Xác nhận được thân phận của Trần Tuấn, Hoàng Bách đã dẫn hắn ra khỏi nhà ngục, mà đưa lên cung điện của mình để mà nói chuyện.
Hai con người này quả nhiên không hổ là bạn chí cốt, đến cả một cái quần cũng có thể mặc chung.
Lúc đầu còn cãi nhau um trời lỡ đất, ngươi sống ta chết, thế mà một giây sau thì liền bá vai nhau cười cười nói nói hệt như anh em lâu ngày gặp lại.
Hoàng Bách hỏi:
- Nghe nói là ngươi rời đi sau ta hai năm phải không? Gia đình bên đấy của ta thế nào?
Trần Tuấn thở dài, lắc đầu đầy tiếc nuối nói:
- Dì vì cái chết của ngươi mà bỏ ăn bỏ uống gần ả tháng trời. Trong năm đầu tiên cha ngươi cũng vì chuyện đấy mà làm ăn thua lỗ. Nếu không phải là do mượn cha ta một số tiền tương đối lớn, thì e rằng đến cả cái nhà cũng không thể ở được nữa.
Nghe thế, nét mặt trung niên của Hoàng Bách tỏ ra vô cùng buồn rầu, nói:
- Tại ta, tất cả là tại ta. Nếu không phải ta chết thì cũng không hại bố mẹ mình đến như vậy.
Trần Tuấn vỗ mạnh vào vai Hoàng Bách một cái, rồi cười nói:
- Xem ngươi kìa, mới nói có phân nửa mà đã não nề như thế rồi.
- Mẹ kiếp, nói hết cho lão tử. Nếu không đừng trách lão tử lại giam Ba Hương ngươi vào ngục.
- Thôi thôi được rồi, dù gì thì Bách đần cũng làm vương một nước, tại hạ hèn mọn, chịu thua.
Trần Tuấn nói tiếp:
- Sau năm thứ hai, mẹ ngươi mang thai, sinh cho ngươi một đứa em gái cáu kỉnh. Vì việc này mà gia đình ngươi tốt lên không ít. Nỗi buồn xem nhưng cũng vơi đi phần nào. Việc làm ăn của chú tốt lên không ít, cũng trả hết nợ cho cha ta rồi.
Nghe đến này Hoàng Bách thở phào đầy nhẹ nhõm nói:
- Vậy à, may rồi.
Nhưng nét mặt của hắn vẫn thoáng một chút u ám. Kỳ thực thấy gia đình mình sau đấy tốt lên thì lòng hắn rất vui, nhưng cái cảm giác bị thay thế, trở thành một gánh nặng của gia đình thì quả thực không dễ chịu một chút nào.
Trần Tuấn xem như cũng độc ra được tâm ý của thằng bạn cốt này của mình mà bá vai Hoàng Bách nói:
- Nào Bách đần, mới có như thế mà cảm động rồi sao? Ta còn tưởng mấy năm ngồi trên vương vị, đấu đấu đá đá, ngươi không xuống thì ta đạp đã khiến ngươi không còn mẫn cảm gì rồi. Quả nhiên vẫn chỉ là một bông tuyết! Ha ha.
- Bông tuyết cái chó nhà ngươi. Mẹ kiếp, chả lẽ đi xa mà ta không nhớ gia đình sao? Ngươi chả lẽ không nhớ gia đình của chính mình.
Trần Tuấn đần mặt ra nói:
- Ai đâu như ngươi. Từ cấp hai ta đây đã sống ở nhà người thân rồi. Chỉ là lên cấp ba quay lại nhà mà thôi. Lên đại học cùng lắm là rời thêm hẳn bốn năm, tết đến thì xuân về thôi. Xem như ba trăm năm không gặp gỡ cũng không vấn đề gì.
- Chả lẽ rời đi lâu như vậy mà nhà không nói gì hay sao?
- Cùng lắm là để mất tích mà thôi. Ta cũng không phải quý tử duy nhất của nhà. Đau lòng nhất cũng chỉ là ba tháng, cha ta không phải loại mềm yếu đâu, đến tháng thứ tư sẽ bắt đầu lấy tiền nuôi đại học để mà đầu tư cho em trai ta rồi.
- Ặc, gia đình ngươi cũng thật là....
- Cha mẹ sinh ra đã tính hết rồi, ta gặp tai nạn gì cũng có thể có tiền bảo hiểm, bị thương tật liên quan đến tính mạng cũng sẽ có tiền bảo hiểm bồi thường. Nên chết, hay mất tích cũng đều không phải lo.
