Chương 11: Chương 4.4

Phù Khanh biết vị quan trong kinh thành này nhát gan sợ phiền phức, không đám đắc tội với Thích quý phi. Nhưng tưởng ở dưới mí mắt của hắn có thể nói xấu hoàng hậu nương nương được chắc, cũng không dễ như vậy đâu?

Thích Huy này cũng giao đấu với Phù Khanh này vài lần, vừa thấy hắn đến, bản thân mình cũng sợ vài phần, bắt đầu giả câm giả điếc.

Thấy những người này không nói gì, Nhiếp Thư Thần lắc lắc đầu, con ngươi lợi hại nhìn về phía Sở Nhụy:"Nàng còn gì để nói?"

"Gia." Nàng nhìn về hắn, hai con mắt trong suốt, không kêu ngạo không sủng nịnh nói:"Sở Nhụy không hiểu."

Hắn yên lặng xem nàng, chậm rãi nói:"Sáng hôm qua có người nhìn thấy ngươi đi đến Cung Thủy Các."

"Là ai?" Sở Nhụy thiếu chút buồn cười, làm sao có thể?

Nhiếp Thư Thần kêu Lăng Việt, thấp giọng phân phó vài người, Lăng Việt liền lui xuống. Một lúc sau, liền dẫn người vào, sao đó hành lễ với các quan, rồi đứng ở một bên.

Thân ma ma! Sở Nhụy có chút không tin được, trong lòng không khỏi nói nên lời, là Thân ma ma thấy nàng đi vào Cung Thủy Các sao? Bà ấy làm sao hãm hại nàng?

Nếu là người khác nàng chỉ chỗ sai của mình, nàng cũng thôi, nhưng người này lại là Thân ma ma là người rất chính trực, nhìn ra được là một người hiền lành, cùng với Tiểu Liên Bồng cũng thường xuyên lặng lẽ chiếu cố nàng, nàng không hiểu vì sao người hãm hại mình lại là Thân ma ma?

"Thân ma ma, những lời nói vừa rồi lặp lại một lần nữa?"

"Dạ." Thân ma ma cũng không có nhìn người bên cạnh là Sở Nhụy, ro ràng nói:" Sáng hôm qua lão nô, nhớ tới khi buổi trưa, gia ban cho Thiền phu nhân một ít nho, đỉa nho kia lão nô đặt ở Cung Thủy Các. Vì thế đặt xong rồi trở về, ai biết chưa đi được đến nơi, xa xa nhìn thấy Nhụy phu nhân đi ra, bởi vì cách quá xa không có gọi phu nhân, đến nữa đêm liền nghe thấy Thiền phu nhân bị trúng độc."

Nhiếp Thư Thần gật đầu, giao Thân ma ma cho Lăng Việt đi xuống dưới, ánh mắt chuyển về phía Sở Nhụy:" Vậy ngươi nói không có đi qua cung Thủy Các?"

"Không có." Sở Nhụy thở dài, vẫn là không tin tưởng Thân ma ma hãm hại nàng:" Chắc là Thân ma ma già rồi hoa mắt nhận nhầm người.

Nhiếp Thư Thần lại hỏi:" Buổi tối hôm qua, ngươi có ở trong phòng không?"

"Có."

"Ai có thể làm chứng cho ngươi?"

" Là Tiểu Liên Bồng."

"Hiện giờ cô ấy đâu."

"Sáng sớm đã không thấy, thiếp muốn đi vườn hoa tìm, liền bị người của gia gọi tới." Nàng thành thật trả lời.

Buổi sáng rời giường, nàng khó chịu khi không thấy Tiểu Liên Bồng, nàng tìm một vòng vẫn không thấy liền hỏi những người khác mọi người cũng không biết.

"Cao Phúc." Nhiếp Thư Thần lớn tiếng gọi người ở ngoài:"Đi tìm Tiểu Liên Bồng lại đây."

Ước chừng chưa uống xong ly trà, Cao phúc hớt ha hớt hãi chạy vào vẻ mặt hoảng sợ , phía sau không nhìn thấy Tiểu Liên Bồng.

"Gia, Tiểu Liên Bồng......Cô nương ấy."

Nhiếp Thư Thần nhíu mày một chút:"Làm sao vậy?"

"Đã chết."

Vừa nói đến hai chữ đó, mọi người điều ồ lên một tiếng.

"Tiểu Liên Bồng hình như bị hạ độc chết, ngay tại trong phòng, hình như vừa mới chết."Quản gia mang vẻ mặt xem xét chỉ trích liếc nhìn Sở Nhụy một cái:" Nhụy phu nhân làm sao không phát hiện?"

Sở Nhụy kinh ngạc nghe xong, cả người lạnh thấu xương hai chân như nhũn ra.

Tiểu Liên Bồng rõ ràng không ở trong phòng, làm sao có thể đột nhiên chết?

Tiểu nha hoàn hoạt bát lanh lợi, ngày hôm qua còn ríu ra ríu rít quấn lấy nàng muốn học thêu cách mới, hôm nay lại không thấy....không thấy nữa.......

