Lúc trước là người đầu tiên khai mở cảnh giới tối thượng Tôn Thánh cảnh, bây giờ tuy quy ẩn giang hồ, nhưng thực lực của Trần Lập không những không suy giảm mà còn tịnh tiến tăng dần theo tháng năm. Đối với hắn việc bảo hộ một mỹ nhân mặc hắc phượng y phục trước mặt là việc vô cùng đơn giản, dễ dàng như lật bàn tay.
Những ngày tháng huy hoàng một mình quét ngang tam giới, đập một chưởng liền khiến vạn vật đều phải run sợ của hắn sắp trở lại rồi!
Trần Lập chìm trong suy nghĩ hắc ám của mình một hồi lâu, cuối cùng khi hắn tỉnh lại thì hắn trên người của nương tử trước mặt ẩn chứa một đạo khí đen bí ẩn.
Hắn hỏi hệ thống:
- Sao trên người nữ nhân, à không, nương tử ta lại có khí đen uẩn quanh thế?
"Chuyện này không phải ký chủ rõ nhất sao? Sao ký chủ không dùng cái não chứa đầy bã đậu của mình suy nghĩ đi, lúc trước ký chủ quay hàng trong hệ thống đều phát ra bạch khí, ẩn chứa hào quang sáng láng, một đường tu luyện của ký chủ thuận lợi không hề gặp bất trắc nào, còn nương tử của ký chủ lại là màu đen? Ký chủ lúc trước có học môn hóa không thế? Biến cân bằng phương trình hóa học không? Rồi nói thử đi, ký chủ có đã tạo nghiệp rồi, ai sẽ gánh? Đương nhiên là người nằm trước ký chủ rồi"
- Hệ thống, ngươi độc mồm vừa thôi. Ngươi nói ta được, nhưng không nói nữ nhân được, như thế là bất lịch sự.
"Vậy vỗ vào cặp đào của tiên nữ lúc uống rượu là lịch sự lắm chăng?"
- Cái này... Không tính, lúc đấy tâm cảnh ta chưa tốt, giờ sau một thời gian quy ẩn giang hồ thì ta đã nhận ra bản thân mình chưa tốt rồi.
"Tốt? Ký chủ không phải muốn nương tử mình có cặp kia tuyệt phẩm sao? Tốt lên chỗ nào, đúng là một tên mặt phật lòng heo mà"
- Mặt phật? Lòng heo? Ngươi cũng thật là... Vậy là bạch khí chính là thiên khí đại diện cho nhân vật chính à? Vậy cái khí này....
"Chính xác"
Suy đoán của Trần Lập đó chính là khí đen trên người nương tử tương lai của hắn chính là khí của nhân vật phản diện hay còn được hắn gọi là... Gạch lót đường.
Trần Lập hốt hoảng hỏi lại hệ thống:
- Vậy, vậy nàng ta sẽ muốn giết ta, cướp đồ của ta đấy à? Ngươi đùa ta phải không hệ thống?
"Đương nhiên là không? Tuy ký chủ xấu bụng, nhưng nương tử của ký chủ lại khác nhau. Đối lập với một con báo biết nói tiếng người như ký chủ, nàng ta hiền thục lại còn đảm đang, không những thế lại còn là nữ nhân còn trong trắng nữa, chứ không phải như mấy ma nữ trên thiên giới đâu. Mặc dù hệ thống xem ký chủ chả bằng súc vật, nhưng mà nhất định sẽ không đưa ra nhiệm vụ dồn ký chủ vào thế khó đâu"
Trần Lập nghe thế trong đầu liền hiện ra vô số thuyết âm mưu, trong đó giả thuyết có phần thuyết phục nhất đó chính là hắn... Đã không còn là nhân vật chính nữa.
- Đừng nói với ta là... Ta không còn là khí vận chi tử nha? Khí vận chi tử là do Thiên Đạo đã định thì làm sao có thể thay đổi được.
"Ký chủ tu luyện đến cảnh giới như vẫn tin vào Thiên Đạo sắp đặt ư? Hắn đối với hệ thống ta, căn bản không bằng con mắt. Lúc trước ta thảo luận với Thiên Đạo sắp xếp cho ký chủ một chỗ tốt thôi, giờ ký chủ quy ẩn giang hồ, hiển nhiên là người phải thay đổi rồi"
Nghe một cái tin này, Trần Lập liền lập tức chấn động. Hắn lúc trước biết mình chính là trời sinh là nhân vật chính, không thể nào đơn giản được, nên mới bằng vào tất cả mọi thủ đoạn hèn hạ nhất của mình, ngậm máu phun người, mượn dao chặt thịt, dương đông kích tây... Để mà tu luyện. Mặc dù về sau hắn bị cưỡng ép mất đi tu vi cảnh giới của mình đi chăng nữa, nhưng nếu hắn vẫn là nhân vật chính thì hắn vẫn có trăm vạn cách để tu luyện về thời đỉnh phong. Nhưng mà bây giờ hắn mất đi thân phận kia của mình rồi, thì hắn làm sao có thể sống được cơ chứ?
