Chương 17: Chương 6.2

"Chúng ta là ai? Cô nương không cần phải biết chỉ cần ngoan ngoãn theo chúng ta là được?" Độc Nương Tử cười cười :"Đúng rồi......Bông hoa nhỏ kia.... Sau khi tẩy sạch bụi bẩn lại là một tiểu mĩ nhân a!"

Hoa Hồ Diệp ánh mắt chuyển qua Tiểu Oa Nhi:"Đại mỹ nhân các người có thể mang đi, nhưng tiểu mỹ nhân để lại cho ta cũng được a!"

Tiểu Oa Nhi nghe xong càng ôm thật chặt Sở Nhụy.

"Tiểu Oa Nhi này, chỉ sợi ngươi không đám động vào a!" Độc Nương Tử đùa cợt nói:"Nếu có thể xem không ăn được, lưu cũng là bạch lưu a!"

"Không cần hù dọa người?" Hoa Hồ Điệp nghe xong không cho là đúng:"Không phải chỉ là Tiểu Oa Nhi thôi sao? Chẳng lẽ có ba đầu sáu tay."

"Ba đầu sáu tay tất nhiên không có, ngươi có biết trên người nàng mang theo cái gì không?"

"Cái gì?"

"Huyền Hoàng Lệnh."

Hoa Hồ Điệp biến sắc:"Không có khả năng?"

"Cái kia từ trên người nàng rơi xuống, ta không dám lưu lại, nếu ngươi dám trêu 'Vô Nhân Cốc' ta liền đem Tiểu Oa Nhi lưu lại cho ngươi, dù sao lão nương cũng đang lo lắng không biết xử trí như thế nào."

"Ngươi ở đây nói đùa đi! Độc Nương Tử ,từ mười năm trước 'Vô Nhân Cốc' không có xuất hiện làm sao có thể cùng cô nương này có quan hệ chứ?"

Sở Nhụy nghe cũng không hiểu, đang muốn nghe bọn họ nói tiếp, đột nhiên không khí lạnh như băng cùng với một giọng nói ở bên cửa sổ vang lên.

"Độc Nương Tử, lão Tam, Hoa Hồ Điệp các ngươi muốn đến 'Vô Nhân Cốc' toàn là người chết không sao?''

Trong phòng này, thế nhưng còn có một người.

Người này đi vào từ lúc nào, sao lại vào đây được? Trong phòng có năm người lại không phát hiện có người đi vào?

Sở Nhụy một trận kinh ngạc, Tiểu Oa Nhi khi nghe thấy âm thanh của này đột nhiên khóc òa òa lên.

Còn ba người khác mặt biến sắc, tay cằm vũ khí như lâm vào trận địch.

Một người nam tử mang mặt nạ trong bóng tối hiện ra, trên người mặc một bộ trắng dài, trên lưng có nhiều kim liên tinh tế, toàn thân đều lộ một cỗ tà khí.

Hắn đeo một cái mặt nạ làm bằng vàng, thập phần dữ tợn, che lại một nữa khuôn mặt, ở trong ánh nến tảng ra một ánh hào quang, làm cho người ta một trận kinh sợ.

Làm cho người ta kinh ngạc nhất là hắn đi tới cả người phát ra một màng sương, không một tiếng động làm cho người ta thấy được khinh công xuất quỷ nhập thần.

Độc Nương Tử ba người họ giá lạnh, trăm miệng một lời nói to một tiếng '' Tiêu Ngạo" trong âm thanh toàn là kinh sợ.

Mà người nam nhân này không nhìn bọ họ, khoanh tay đứng ở nơi đó, dưới mặt nạ lộ ra lộ ra một nụ cười hướng lên, chỉ nói một câu:"Còn không lại đây?"

Tiểu Oa Nhi theo Sở Nhụy ngẩn đầu lên, thân hình nho nhỏ không thể nghi ngờ là đang run rẩy, lại không đám không nghe lời, liền chậm rải đi đến người nam nhân đó.