Chính mình không sợ cô ấy làm phiền? Nếu có người khác hại cô ấy, nàng lại nghĩ không ra nguyên nhân?

Sở Nhụy nhất thời trong đầu một mãnh hỗn loạn, nàng không muốn suy nghĩ nữa, gắt gao cắn chặt môi, không cho nước mắt rơi xuống.

Trong đại sảnh một mãnh im lặng, Nhiếp Thư Thần đôi mắt hơi hơi phức tạp, không nói lời nào.

Vị Phùng Dật Phong phái người khám nghiệm tử thi, Phù Khanh lười biếng dựa vào ghế, không chút để ý vui đùa chơi đá chủy thủ trong tay,Thích Huy cảm thấy thẩm án phức tạp, mưu sát lẫn nhau, trong tay bưng lên ly trà uống lại buông ra.

Còn Lưu Nhân đột nhiên đứng dậy, hướng tới Phù Khanh nói:"Tiểu Liên Bồng chết kỳ lạ...Bất quá y như hạ quan phán đoán, cho dù Nhụy phu nhân xuất hiện ở Cung Thủy Các, cũng không thể nói cô nương ấy hạ độc, nếu cô nương ấy hạ độc cũng không thể nói có liên quan đến hoàng hậu nương nương." Nói hết lời, còn chuyển đến Phù Khanh hỏi một câu:"Ngài nói thử xem có đúng không Phù thống lĩnh?"

Phù Khanh hừ một tiếng, mặc kệ hắn.

"Lưu đại nhân này,... ....đúng là tu hành cao thâm nha." Luôn luôn không mở miệng cuối cùng cũng mởi kim khẩu, trước đem Lưu Nhân mặt đỏ tai hồng.

Khi nói chuyện, vị khám nghiệm tử thi cùng với bổ đầu vào đại sảnh.

"Thỉnh an phòng chính đại nhân." Hai người bước đến Nhiêp Thư Thần hành lễ, sau đó cùng với những người khác cũng chấp tay.

"Thế nào?" Phùng Dật Phong là lãnh đạo trực tiếp của hai người này, không chậm trể lập tức hỏi:" Có manh mối gì không?"

"Bẩm báo đại nhân, nha hoàn kia là bị hạ độc chết, cùng với độc của Thiền phu nhân là cùng một loại." Vị pháp y nói tiếp:"Thiền phu nhân là cứu kịp thời nên bảo toàn được tính mạng, còn nha hoàn kia là phát hiện quá muộn nên cứu không kịp."

Bộ đầu tiếp theo nói tiếp:"Mặc khác, thuộc hạ trong kia phát hiện trong hộp nữ trang có một ít bột thuốc giống nhau." Hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay có một gói thuốc màu trắng.

Nhiều ánh mắt nhìn về sắc mặt trắng bệch của Sở Nhụy.

Đúng vậy không còn gì để nói nữa rồi! Còn cái gì để giải thích? Người kia hôn mê, là vì tranh giành tình cảm; Còn người đã chết, còn chết ở trong phòng nàng còn là bị hạ độc, ở trong phòng nàng còn tìm thấy thuốc độc....Còn giải thích cái gì, chỉ sợ giải thích không ai tin?

Sở Nhụy trong lòng cười khổ, nghe được Phùng Dật Phong nói với mình:"Người cũng đã chết, phiền Nhụy phu nhân theo hạ quan đến hình bộ một chuyến."

Phùng Dật Phong quay đầu nhìn về phía Nhiếp Thư Thần, trong mắt chỉ có cấp trên với cấp dưới nói:"Phòng chính đại nhân, Phù thống lĩnh hai vị thấy như thế nào?"

Phù Khanh cười cười, đứng lên vẻ mặt uể oải nói với Lưu Nhân:"Lưu đại nhân hồ đồ thẩm án, quan trọng nhất khó được hồ đồ, không biết đại nhân có hồ đồ không, ta dù sao cũng lười nhìn đi trước một bước."

Liên tiếp 'Hồ đồ', Lưu Nhân cả đầu như không nghe, không thể đắc tội với thái tuế gia, chạy nhanh khuôn mặt tươi cười ra tiễn.

Sở Nhụy đột nhiên ngẩn đầu, mắt đẹp không hề chớp mắt nhìn về Nhiếp Thư Thần.

Sở Nhụy biết Hình bộ là nơi nào......Ổ sói lang hùm, đi vào là tội phạm, tuy rằng không chết nhưng cũng bị cực hình.......Hắn không có ý đinh là muốn nàng đi đến nơi đó chứ?

"Một khi đã như vậy." Âm thanh lạnh thấu xương của Nhiếp Thư Thần vang lên, nàng nín thở lắng nghe, nghe được hắn gằn từng chữ nói với nàng:"Ngươi phải đi xuống Hình bộ một chuyến đi."

Nếu nói trước đó nàng còn một chút kỳ vọng vào Nhiếp Thư Thần, nhưng một giây sau tan theo khói bụi.