- Ngươi đùa ta ấy à? Vậy chả khác nào hệ thống ngươi đem ta biếm nhập vào quỷ môn quan đâu? Mặc dù bây giờ tu vi cảnh giới của ta đã cao lên không ít, nhưng mấy tên quỷ đế kia vẫn có cách kéo ta xuống mà thôi. Nếu ta không có thân phận nhân vật chính thì làm sao ta có thể sống được cơ chứ? Hệ thống ngươi mau trả lời đi!
"Không phải gần cả chục năm nay ký chủ vẫn sống nhăn răng ra đấy sao? Ăn như heo, ngủ như lợn, lười chảy cả mỡ ra vẫn chưa chết nữa kìa, theo hệ thống thấy ký chủ không có thân phận nhân vật chính còn sống nhà nhã hơn lúc trước nữa"
- Thật là kinh khủng! Thế mà ta đã mất đi hào quang nhân vật chính hơn chục năm về trước rồi cơ à?
"Lần đầu tiên mà ký chủ ngu ngốc của bổn hệ thống đã khôn ra một chút rồi đấy"
- Không thể nào?
"Hệ thống ta cũng nói luôn, là nhiệm vụ chân chính của ký chủ chính là bảo vệ nương tử thân yêu của mình khỏi mấy tên khí vận chi tử kia. À mà còn nữa, phản phái thì dù ở nhà cũng sẽ gây nên chuyện lớn nha, cẩn thận"
- Bịp, bịp! Hệ thống ngươi có biết nói tiếng người không vậy? À, không phải mình chỉ cần âm thầm hạ sát đám người kia khi chúng còn chưa tu luyện sao? Ta thật thông minh.
Nghĩ xong ý tưởng hắc ám là đem đám khí vận chi tử kia giết từ trong trứng nước thật là thông minh, thì Trần Lập nở ra một nụ cười hết súc là mất dạy, tựa như là lưu manh chuẩn bị trấn lộ của mấy tên phế vật vậy.
Hiểu được ý tưởng của ký chủ của mình, hệ thống liền ban xuống một hộp thoại.
"Não ký chủ vẫn phẳng như ngày nào. Thôi kệ, hệ thống ta từ từ nói sao. Không biết ký chủ có qua được ải đầu tiên không nữa kìa"
- Ý ngươi là sao?
"Người đần như ký chủ không hiểu được đâu, về sau nếu trí thông minh của ký chủ tăng lên thì không chừng có thể hiểu được chút ít"
Trần Lập chưa kịp hỏi thêm cái gì với hệ thống nữa thì nữ nhân kia đã mở mắt ra tỉnh lại. Nhìn thấy Trần Lập, nữ nhân kia liền bất giác lùi lại, triệu ra ngọc kiếm của mình chĩa trước mặt của hắn thị uy.
Nàng ta hỏi:
- Ngươi là ai?
Nhìn thấy phản ứng phòng ngừa này của nàng ta khiến cho Trần Lập vô cùng thích thú, nương tử tương lai của hắn giống như một con mèo nhỏ đang xù lông thị uy bản thân mình vậy.
Hắn định tiết lộ thân phận Tôn Thánh ẩn dật ngàn năm bá đạo của mình trước mặt nương tử thì hệ thống lại hiện lên.
"Đừng tưởng hệ thống ta không biết bã đậu của ký chủ đang nghĩ gì. Chỉ là thời điểm này không thích hợp để kheo của đâu, nếu không NHIỆM VỤ THẤT BẠI ĐẤY!"
Nhìn thấy nhiệm vụ thất bại, da gà da vịt của Trần Lập liền nổi lên, hắn nhanh chóng thu liễm lại khí tức chưa kịp phóng ra của mình mà bày ra bộ dạng sợ hãi của phàm nhân, mà quỳ xuống nói:
- Tiểu nhân là phàm nhân tên là Trần Lập, xin thượng tiên tha thứ.
Nữ nhân kia nhìn lên bầu trời, thấy lỗ đen đóng lại tự nói:
- Vậy là ta đã thoát được rồi ư?
Rồi nàng nhìn sang Trần Lập đang sợ hãi quỳ rạp xuống đất, dịu dàng kéo hắn đứng dậy.
Nàng nói:
- Không cần hành lễ vậy đâu, ta không phải thần tiên đâu. À đúng rồi, ngươi là Trần Lập phải không? Ta tên là Tử Vân, đa tạ đã cứu ta một mạng.
Nhìn thấy Tử Vân trước mặt, không những xinh như hoa mà còn dịu như nắng hạ xuân thanh khiến cho tim của Trần Lập đập loạn, quả nhiên hệ thống kia của hắn không để cho hắn chịu thiệt thòi mà.
