Chương 13: Chương 5.2

Sở Nhụy tuyệt vọng suy nghĩ những việc đã xảy ra, căn bản chính là một cái bẫy tốt nha, có người đầu độc Thiền phu nhân, rồi giết chết Tiểu Liên Bồng, mục đích là muốn giá họa cho nàng!

Là ai? Sẽ là ai? Nàng không tiếng động khóc thút thít, không biết vận mệnh của nàng đến nơi nào.....

Quan tài được nâng lên khiêng ra ngoài, lên bật thang... ra ngoài.... Cuối cùng là lên xe ngựa.

Xe ngựa âm thanh lộc cộc "chi chi nha nha" ngừng lại chuyển động, vòng lại rồi ngừng, cùng với người lái xe ngựa âm thanh kêu ngựa, dần dần vào đám người ngựa xe như nước.

--- ------ -------Tuyến phân cách---- ------ ------

Hình bộ đại lao thực yên tĩnh, im lặng đến mức âm thanh kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Hình bộ đại nhân Phùng Dực Phong hết hồn đứng xem người nam nhân, đó là người trực tiếp lãnh đạo hắn, đương kim phòng chính đại nhân, hắn bội phục kính trọng người này.

Một canh giờ liền, có binh lính báo lại tiểu thiếp của phòng chính đại nhân chết trong lao ngục, thi thể cũng bị hoàng hậu nương nương mang đi rồi, bây giờ không biết kết cục ra sao?

Phùng Dực Phong trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, hồi tưởng trước kia phòng chính đại nhân phó thác:"Ta đem nàng giao cho ngươi, bảo hộ nàng ấy an toàn, không có thể sai sót gì, chờ đến tối ta liền tới đón nàng."

Đối với nghi phạm hại tiểu thiếp, việc này Phùng Dực Phong cũng không rõ đại nhân mua thuốc gì để trong hồ lô, nhưng hắn đi theo đại nhân đã nhiều năm, biết rõ cách tác phong làm việc của đại nhân, tiểu thiếp này nếu không quan trọng đại nhân cũng không làm như vậy.

Bởi vì tin tưởng mình nên đại nhân có thể an bày như vậy, nhưng ai cũng không đoán được chuyện xảy ra như vậy! Người đã chết, ngay cả thi thể cũng không thấy-- Mình như thế nào ăn nói với đại nhân đây?

"Đại nhân..." Nghĩ đến đây, Phùng Dực Phong vạn phần áy náy, thẳng tấp quỳ gối xuống:"Thuộc hạ làm việc bất tài, thuộc hạ xin nhận tội."

Đứng ở phía sau hắn là Lăng Phi, Lăng Việt, từ trong quân trại đi theo Nhiếp Thư Thần đã gần mười năm, thấy hắn quỳ hai người nhìn nhau. Biết rõ tính tình của chủ tử nên không ai đám đi khuyên.

Trong phòng giam nho nhỏ đứng ở phía cửa sổ Nhiếp Thư Thần luôn luôn không nói chuyện, đột nhiên ánh mắt chuyển tới phía giường nhỏ, đệm chăn còn có dấu vết của người nằm xuống.

Nhiếp Thư Thần phảng phất nhìn về chiếc gối mền mại kia, hai tròng mắt rì chặt trên đó có nước mắt còn chưa khô.

Trong lòng hắn căng thẳng, nhắm mắt lại, một cỗ lửa giận không thể kìm chế được quét toàn thân.

Nhiếp Thư Thần cho rằng mình có thể bảo vệ nàng, ở đây một đêm, nàng có thể an ổn sống dưới cánh chim của mình, ai cũng không động được nàng, không ai đánh chủ ý lên nàng!

Ai mà biết cẩn thận mấy cũng có sai sót, vẫn có người nhanh chân hơn một bước.

Phù hoàng hậu này, thế lực thật lớn, không hề kiêng kị đến Hình bộ, xuất hiện thần không biết quỹ không hay, thậm chí có thể đem người đi!

Âm mưu trong hậu cung đứng đầu, quả nhiên không thể coi thường!

"Phùng Dực Phong." Nhiếp Thư Thần đột nhiên trầm giọng gọi.

"Có thuộc hạ!" Phùng Dực Phong vẻ mặt xấu hổ quỳ như cũ:"Xin mời đại nhân giáng tội."

"Gấp cái gì? Tội này của ngươi, trước tạm thời tha." Nhiếp Thư Thần hừ lạnh một tiếp:"Nhưng thật ra Hình bộ lao tanh tra tốt, những phạm nhân khác chết vo đối chứng, không cánh mà bay, mũ cánh chuồn trên đỉnh đầu ngươi, chỉ sợ cũng đừng mang."

"Dạ! Thuộc hạ tuân lệnh."

Nhiếp Thư Thần rời khỏi đại lao, bước ra bên ngoài đi, một mặt bước nhanh như gió một mặt hạ lệnh:"Lăng Phi!"

"Có."

"Chuẩn bị tiến cung."

Hắn muốn gặp hoàng hậu nương nương kia, nương nương muốn đưa người của hắn đi.

Trọng Hoa Cung.

Trong Phật Đường, khói bay lượn khắp nơi, tràn ngập mùi hương, cùng với tiếng gõ mõ, phong cảnh đều thiện ý.