- Mô phật, gia đình ngươi cũng thật quá bá đạo rồi...
Hoàng Bách dẫn năm người đến một phòng khách vô cùng lộng lẫy. Với một cái đèm chùm được treo giữa phòng. Nội thất bên trong đều được bọc một lớp nhung đỏ vô cùng mềm mại, phần hướng ra bên ngoài có một cửa sổ lớn, đối diện là một bức tranh phong cảnh vô cùng to, tô điểm cho căn phòng này.
Hoàng Bách mời bốn người ngồi vào bàn, rồi để quản gia tên là Ventura của mình, mang ra một bình trà thượng hạng rót cho khách quý.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay về phía trước, hướng về phía một căn phòng riêng tư phía sau mà nói với Trinh Hoa Cốt:
- Tiểu thư ta có chuyện cần nói với cô. Không biết cô có thể đi theo ta được không? Tiểu thư, mời...
Trần Tuấn hiển ra chuyện gì, liền đặt ly trà xuống, đứng dậy nói:
- Hoa Cốt, nàng ngồi lại đi, để ta đi vói hắn.
Hoàng Bách nhìn Trần Tuấn với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nói:
- Ngươi được sao?
Trần Tuấn mặt mài thì vẫn nở ra nụ cười đầy thiện cảm, nhưng trên đầu đã sớm giận đến mức gân máu nổi lên.
Hắn đáp:
- Ta có gì không xứng?
- Với nhân phẩm của ngươi thì ta hoàn toàn có quyền nghi ngờ, đừng trách ta.
- Ông bà nói không sai mà, anh em thì nghĩa cây khế, một chút cũng không tin người kia.
Hoàng Bách lúc đầu hắn đảm cảm giác Trần Tuấn này có điều gì đó không đúng. Dù rằng Hoàng Bách bây giờ được xem như là nhân loại mạnh nhất, chỉ dưới mỗi đám Anh Hùng được Thần Linh ưu ái mà thôi, nhưng cũng không nhìn ra được thực lực của bốn người Trần Tuấn. Đặc biệt chính là Trần Tuấn hắn, cùng với hai vị nương tử kia. Nhưng xem chừng Trần Tuấn còn mạnh hơn một chút, lại còn có thể dễ dàng áp chế được Trinh Hoa Cốt, chắc chắn thực lực củ hắn so với hai nàng, chỉ có hơn chứ không có thiếu.
Hoàng Bách gật đầu nói:
- Vào đi.
Trinh Hoa Cốt nắm lấy tay Trần Tuấn nói:
- Tướng công, hay là để muội nói chuyện đi. Dù sao chàng cũng là dẫn bọn muội đến đây, lực lượng hao tổn chắc là không ít. Chàng ở lại với Linh Nhi bọn họ, để nàng ta chăm sóc chàng đi.
Trần Tuấn đặt bàn tay còn lại lên tay Trinh Hoa Cốt, mùi mẫn nói:
- Ta còn có chuyện nói với huynh đệ của mình. Nàng đợi ta một chút.
Mặc dù sống với nhau đã cả vạn năm. Nhưng nhìn thấy Trần Tuấn ngoan ngoãn, đẹp trai như thế này. Trinh Hoa Cốt không khỏi ngại ngùng mà đỏ mặt, hệt như lần đầu cùng với hắn tiếp xúc.
Nàng nhỏ giọng nói:
- Vậy thi tướng công phải mau về đấy.
Trần Tuấn xoay người rời đi, trê mặt lại nở ra một nụ cười đầy toang tính, đắc thắng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hoàng Bách thầm hỏi:
- Này, ngươi có ý định gì vậy?
- Hả, ai biết gì đâu? Ngươi nói gì, ta không hiểu gì hết?
- Đừng lừa người, lúc nào ngươi muốn hỏi bài ta thì trước khi hỏi cái tên đần nhà ngươi đều bày ra một cái mặt tiểu nhân như thế.
- Còn có chuyện này?! Yên tâm đi Hoàng Bách à, ta sẽ không hại ngươi đâu, chí ít cũng không khiến cái mạng nhỏ của ngươi tổn hại.
- Lời nói này có chút không đáng tin.
Nhưng rồi nét mặt của Hoàng Bách cũng biến đổi, thoáng một tia đắc thắng, đầy ma mị, nói tiếp:
- Chỉ là không biết cái giá như thế nào thôi.