Hắn hỏi:
- Nếu thượng tiên không phải là thần tiên thì thượng tiên làm sao có thể từ trên trời rớt xuống?
- Chuyện này...
Đương lúc hai người nói chuyện thì trên trời bỗng nhiên sáng rực một màu vàng. Mây trắng tan đi, lộ ra hình dặn của ba người, một tên đứng ở giữa thì cởi trần, tay cầm thần binh Thiên Thế Thương, còn hai người còn lại mặc giáp bạc, tay cầm theo hai thanh bảo thương của thiên giới.
Bỗng nhiên tay Tử Vân nắm chặt lấy tay Trần Lập, nàng thầm nói:
- Trần Lập ân công, có thể giúp ta chuyện này được không?
Trần Lập bị nắm lấy tay, hai má của hắn vờ đỏ lên, hắn nói:
- Được thôi, thượng tiên muốn ta làm gì?
Tử Vân lưỡng lự một chút, tỏ ra vẻ vô cùng khó xử, nàng nói:
- Ta muốn ân công có thể giả dạng làm trượng phu của ta được không? hiện tại đám thần tiên kia đang tìm ta, ân công có thể giúp ta diễn vở kịch này được không.
Hệ thống hiện lên liền bảo:
"Còn không mau chấp nhận đi, nhiệm vụ ban bố rồi đấy"
Trần Lập cười gượng nhìn Tử Vân nói:
- Sao ta có thể từ chối nương tử được.
Quả nhiên khi vừa hạ phàm, đám người của Trương Lý Minh, nguyên là tên thần tướng cầm Thiên Thế Thương, liền nhắm đến nhà của Trần Lập mà bay tới.
Cái tên Trương Lý Minh này thế mà không biết đạo lý đến nhà người khác, hắn nhấc chân một cái liền khiến cho trời nổi gió lên, khiến cho cái giàn mướp đắng linh dược của Trần Lập rơi xuống đất, thần thú heo nái trong nhà của hắn chạy loạn hết cả lên, bạch phượng nuôi trong chuồng hoảng sợ, nhất là Trần Lập, hắn nhìn thấy cơ gió lơn này rồi ba tên kia truyền tống đến nhà của hắn thực sự rất chướng mắt.
Lý gì mà mất tên tiểu đầu đệ không bằng ngón tay của Trần Lập thượng tiên hắn mà lại có thể trang bức xuất hiện bá đạo thần bí như vậy, còn hắn thì chịu sự quản lý của cái nhiệm vụ chết tiệt của hệ thống mà không được? Thật sự bất công mà! Hắn cũng muốn flex ngầu lòi như vậy (Flex... Ngụ ý chính là khoe của)
Trương Lý Minh bá đạo buông mắt nhìn xuống dưới quan sát hạ giới. Hắn thực sự không thể chịu nòi cái không khí ô nhiễm ở đây, không có một chút tiên khí nào, đúng là nơi phàm giới, chỉ có mấy loài gia súc mới sống ở dây mà thôi.
Hắn nói:
- Này đôi phu phụ kia, các ngươi có thấy ai từ trên trời mà bay xuống không?
Trần Lập nghe thế thì thầm hỏi:
- Thượng tiên, bọn chúng không biết mặt của thượng tiên à?
Tử Vân gật đầu nói:
- Ta chỉ gây một chút chuyện nhỏ với bọn chúng, mà bọn này bám dai như đỉa ấy, nên nhờ Trần Lập phối hợp giúp ta.
- Được.
Trần Lập cung nghênh ôm quyền hành lễ nói:
- Thượng tiên cửu tầng thiên, chúng con quả thực không thấy ai từ trên trời bay xuống.
Đột nhiên hệ thống hiện lên:
"Ký chủ không muốn khoe của sao? Nhiệm vụ của hệ thống lần này vừa vặn là chấn uy thiên hạ, để cho thiên hạ thấy ký chủ đầu lợn của ta không hề tầm thường một chút nào. Nhiệm vụ của ký chủ đó chính là đại trăng bức xong rồi giết bọn hắn! Ban thưởng mười viên Đăng Phong Đan"
Trần Lập nhìn thấy phần thưởng liền tặc lưỡi nói:
- Mười viên Đăng Phong Đan quá mức bèo bọt đi, ngay từ cảnh giới Thượng Khư cảnh đã không còn tác dụng nữa rồi, làm sao đối với một người đạt đến cảnh giới Thánh Tôn cảnh cho ta sử dụng được... Bất quá nội dung nhiệm vụ ta thích.
"Ký chủ quả nhiên là dùng đầu dưới để mà suy nghĩ. Nghiễm nhiên là hệ thống thừa sức tính toán thực lực của ký chủ rồi, mười viên này chính là để bồi dưỡng cho nương tử mới của ký chủ mà thôi... Còn ký tự làm tự ăn đi"
- Ngươi!