Chương 23: Ngươi Không Đủ Tài Lực

Vạch trần thân phận của Thất trưởng lão xong nàng cũng vạch trần hết tất thảy thân phận của năm người kia. Tam trưởng lão lúc trước là một tên nam nhân si tình, nhưng mà tình nhân của hắn bởi vì vướng bận phải thánh giáo nên bị giết từ đó hắn ôm thù thánh giáo đến tận xưng tủy, Ngũ trưởng lão khi trước là một tên chuyên đi thu thập bảo bối biết được bên sâu trong nội vụ thánh giáo có một kiện thiên địa tuyệt thế bảo nên mới đi vào chiếm lấy kiện này, nhưng Tiểu Liên Hoa mười phần đề phòng hắn thế nên hắn chưa lấy được kiện bảo bổi kia, Lục trưởng lão là dư nghiệt lúc trước của thánh giáo kia khi nàng vẫn còn là một nha hoàng, hắn mang trọng trách khôi phục lại bộ mặt thánh giáo nguyên sơ nhất, giáo chủ chỉ có thể do thánh tử đứng ra, Bát trưởng lão lúc trước từ là chánh giáo đối đầu với thánh giáo, nhưng sau đấy bị Tiểu Liên Hoa đánh tan toàn bộ khi xâm nhập vào nội bộ thánh giáo, từ đấy hắn sợ hãi thánh giáo mặc dù bản thân là người đứng trên vạn người chỉ dưới có mỗi Tiểu Liên Hoa mà sinh ra trì trệ trong lúc tu luyện, Cửu trưởng lão thì giống như Thất trưởng lão đều là người trước kia bị nàng diệt môn.

Tất thảy các thông tin về các trưởng lão đều được nàng tra rõ ràng, không thứ gì là giấu được dưới tầm mắt của thánh nữ thánh giáo chủ cả.

Nhiều lời đã xong nàng liền xuất binh!

Dưới áp bức của trăm vạn đầu tà tu có thực lực cực khù đáng sợ trong thiên hạ nhưng Tiểu Liên Hoa không e ngại một chút nào, không phải tu vi nàng cao cường, lại càng không phải nơi này là sân nhà của nàng mà là... Nàng có chỗ dựa rất lớn! Hắc mã dưới nàng chính là chỗ dựa của nàng.

Hắc mã hí lên một cái không biết từ đâu bên dưới mặt đất bỗng nhiên tràn ra một hắc giang đen khịt bao lấy hoàn trăm dặm của dãy núi này. Hắc giang kia ngưng tự phóng ra một bàn tay đầy gai nhọn chợp lấy hơn trăm vạn người trên mặt đất kéo sụt xuống. Kết cục của những tên kia đó chính là trong hắc giang cắn nuốt hết thần hồn cùng với ăn mòn thể xác của bọn hắn, cuối cùng trả lại chỉ là một khúc xương khô mà thôi.

Thấy được hắc thủ vô cùng lợi hại Cửu trưởng lão đã đi trước một bước bay lên dùng Thông Tri Quyết của mình nói cho các tà tu khác:

- Các vị, hắc giang bên dưới vô cùng nguy hiểm các vị mau chóng bay lên đừng để nó gắp được.

Nghe được lời này cửa Cửu trưởng lão thì đám người kia không chậm trễ một khắc bay lên trời, nhưng chỉ trong một khắc ngắn ngủi kia thôi thì có hơn ngàn người đã bỏ mạng dưới mặt đất, để lại trên đất một đống xương khô rồi.

Tưởng chừng bọn chúng đã thoát được nhưng nếu bọn chúng biết được thân phận của con ngựa đen này, bọn chúng sẽ không còn thở phù đầy nhẹ nhõm nữa. Hắc mã này là một đại lễ phải khiến cho cái tên mê kim tiền tài sản Trần Lập động tâm mà phải giả thành thân phận Hắc Mã Giả của hắn hành tẩu bôn ba khắc các tà phái gây nên không ít chuyện lớn nhỏ, con Hắc Mã này nguyên lai là một một chủng thượng cổ thần thủ tên là Nha Cương Miễn Luân Hồi Mã, là nhất tộc giống với phượng hoàng chỉ duy nhất một con. Con thú này sau khi hoàn thành chính là thủ đoạn lớn nhất của Trần Lập, khiến cho hắn có đủ dã tâm đánh khắp thiên hạ lên đầu thiên giới chễn chệ ngồi lên, chỉ là sau cảnh giới tối cao của thiên giới là Tại Thiên Cảnh tiến tới Thiên Địa Hỗn Mang Nguyên Dương cảnh thì con hắc mã này mất đi thực lực hoàn toàn, không thể so sánh với các tạo vật của cảnh giới kia nên mới bị vứt vào một xó mà thôi.

Bằng vào bối phận của nó, mặc dù Tiểu Liên Hoa không vận dụng được hết khả năng của con thần thú này, nhưng chỉ riêng một chút thực lực của nó thôi cũng đủ chứng minh thực lực áp đảo của Trần Lập rồi.