Tiếu Ngạo trong mắt chỉ có một mình Tiểu Oa Nhi, hỏi lại một câu:" Chơi đã đủ chưa?"

"Dạ đủ rồi......"

"Theo ta trở về?"

"Dạ"

"Những người này, có phải khi dễ ngươi?"

"... ......"

"Hay......Là không có?"

"Bọn họ....Ách!" Tiểu Oa Nhi nghĩ nghĩ liền cáo trạng chuyện ác nói:" Bọn họ muốn bắt tỷ tỷ."

"Sau đó thuận tiện bắt ngươi?"

"Umh!" Tiểu Oa Nhi gật đầu, tiếp tục kể tội xấu của bọn chúng:" Bọn chúng còn dùng dây thừng bắt ta và tỷ tỷ."

Tiếu Ngạo nghe xong, khéo miệng lại lộ ra một nụ cười quỷ dị cùng giểu cợt, nhẹ nhàng bâng quơ nói:" Một khi đã như vậy, các người muốn để lại một cánh tay!"

Trong lòng ba người bọn họ một trận kinh sợ, Hoa Hồ Điệp kiên trì kêu lên:"Tiêu Ngạo, Tiểu Oa Nhi này chúng ta không có làm gì, ngươi muốn dẫn đi cũng được, muốn để lại cánh tay để làm gì?"

"Không cần cũng được ngươi muốn tiếp một chưởng!" Người kia kêu 'Tiêu Ngạo' hắn cũng dùng giọng điệu để thương lượng, mà người khác không thể tiếp thu lựa chọn cửu tử nhất sinh.

Người này võ công cao không lường, bọn họ biết rõ ràng, đều tự suy nghĩ, nếu chọn tiếp hắn một chưởng, cho dù không chết cũng mất nữa cái mạng, không bằng chọn đúng thời cơ phản công, mọi người hợp lực cùng hắn liều mạng cũng không thể thất bại, so với khoanh tay chịu chết kết cục tốt hơn nhiều!

Vì thế ba người liếc mắt lẫn nhau, cảm thấy nhất định cùng nhau phản công.

"Tiêu Ngạo, bọn ta liều mạng với ngươi!" Ba người đồng thanh nói, liền quay quanh nam tử, lấy vũ khí ào ào tiến tới hắn.

"Không biết sống chết." Tiếu Ngạo một tiếng thân hình bay lên, lấy tay đánh một chưởng, ra tay thật là mau lẹ sắc bén ngoan đọc.

Ba người thấy võ công kì lạ, giống như chưởng giống như quyền, hoa cả mắt, không ứng phó kịp! Đợi hắn đến gần, lại vô số kim châm ở trên người, trợn mắt há miệng.

Hoa Hồ Điệp chờ người kia hấp thụ năng lực cực lớn phong chưởng cùng nhau bao lấy, toàn thân điều giống như lâm vào một trận sóng to, cả người theo chưởng một trận lảo đảo, đừng nói giãy dụa ngay cả đứng còn không nổi.

Độc Nương Tử trước hết ngăn cản không được, đã trúng một chưởng, nhất thời lui ra sau vài bước, cổ họng phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo là Hoa Hồ Điệp cùng Lão Tam đã trúng một chưởng cả người dăng lên trên bàn gỗ, "Phanh" một tiếng bàn gỗ nhất thời bị bể.

Ba người cùng ngã xuống đất, thống khổ vạn phần, trong lòng nhất thời kêu khổ, nếu tiếp thêm một chưởng nữa cũng khó bảo toàn tính mạng.

"Hoa Hồ Điệp, ngươi muốn lưu lại đồ đệ của ta?" Tiêu Ngạo thu lại một chưởng lạnh lùng hỏi:"Có phải không?"

"Không! Tiểu nhân không dám." Hoa Hồ Điệp chỉ cảm thấy hoảng sợ, buông miệng phủ nhận.

