Chương 11: Thủ Thư

Nội dung trong tờ giấy vô cùng bình thường, chỉ như là một mệnh lệnh của cấp trên đặc cách sai người của mình mở tài khoản cho Trần Tuấn mà thôi. Nhưng lại khiến cho Katien cảm thấy có điều gì đó là lạ không đúng.

Nàng nói với đồng nghiệp của mình là Roze:

- Sao ta cứ cảm thấy cái bức thư này có điều gì là lạ thế nhỉ?

- Đâu, đưa đây cho ta xem nào... Cái này... Cái này... Cái này....

Roze nhìn bức thư mà kinh ngạc đến mức chỉ có thể lắp bắp vài từ, khiến cho Katien cảm thấy sót ruột.

Nàng hỏi:

- Rốt cuộc là cái gì?

- Đây chính là con dấu của quốc vương! Đây chính là vương lệnh của quốc vương đây!

- Hả?! Ngươi nói thật không?

- Ta không đùa! Ta không đùa được chuyện này. Trước kia cha của ta có công lớn với quốc gia, được tận tay quốc vương trao cho huân chương và khen thưởng có in con dấu của quốc vương. Ta không nhìn nhầm được, đây chính là vương lệnh!

Katien nghe thấy điều này thì lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ. Nàng nhảy ra khỏi quầy tiếp tân mà quỳ rạp xuống bái lễ với Trần Tuấn.

Nàng nói:

- Xin đại nhân tha mạng, ta có mắt nhưng không có tròng, không biết sự tôn quý của đại nhân!

Trần Tuấn thấy thế thì dìu nàng đứng lên nói:

- Này này đừng quỳ, khiến người khác hiểu nhầm thì chết ta.

- Vậy ta sẽ lập tức đi làm tài khoảng cho đại nhân liền!

- Nhờ cô nương vậy.

Katien nhảy lại vào quầy của mình, lập tức mở ra công suất ghi chép lớn nhất mà tạo ra một bộ hồ sơ cho Trần Tuấn. Chỉ trong thoáng chốc lát mà đã tạo xong, khiến cho Trần Tuấn không khỏi thán phục khả năng làm việc này của nàng.

Katien hỏi:

- Vậy đại nhân muốn rút thành tiền mặt bao nhiêu thế?

Trần Tuấn ngẫm nghĩ một chút, dù hắn hố Hoàng Bách một hố đau điếng nhưng cái mõ kia cũng không phải vật dễ chế tạo gì, đưa cho hắn lấy thêm nhiều tiền một chút coi như cũng hợp cách.

Hắn đáp:

- Vậy lấy cho ta năm trăm đồng vàng đi.

Nghe thế Katien liền lúng túng nói:

- Thứ lỗi quý khách... Số tiền này thực sự có chút lớn. Chúng tôi không tự tiện quyết định được, hay là để giám đốc quyết định vậy.

- Được rồi, vậy thôi, ta chờ vậy., mấy ngày thế?

- Tầm một hai ngày thôi đại nhân. Ngài để lại tờ thư của quốc vương tại đây nhé.

Trần Tuấn lấy ra tờ giấy mà Hoàng Bách đưa cho hắn để rút điền đưa cho hai nhân viên này.

Nhưng mà hắn bây giờ cũng túng quẫn quá, pháp bảo trú ngụ đều nằm trong không gian trữ vật của Phạm Linh Nhi hết rồi. Nên hắn chỉ đành mượn nhờ tiền của hai nàng nhân viên này mà thôi.

Trần Tuấn mượn tiền, tất nhiên là hai nàng tranh nhau đưa cho. Được thân thích của quốc vương mượn tiền thì còn gì bằng nữa, về sau còn có thể từ chỗ quốc vương đòi lấy gấp mười lần.

Mượn được một tram đồng bạc tương đương với một đồng vàng, Trần Tuấn cũng không để bụng nữa mà quay lại nhà trợ trả tiền thuê phòng.

Cũng may là cải cách vương quốc của Hoàng Bách vẫn chưa xong. Chỉ có mấy vùng như là vương đô mới áp dụng triệt để giấy tờ thân phận mà thôi, còn những vùng khá là xa như là Westenic này lại không quá quan trọng mấy thứ đó, chỉ khi tạo ngân hàng hay mua mấy món đồ có giá trị cực cao mới quan tâm mà thôi. Thế nên Trần Tuấn rất dễ đàng tìm được một công việc thủ thư trong một thư viện.

Vùng Westenic này tương đương với một tỉnh ở trái đất, phía dưới còn phân ra quận, xã. Chỗ Trần Tuấn đang ở là một ngôi làng xa xôi hẻo lánh tên là Bafico, trùng tên với dòng sông kế bên nó là sống Bafico. Người dân ở đây đa số dựa vào con sông này để mà trồng trọt, chăn nuôi, chủ yếu là chăn nuôi cá. Bởi vì làng này hoàn toàn dựa vào nông nghiệp, thế nên người dân ở đây xem như cũng không phát triển là mấy, tuy ai cũng biết đọc biết viết, nhưng về kiến thức thì không mấy ai quan tâm. Nên thư viện lúc nào cũng vắng tanh, cực kỳ phù hợp với người muốn ngồi không cũng có tiền như Trần Tuấn đây.