Nhìn thấy thực lực hắc mã khủng bố như thế trong lòng của Tiểu Liên Hoa hân hoan nói:

- Sủng thú này... Có thể sánh ngang với thần thú ở thiên giới rồi! Không ngờ Hắc Mã ca quan tâm đến an toàn của mình đến vậy, quả nhiên trăm vạn năm qua, trong lòng của ca vẫn có mình... Hì hì vui quá.

Nếu mà Tử Vân ở đây mà sử dụng đọc tâm thuật đối với thánh nữ này, e rằng nàng sẽ liều cái mạng này với nàng ta đến khi một mất một còn nữa mà thôi.

Hắc mã hí lên một tiếng vang trời, lục bộ trưởng lão nghe được tiếng hí này của nó thì thấy nguyên thần của mình chấn động cực kỳ sâu, tu vi Đại Cửu cảnh đại viêm mãn cũng không cách nào toàn lực triển khai ra được. Nhưng đáng thương nhất chính là cấp bậc Đại Cửu cảnh trở xuống, ngoại trừ việc có thể ngự không phi hành ra thì toàn bộ linh mạch dẫn truyền từ đan điền đến toàn thân đều bị phong biết một đám tà tu cường hãn trở thành một đám phàn nhân.

Một chiêu này của Tiểu Liên Hoa đã khiến cho toàn thể cục diện thay đổi, một tay nàng cầm cờ, một tay kia ngưng ra vô số bụi hoa nhỏ chỉ huy trăm vạn tà tu dưới trướng thánh giáo xông lên tử chiến.

Những hắc thủ dưới hắc giang kia không tầm thường, chúng nó vươn dài ra bắt lấy đám tà tu bay bên trên. Thấy vậy môn chủ của Tần Thủy Môn là Lục Ngạo liều cái mạng của hắn chém ra một trảm Tử Kỳ Đằng Phong toàn lực mang theo vô số tử kỳ hắc vụ mà công kích hắc thủ khiến cho hắc thù bị trảm làm đôi, lui xuống hắc giang dưới mặt đất.

Hắn thấy thế mừng rỡ nói:

- Hắc thủ có thể bị tiêu diệt, các bằng hữu mau mau tấn công nó đừng để nó kéo xuống.

Biết được hắc thủ có thể bị trảm ra làm hai mảnh thì đám tà tu này như phát điên, điên cuồng tấn công đám hắc thủ này. Nhưng khả năng chống chịu của hắc thủ là vô cùng kinh khủng, Lục Ngạo là cao thủ cấp bậc Tiểu Cửu cảnh đỉnh phong sắp bước vào đại viêm mãn mà dùng toàn lực mới có thể chém đứt đôi được nó, hơn chín trăm vạn người là cấp bậc Đại Ngộ cảnh đỉnh phong dù có dùng hết toàn lực thì cũng bó tay chịu trói, bị đám hắc thủ này vây công kéo xuống dưới mặt đất.

Mà đám hắc thủ dưới sự điều động của hắc mã giống như là vô cùng vô tận, chém một cái tức thì đã mọc thêm mười lăm cái, cộng thêm với việc phải đấu hơn trăm vạn tà tu sử dụng được pháp lực nữa, thành ra sự vụ vô cùng khó khăn.

Đám tà tu dưới sự dẫn điều động trời sinh của Cửu trưởng lão, mặc dù cường hãn, mạnh mẽ tàn bạo một cách phi thường, nhưng nhục thể của bọn chúng dù có mạnh đi chăng nữa thì cũng không thể nào đối đầu được với trăm vạn Tiểu Ngộ cảnh được.

Cảnh tượng khi này ở một dãy đằng sơn như thể đây là một huyết ngục chân chính, khắp nơi đều là la liệt xác người, từng tiếng thét cào thấu con tim, từng khuôn mặt bị đốt tới mức chảy xệ còn mỗi thịt, không có ai là tứ chi toàn vẹn cả. Đội quân Tiểu Liên Hoa cứ như thể quỷ sai ở dưới cửu u địa ngục, cầm đao cầm gươm tàn bạo lóc thịt kẻ thù của mình, nhưng sáu tên trưởng lão kia vẫn có thể duy trì một cục diện không bị vỡ nát mặc dù đại quân của hắn đã bị đánh tan tác không còn mảnh vải.

Cùng với trận chiến này, ảo đằng xa, sâu trong núi rừng của dãy đằng sơn này có một nhân ảnh mặc hắc bào quan liêm, trên đầu đột một cái mũ chóp, không ngừng ghi chép về trần cuồng đồ này.

Hắn căng thẳng vừa ghi vừa cắn móng tay mình nói:

- Trận chiến này mà truyền ra khỏi phạm vi của tà ma ngoại đạo ắt hẳn sẽ dấy nên một hồi phong vân! Chết tiệt, chết tiệt, hoàng thượng mà biết được chuyện này thế nào cũng điều động binh lực mà ra tay mất.

Bất chợt từ phía đằng sau của tên vận hắc bào quang liêm kia xuất hiện một bóng đen không rõ nhân dạng tiến tới đặt một mà tay lên người của hắn.

