Chương 7: CHƯƠNG 3.3

Kinh thành phồn hoa, ngã tư hai bên đường đều có trà tâm lầu, nhiều loại cửa hàng bày Thần Phật tung bay, trên đường ngựa xe như nước, người đi đông đúc, cùng với các tiểu thương mời chào hàng bán náo nhiệt vô cùng.

Thỉnh thoảng nhiều lúc nhìn thấy thương khách ăn mặc lố lăng, cao lớn giống như lạc đà, tính tình ôn hòa, đôi mắt to dài ướt sủng, nhìn Sở Nhụy với ánh mắt thân mật, khiến nàng vui vẻ cười ha ha.

Trước kia ở trong cung, Sở Nhụy chưa từng bước ra ngoài cung nữa bước, cũng không biết người dân ở ngoài náo nhiệt đến như vậy. Cho nên trong lòng vui mừng, trên mặt thỉnh thoảng tạo ra nụ cười mãn nguyện, làm cho người đi cùng nàng cũng ngây người.

"Phu nhân đẹp thật, em thật sự không hiểu được..." Tiểu Liên Bồng cười khen ngợi, vội thốt ra một câu:"Gia tại sao không thích?"

Liên Bồng vừa dứt lời, cảm giác như mình nói sai điều gì, đỏ mặt bịt miệng lại, ái náy nhìn về phía Sở Nhụy.

Sở Nhụy không để ý, giữ chặt tay của Tiểu Liên Bồng, dạo chỗ này dạo chỗ khác.

Nàng đến chính phủ là nhờ một câu nói hoàng hậu nương nương, nương nương muốn mượn quyền lực của Nhiếp phòng chính, mà nàng thầm nghĩ muốn thay Cảnh gia rửa sạch oan tình.

Trong cung hay ngoài cung người nguyện ý có thể giúp nàng chỉ có hoàng hậu nương nương.

Trong phủ, quản gia và các nha hoàn điều gọi nàng là 'Nhụy phu nhân', mà Nhiếp Thư Thần chưa bao giờ gọi nàng như vậy, hắn thân là chủ tử nàng cũng chỉ nhìn hắn, còn cần hắn gọi tới sao?

Nàng sống ở trong phủ, ăn được, ngủ được, duy nhất chỉ có chuyện làm tình chính nàng đem hầu hạ thật tốt, coi như hắn để ý đến thân thể nàng cho hắn được ăn no.

Trong phủ từ trên xuống dưới ai cũng đều nhìn ra được Nhiếp Thư Thần không thích nàng. Tuy rằng cách đây mấy ngày, hắn đều ngủ cùng nàng, nhưng bình thường rất ít khi thấy hắn xuất hiện.

Tuy rằng nàng không được sủng ái, nhưng Nhiếp Thư Thần cũng không bạc đãi nàng.

Ngày thường nàng ăn mặc quần áo, trang sức, son phấn đều tùy nàng. Nhưng nàng âm thầm quan sát dường như Nhiếp đại nhân thích ăn mặc giản dị, đối với mọi người cũng thật rộng lượng,...Đương nhiên không bao gồm nàng.

Làm một trọng thần, Sở Nhụy biết hắn rất bận rộn, thiên tai, thiên hạ không thái bình.

Ngày hôm qua ở Cảng Châu thủy nạn! Hôm nay đại hạn! Ngày mai Trạm Châu trộm cướp! Yên tĩnh không đến vài ngày, bên kia truyền đến có bạo dân tạo phản.

Hắn thân là phòng chính, mỡ kho lương thực, miễm thuế, vừa muốn cùng bộ binh phái tới Cảng Châu cùng Trạm Châu......

Các loại quốc sự đặt cùng nhau, hoàng thượng đã dời lại việc lập thái tử, điều này tạm thời làm cho Sở Nhụy tạm thời thở phào nhẹ nhỗm.

"Khát nước không? Chúng ta đi uống trà." Nàng kéo tay Tiểu Liên Bồng hướng tới quán trà.

Vừa bước vào bật thang liền nghe mọi người bàn luận với nhâu, họ đang nói đến "Nhiếp đai nhân" kia, nàng không tự chủ được dừng bước.

"Ê! Đó không phải là Nhiếp đại nhân sao?"

"Đúng rồi, đúng là phòng chính Nhiếp đại nhân."