"Phòng chính đại nhân, nhiều ngày không thấy mặt?" Phù hoàng hậu khẽ mĩm cười, nhìn lại đánh mõ, tiểu cung nữ đứng bên người đỡ đứng lên, nhìn về phía người cận vệ:" Mời đại nhân vào."

Nhiếp Thư Thần hướng về hoàng hậu hành lễ, bước vào phật đường:" Nương nương thiên tuế."

Có cung nữ đem trà đặt ở trên bàn, Hoàng hậu ngồi xuống, cười hỏi Nhiếp Thư Thần:" Cái gọi không có sự việc không lộ diện, giúp hoàng thượng lo trong lo ngoài, hôm nay đặc biệt tiến cung không biết có chuyện gì?"

Nàng nói không sai, Nhiếp phòng chính này cũng có nhược điểm, bằng không hắn không có đích thân tới một chuyến.

"Nương nương, vì sao hạ quan đến nơi này nương nương trong lòng hiểu rõ."

"Nga! Nhiếp phòng chính nói lời này, bổn cung thực ra không rõ cho lắm." Phù hoàng hậu giả hồ đồ:" Không bằng mời đại nhân nói thẳng."

"Như vậy vi thần xin nói thẳng vấn đề." Nhiếp Thư Thần cũng không khách khí nói:"Người của vi thần, hôm nay ở Hình bộ đại lao chết bất đắc kì tử, không đợi vi thần đến, người trong cung của nương nương giành trước một bước."

"Nha, nguyên nhân là chuyện này a!" Phù hoàng hậu làm như bừng tỉnh nói" Phòng chính đại nhân nói là người của khanh, nhưng chỉ là tiểu thiếp của đại nhân....Nhụy nha hoàn?"

Nhiếp Thư Thần không đáp chỉ lạnh lùng xem xét nàng.

Phù hoàng hậu bật cười, không so đo nói:" Nhưng thật ra có chuyệ như vậy, ta nghe Ngụy An nói Nhụy nha hoàn là bị đại nhân làm oan uổng, trở thành người bị tình nghi giết người nên bị nhốt vào đại lao, ta niệm tình Nhụy nha hoàn theo bổn cung hầu hạ nhiều năm, liền phái người đi xem, ai biết Nhụy nha hoàn bạc mệnh ngay cả mạng nhỏ cũng không còn, lại không có người thân cho nên bổn cung cho người hỗ trợ, đưa nàng về quê mai táng."

Nhiếp Thư Thần cười lạnh một tiếng:" Người trong cung nương nương đi đúng kịp thời.....Nói sau, vô luận nàng ấy có thân phận gì, đã vào nhà của vi thần, chính là người của vi thần, thế nào còn phải đưa về quê mai táng?"

"Thật đúng là.... ..." Phù hoàng hậu trả lời một cách mỉa mai:" Phòng chính đại nhân luôn miệng nói Nhụ nha đầu là người của đại nhân, thời điểm bị oan uổng sao đại nhân không che chở?"

"Nương nương!" Nhiếp Thư Thần không tranh cải với bà ta:"Mời nương nương chỉ rõ, người của vi thần bị nương nương mang đi đâu?"

"Người chết không sống lại, bổn cung có thể mang người chết để làm gì?" Phù hoàng hậu cười cười:"Cái này bổn cung hiểu được nguyên nhân đại nhân đến tìm ta đặc biệt là tính sổ."

"Vi thần không đám." Nhiếp Thư Thần nhẫn nại thính tình:"Thủ hạ của nhi thần, mang theo ngựa đuổi đến Thanh Châu gần năm trăm dậm, căn bản là không nhìn thấy xe ngựa mà nương nương nói."

Phù hoàng hậu hơi nhạt nhiên, rất nhanh khôi phục lại thần trí:"Không có khả năng."

"Nương nương ruốt cuộc muốn định cùng vi thần giả hồ đồ sao?" Nhiếp Thư Thần vẻ mặt lạnh đi, đứng lên:" Nương nương, việc đã đến nước này xin nương nương mang người giao ra đây, thần có thể coi như việc này chưa phát sinh."

"Được lắm, Nhiếp Thư Thần ngươi đám uy hiếp bổn cung." Phù hoàng hậu cũng không phải ngồi không, tức giận đập bàn:" Trong mắt ngươi có còn vương pháp không?"

"Thần là quá lo lắng an nguy người của vi thần, nếu đã đắc tội với nương nương mong người thứ tội, nhưng thấy người ở nơi nào xin nương nương nhất định báo cho vi thần biết một tiếng."

"Ngươi."

"Chẳng lẽ nương nương muốn thần ở trước mặt hoàng thượng kêu oan sao?"

"Ngươi muốn lấy hoàng thượng trấn áp bổn cung?"

"Thần không đám''

Hai người đang giương cung bạc kiếm, ở ngoài cửa có một người chạy vào đúng là thái giám Ngụy An ở Trọng Hoa Cung.

"Nương nương, việc lớn không hay.....Việc đi Thanh Châu....." Vẻ mặt hoang mang, rối loạn căn bản không nhìn thấy Nhiếp Thư Thần ở nơi này, chờ phân phó nói, nhất thời không thốt ra lời, chỉ hướng về người phía sau hành lễ nói:"Lão nô thỉnh an phòng chính đại nhân."

"Ngụy công công? Thanh Châu cái gì?" Nhiếp Thư Thần nắm được từ quan trọng, tiếng lên một bước, hướng về Ngụy An nhìn chằm chằm:"Ngụy công công sao không nói hết?"