Tên hắc quang kia giạt mình lùi lại chuẩn bị rút ra binh khí của mình mà tử chiến với kẻ thù.

Nhìn thấy một cảnh tượng này Trần Lập dưới nhân dạng không rõ ràng nói:

- Không ngờ tin tức này truyền tới tay triền đình rồi, ha ha.

- Ngươi... Ngươi... Chẳng lão ngươi là giáo chủ thánh giáo.

- Quả không hổ danh là hắc thủ của triều đình Tiêu Ảnh Vô Danh Sứ_Tô Vũ.

- Ngươi làm sao biết được thân phận của ta?

- Gia quyến của ngươi, bí mật công pháp của ngươi, vì sao một đại nhân vật Tiểu Hành cảnh sơ nhập lại chịu một cái cảnh vứt hết thân phận của mình để mà phục vụ dưới triều đình như thế. Ngươi là Tô Vũ là con trai của Tô Thất Hạo, từ nhỏ là một đầu đệ nhất thiên tài của hoàng triều, nhưng cha của ngươi dính phải một đại sự tham ô mưu sát vô cùng lớn nên đã bị một ánh trảm cửu tộc. Nhưng vào cái đêm trước khi hành quyết ngươi được Quách Quỳ công công mang đi, hắn là người duy nhất tin tưởng cha ngươi Tô Thất Hạo không làm chuyện đằng trời như thế. Hắn cứu ngươi ra nhưng bởi vì thân phận của ngươi quá mức đặc thù nên phải vứt bỏ đi tên tuổi của bản thân mình để mà điều tra thân phận của cái tên hãm hại cha ngươi. Trớ trêu thay... Kẻ đó nguyên lai là mẹ của ngươi, ha ha, hay cho cả đời của quân tử, thái phi của hoàng thượng chính là mẹ của ngươi, lúc trước ả ta chưa vào cung ăn nằm với cha ngươi, vì sợ chuyện này tới tay tên cẩu hoàng đế kia nên rắp tâm hãm hại cha ngươi.

- Cái gì! Đừng ăn nói hàm hồ, từ khi nào mà mẫu thân của ta lại là hoàng hậu! Mẫu thân của ta... Mẫu thân của ta là chết trên giường bệnh!

- Chuyện này rất khó chấp nhận đối với ngươi, nhưng đây là chính là sự thật.

Tô Vũ nghe thế thì điên tiết lao lên. Bằng vào năng lực Tiểu Hành cảnh sơ nhập của hắn dù là trên thiên hạ cũng không có mấy người, hắn không tin là mình không giết được cái tên trước mặt. Nhưng Trần Lập là tồn tại bậc gì, hắn là tồn tại đỉnh phong chỉ dưới hệ thống ở vị diện này mà thôi.

Trần Lập lấy ra một cái ấn bằng vàng ròng, dẫn truyền pháp lực vào trong nó rồi quăng về phía Tô Vù.

Bùng một cái, hoàng ấn kia nổ vang chấn cho Tô Vũ trọng thương văng xuống dưới đất.

Hắn bất ngờ nói:

- Thiên Tử Mệnh Ấn! Làm sao có thể, ngươi làm sao có thể có được ấn này. Chỉ có hoàng đế lập triều chân chính được thiên địa công nhận mới có ấn này mà thôi.

Trần Lập thở dài nói ra một câu rất khó nghe:

- Trăm vạn năm qua, ta chơi đùa không biết bao nhiêu cái hoàng triều mà nói nên món đồ vật này hết sức tầm thường. Ngươi không cần gắng gượng như ta sỡ hữu thượng phẩm pháp bảo Thiên Tử Mệnh Ấn này làm gì cho khổ, có được Thiên Tử Mệnh Ấn cần có thêm Đại Hoàng Long Ỷ, Thiên Long Bào nữa thì giá trị sử dụng mới ở mức cao nhất, những món này đều là giá trị liên thành khởi điểm hơn hai ngàn vạn cực phẩm linh thạch, không những thế phải đi khắp nơi xem thử xem coi có đại hoàng triều nào sụp đổ hay không để mà mua lại. Những kiện này phung phí tương đối nhiều tiền, tốt nhất ngươi đừng nên giàu như ta, dùng cái này thuận tiện đả thương một người Tiểu Hành cảnh như ngươi.

Nghe được những lời lẽ đầy mức khoe của này của Trần Lập, Tô Vũ tức đến hộc cả máu. Lần đầu tiên mà hắn thấy có người vô sỉ đến như vậy, như thế mà cũng có thể bước lên làm cường giả được, quả thực quá đả kích hắn mà.

Đánh trọng thương Tô Vũ giải quyết một phần việc xong, Trần Lập nói:

- Đến thời điểm rồi.

Hắn mở bàn tay tạo thành chưởng giơ lên trên trời mà vận pháp lực. Từ trên trời mây xám bỗng nhiên hóa thành một màu đen kịt, bay đến bao vây hết thảy dãy đằng sơn này. Trần Lập dùng thiên vân để mà làm vật lập trận, đem một cái trận pháp to lớn trăm ngàn dặm bao lấy cái dãy núi này.