"Ngươi cho rằng ta diếc sao?" Tiêu Ngạo giận dữ, ngón tay trỏ và ngón cái bàn tay phải chuyển động, một cây phi đao bắn vào lưng hắn:"Ngươi có bản lĩnh đến 'Vô Nhân Cốc' giải độc"

"Không!" Hoa Hồ Điệp hồn phi phách tán, kêu to hai tiếng, ói ra máu đen sau đó ngất đi.

Vợ chồng Độc Nương Tử kinh hồn, cái nho nhỏ kia là người trong giang hồ e sợ nhất đó là ' phi đao', nếu trúng độc càng cử động, càng thống khổ chết không được chết không xong.

Tiếu Ngạo thu tay lại, bịch mắt Tiểu Oa Nhi không đành lòng cho nàng xem, bỗng nhiên bay ra ngoài cửa sổ, cơ thể mơ hồ, giống như quỷ mị.

"Tỷ tỷ.....Tỷ tỷ.'' Tiểu Oa Nhi từ bên cửa sổ khóc la ở bên tai.

''Ầm ỉ cái gì?" Người nam tử lạnh giọng cùng giận lẫy nói:" Ầm ỉ ta bỏ ngươi lại đây?"

"Oa.....Sư phụ có thể bỏ lại Nông nhi cũng được.....Nhưng không cần bỏ lại tỷ tỷ nha......Sư phụ."

"Thực là phiền toái." Tiếu Ngạo nghiến răng nghiến lợi nói, tựa hồ không thể không làm, tay phải một tay ôm đồ đệ, một tay bên hông kéo liên kim, 'Ào ào' run lên từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, bò liên thắt lưng của Sở Nhụy, một chút liền đem nàng ra bên ngoài.

" A....... " Lại một tiếng nữ tử thét chói tai, vang vọng bầu trời đêm.

Trời đầy sao, trong lúc đó có một ngôi sao cũng vì tiếng vang này xẹt qua.......

Trấn Thái Bình, một chút cũng không thấi bình.

Tiểu Oa Nhi muốn theo sư phụ cỗ quái trở về nhà.

Lúc gần đi, Tiểu Oa Nhi từ trong người lấy ra một cái quyền trượng màu đen rồi nói với Sở Nhụy:"Tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định phải đến 'Vô Nhân Cốc' tìm muội, được không?"

"Được." Sở Nhụy gật gật đầu, hai người ở cùng nhau vài ngày, tình cảm tỷ muội khó có thể chia lìa.

"Tỷ tỷ.....oa oa......" Tiểu Oa Nhi vừa nói xong vừa khóc nhè, còn muốn tiếp tục ôm tỷ tỷ, một bên sư phụ không kiên nhẫn một phen khởi động cổ áo, bóng trắng khuất dần chỉ nghe được tiếng khóc đã đi được hơn một trăm dặm.

Sau khi chia tay đôi thầy trò cổ quái kia, Sở Nhụy tiếp tục chạy về phía trước, bởi vì sợ bị bắt lại, lại không dám trì hoãn, lại sợ bọn người Đợ Nương Tử đuổi theo.

Đi xe ngựa bôn ba mấy ngày, nàng rốt cuộc cũng đến Thanh Châu kia, tháng mười một buông xuống, thời tiết bắt đầu se lạnh.

Thanh Châu là quê hương của mẫu thân nàng, phía nam thành nhỏ, giống như một hòn một quý luôn luôn xinh đẹp.

Vào ban ngày, đầu đường cuối ngỏ rất phồn vinh, mọi người điều đi chơi, vào ban đêm trên sông rất nhiều, ánh đèn sáng trưng, cảnh tượng thật đẹp.

Sở Nhụy lặng lẽ vào thành, đi đến bên cửa hàng bán trang phục nam, cửa tiệm thực bình thường bên trên lại để một biển hiệu thật to bự: Gấm vóc trang.

Vừa vào cửa, chưởng quầy bên trong liền đi ra đón khách, vẻ mặt tươi cười liền nghênh tiếp đón.