Rõ ràng không cần phải nói, hai tên này chính là đang tính kế mưu hại lẫn nhau. Huynh đệ chí cốt của hai người chính là như vậy. Tuy quan hệ vô cùng tốt, nhưng lức nào người này cũng tính kế người kia, nhằm lấy được lợi ích lớn nhất từ đối phương. Không lúc nào là có thể ngưng nghĩ đến khiến cho song phương lâm vào nguy khốn đến cực độ.
Ngồi vào trong căn phòng riêng tư đó, Hoàng Bách đặt bợt căn dặng hai đại pháp sư cấp bậc Huyền Thoại bày ra mười lăm cái vòng phép bảo vệ nơi này, tránh cho âm thanh lọt ra bên ngoài. Trần Tuấn cũng liền bày ra Liên Mịch Cách Không Trận, đem căn phòng này dịch chuyển vào dòng không gian vô cùng bất ổn, trừ người thi thuật ra thì không có cái có thể biết chính xác vị trí của căn phòng này trong không hỗn độn, vì mỗi giây mỗi khắc căn phòng này sẽ trôi đi một nơi khác một cách ngẫu nhiên, không có quy luật.
Hoàng Bách dù ở vị diện được xem như là kém hơn Tu Chân Giới rất nhiều, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi mơ hồ về không gian trong căn phòng này.
Hắn hỏi:
- Đây chính là cấm thuật điều khiển không gian sao? Trần Tuấn à, ngươi cung thật quá bá đạo đi. Dù là Thần Linh e rằng cũng không sỡ hữu được khả năng điều khiển không gian này như ngươi.
- Ha ha, cái này cơ bản thôi ấy mà. Mà ngươi là quốc vương nơi đây, mời ngươi nói trước. Tại sao lại muốn sử dụng sức mạnh của nương tử ta vào việc chống lại Anh Hùng là như thế nào?
Hoàng Bách lúc này cũng không đùa giỡn nữa, mà bày ra một bộ mặt nghiên túc của một quốc vương chân chính, khiến người khác nhìn vào chỉ thấy lạnh sống lưng, lại không đoán biết được cảm xúc của hắn sẽ như thế nào.
Hoàng Bách hắn nói:
- Hẳn là ngươi đã biết sơ sơ về Ma Thuật Giới chúng ta rồi nhỉ? Ngươi nói trước cho ta về hiểu biết của ngươi về thế giới chúng ta được không?
- Đơn giản thôi mà, hệt như mấy câu chuyện cổ tích thôi. Anh hùng, ma quỷ, thần thánh, con người cùng tồn tại, đấu tranh về sự sống của mình. Anh hùng chính là đại diện cho phe chính nghĩa, ma tộc chính là đại diện cho phe phản diện. Ma tộc lúc nào cũng muốn thôn tính thế giới, khiến cho thế giới này sụp đỗ, mà Anh Hùng
Trần Tuấn dửng dưng trả lời.
Hoàng Bách gật đầu, đứng dậy nói:
- Đúng là như vậy, nhưng có điều vẫn là chưa đủ. Mấy năm nay Thần Linh với sự đại diện của Thần Giáo đã len lỏi sâu vào trong người dân. Thay vì truyền bá giáo điều, giúp mọi người đỡ khổ hơn phần nào, thì đám Thần Giáo này lại truyền bá những điều vô cung mê muội, khiến cho không ít người mê muội, tán gai bại sản để quyên góp cho Thần Giáo, đàn áp những thế lực không chung chiến tuyến, một mình độc chiếm tất cả tài sản.
- Nhiệm vụ chính của ta chính là cứu vớt những người dân này. Ta tạo ra vô số công cụ hiện đại để mà giúp đỡ. Thế mà Thần Giáo không những không giúp, lại còn cảm thấy ta là mối uy hiếp lớn của bọn hắn, nên đã dựa vào danh tiếng ngàn năm của mình mà tuyên truyền chống lại ta.
- Lại nói Anh Hùng mà Thần Giáo đào tạo nên những năm gần đây không hoạt động tốt. Ta điều tra được bọn hắn còn cấu kết với vài tên ma tướng, đem tài nguyên của ma tộc đến với Thần Giáo mà xây dựng, còn bọn hắn thì âm thầm trợ giúp Thần Giáo, để vô số lãnh thổ của chúng ta rơi vào ma tộc.