"Nói thật, phòng chính Nhiếp đại nhân này, chân chính là trụ cột của nước nhà a."

"Kia là đương nhiên! Thay cho dân chúng bao nhiêu việc tốt! Trăm năm khó gặp một người tốt a!"

"Là ..... ai! Kia, đi bên cạnh là một cô nương? Bộ dáng là một mĩ nhân a, vừa thấy liền biết là tiểu thư nhà khuê cát con nhà giàu...."

"Có phải là Nhiếp đại phu nhân không?"

"Sẽ không, Nhiếp đại nhân còn chưa lấy nương tử, đó chắc là thiếp của Nhiếp đại nhân."

"Lão Trương, ông làm sao biết được?"

"Kinh Ly thành đều truyền tin nhau, ngươi như thế nào lại không biết? Nhiếp đại nhân làm rể quý của Thích thái sư, là cưới cháu gái của Thích thái sư nha."

"Thích thái sư."

"Umh! Hoàng thượng ban hôn sự, phong Thích cửu gia đem Thích quận chúa gã cho Nhiếp đại nhân, bất quá tuổi quận chúa còn nhỏ, cho nên trước hết đem Thích quận chúa nạp làm thiếp."

"Thì ra là thế, hoàng thượng đối với đại nhân thực coi trọng a!"

"Không sai, không sai."

Sở Nhụy quay đầu liền thấy một đôi nam nữ.

Nam cao lớn anh tuấn, mặc y phục hằng ngày, một thân màu đen cẩm bào; Nữ tử rất xinh đẹp, khoác trên người áo choàng gấm, nhìn thật xứng đôi.

Hai người từ trên xe ngựa bước xuống, Nhiếp Thư Thần đỡ lấy thân hình nữ nhân, cử chỉ rất chi là thân mật, nữ nhân nhu nhược, vẻ mặt đều là vẻ thẹn thùng.

Tuy Sở Nhụy không trông mong Nhiếp Thư Thần có bao nhiêu lòng tin, nhưng nhìn thấy một màng này làm cho người ta chói mắt.

"Phu nhân...." Tiểu Liên Bồng thay nàng khó chịu không nhịn được nhỏ giọng kêu, tay lây kéo góc áo của nàng.

"Ân! Làm sao vậy?" Sở Nhụy quay đầu.

"Phu nhân mau đi thôi!....Mười lăm ngày nữa, gia sẽ cưới Thích cô nương kia vào phủ."

Sở Nhụy lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, đối với ánh mắt mang tia đồng tình đối với tiểu nha đầu gật đầu:" Khó trách Tiểu Liên Bồng không nói cho ta, nguyên nhân là sợ ta đau lòng."

"Phu nhân ..... Người không tức giận sao?"Tiểu Liên Bồng khó hiểu hỏi.

"Tức giận nha, nhưng tức giận cũng vô dụng, cho nên là vẫn giảm đi khí lực a." Sở Nhụy hướng tới nàng buồn buồn nói:''Bất quá, sau này em hãy nhớ, có chuyện gì cũng phải nói cho ta biết trước một tiếng, miễn cho ta trở thành ngu ngốc để người khác chê cười."

"A! Phu nhân ...... Người như thế nào không sốt ruột a?" Tiểu Liên Bồng thở dài, tiếc là sắt không thành thép:" Vốn gia đối với người rất lạnh nhạt, nếu như Thích cô nương kia vào phủ, người chẵn phải càng ngày...."

Nhìn một cái, ngay cả tiểu nha đầu cũng nhận ra được Nhiếp Thư Thần đối với nàng lạnh nhạt.

Sở Nhụy nở nụ cười, nghĩ rằng khó trách dạo gần đây không xuất hiện, nguyên nhân là vội vàng cưới thê thiếp.

Ban đầu nàng cho rằng, tốt xấu gì nàng cũng là hoàng hậu nương nương thưởng, như thế nào hắn cũng nể một chút mặt mũi. Nhưng trước mắt tình hình không phải như vậy, hắn chưa từng đem để trong mắt.

Bởi vì Nhiếp đai nhân nạp thiếp không chỉ hoàng hậu nương nương thưởng, cũng có người khác thưởng.

Hơn nữa phần thưởng này so với nương nương có chút mặt mũi hơn, tỷ như nói hoàng thượng.... ...