này thần tài đến với môn phái của các nàng rồi, đặc biệt còn chọn lựa nàng làm sứ giả nữa chứ! Chuyện này quả thực quá mức may mắn.
Nàng hỏi
- Vậy à? Khi nào chúng ta xuất phát?
Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở như vừa gặp được vàng này của Hồng Liên, Tử Vân cảm thấy vô cùng chán ghét.
Nàng nói;
- Trưởng lão một chút phong phạm của trường lão cùng không có hay sao?
- Không cần câu nệ tiểu tiết, nào đệ tử Tử Vân, khi nào chúng ta đi?
Tử Vân bất đắc dĩ thở dài nói:
- Ngay bây giờ.
Nàng không muốn Trần Lập đợi lâu, với lại nàng cũng muốn mau chóng gặp lại phu quân của mình nữa, xa nha chỉ mới gần có một tháng như đối với Tử Vân giống như là đã trải qua ngàn năm mấy kiếp người rồi vậy.
Hồng Liên hớn hở huýt sáo một tiếng thật dài để gọi Thiên Lân của mình đang ngủ ở trong trong Ngự Thú đường bay đến. Hai mỹ nhân leo lên Thiên Lân rồi đi về hướng phía Nam, một mạch bay thẳng đến nhà Trần Lập.
...
Chờ đợi một hồi thì Trần Lập cũng thấy Thiên Lân bay đến chỗ mình. Hắn tiến lên mở cửa thì bất thình lình một bóng hình tím nhảy lên vồ lấy hắn, ôm chặt lấy hắn, vùi mình vào trong lòng của hắn.
Lâu lắm rồi đã gần cả tháng Tử Vân mới chạm vào cỗ thân thể cứng rắn đầy phong thái này của Trần Lập, chứ không phải là vài bộ y phục vô tri vô giác của hắn để mà đi ngủ.
- Phu quân, thiếp nhớ huynh quá.
Trần Lập cười gượng nhìn về phía Hồng Liên nói:
- Thứ lỗi cho ta để đại trưởng nhìn thấy cảnh này rồi.
Mặc dù bị nhét một cục cơm to vào miệng, nhưng Hồng Liên không những không cay đắng ngược lại còn vô cùng vui vẻ cười nói:
- Không sao không sao, thời gian có phần hạn hẹp. Nếu tiểu gia đã sắp xếp thì giờ rồi thì chúng ta có thể lập tức lên đường.
- Được.
Tử Vân như con sam bám chặt vào người Trần Lập, nửa bước cũng rời. Hắn không ngờ là mấy cuốn sách mình đọc lại có thể để lại thiện cảm cho nàng đến như vậy.
Leo lên lưng con Thiên Lân kia, nó cất cánh bay được một lúc thì Trần Lập mở miệng nói:
- Kỳ thực ta có chuyện muốn nói với trưởng lão