Hắn được nhận vào thư viện cũng bởi vì đơn giản là hắn biết sắp xếp sách. Thủ thư tiền nhiệm của hắn là một bà cô trung niên rất thích đọc sách nên được nhận vào làm thủ thư, nhưng khổ nỗi là bà cô này thích đọc, nhưng đọc xong rồi không hiểu phân sách ra làm cái gì cho giống với yêu cầu của thư viện. Thế là sau năm năm làm thủ thư, thì bà cô này gần như phát điên, nghỉ xong giao lại cho Trần Tuấn còn thề độc không muốn nhìn thấy sách nữa. Chứng kiến việc chuyển giao công việc như thế, Trần Tuấn không còn cách nào khác ngoài việc cười gượng nhìn lão bà trung niên kia.

Hắn cũng không bất mãn, dù sao trước kia cũng không có điện thoại, hắn cũng toàn đọc mấy quyển như là Tây Du Ký, Tam Quốc Chí chi chít toàn là chữ với thơ nên cũng thân thuộc. Xuyên qua thì đại lượng kiến thức cũng toàn sách chữ khô khan, Trần Tuấn như thế vốn đã quen, nay càng thân thuộc.

Hắn ở đây tròn một tháng, mỗi ngày sáng sớm mở thư viện ra, lấy một cuốn sách dày, ngồi đọc cùng với một vài cái bánh được phết chút mứt trái cây phía trên, vừa ăn vừa đọc. Lúc này vẫn như thường lệ, một cô nương với bộ trang phục làm việc của mình mà bước vào.

Nàng ta tên là Belth, một thợ làm bánh, cũng chính là nơi mà Trần Tuấn thường hay mua bánh đến ăn ở thư viện.

Hắn gặp nàng thì nở ra một nụ cười chào đón nói:

- Cô nương Belth hôm nay đến sớm thế?

Belth là một nữ nhân khá xinh đẹp sỡ hữu một mái tóc nâu màu hạt dẻ, da mặt nhẵn mịn, mắt lúc nào cũng long lanh hệt như có vài giọt nước, thân hình thì có chút mảnh khảnh không bằng được với Phạm Linh Nhi, hay Trinh Hoa Cốt, nhưng lại mang cho người ta một dáng vẻ thanh thuần khó mà tả được. Bởi vì lâu nay vẫn luôn lủi thủi suốt ở trong tiệm bánh, thế nên mặt lúc nào cũng dính bột, khiến người khác ít ai ưa thích.

Belth cũng như thế, mặc dù đã đến từng tuổi hai mươi này rồi, vốn ở nơi đây là một độ tuổi đã khá muộn để kết hôn, nhưng vẫn chưa có ai ưng ý, cho đến khi Trần Tuấn xuất hiện. Hắn đúng kiểu nàng thích, khuôn mặt ưa nhìn, lúc nào cười cười nói nói hết sức có duyên, nho nhã, không giống với đại bộ phận nam nhân trong làng. Điều này khiến cho mặt nàng cũng đỏ bừng khi nhìn vào mặt của hắn.

Belth nàng nói:

- Hôm nay cha ta có việc từ sớm rồi, nên đóng cửa quán. Ta không biết làm gì nên mới đến thư viện gặp ngươi.

Trần Tuấn đóng sách của mình lại, cười nhẹ một tiếng, nói:

- Vậy ta đi lấy cuốn Hoa Hồng Trên Núi nhé?

Belth nhìn hắn rồi đỏ mặt quay đi, nàng nói:

- Không... Hôm nay đọc cuốn đó chán rồi.... Không biết thủ thư Trần Tuấn có quyển nào... Nói về tình yêu hay không?

Trần Tuấn suy nghĩ một chút nói:

- Cũng có! Đây là cuốn Bình Minh Vào Buổi Đêm. Ta đọc thấy nó cũng khá hay, nam chính cùng với nữ chính là hai người của hai thế lực đối lập nhau, nhưng sau một vài sự kiện chạm mặt với nhau thì họ phát sinh tình cảm. Tình yêu cấm đoán này bị hai gia đình phản đối vô cùng kịch liệt, cuối cùng đuổi bọn họ ra khỏi nhà và đi phiêu lưu cùng với nhau. Nội dung đại khái là thế, tình yêu cấm đoán, thử thách tình cảm khá mới lạ đấy, không biết Belth cô nương muốn xem cái nào?

- Ta muốn xem... Cái nào nhẹ nhàng hơn một chút được không? Tình yêu đơn thuần ấy...

- Cũng được, vậy đọc cuốn Anh Mãi Yêu Em này đi, tình tiết viết cũng được, tác giả có chút phong cách đấy.

Nhận lấy sách Belth thẹn thùng liếc nhìn Trần Tuấn một cái đầy trìu mến nói:

- Cám ơn.

- Ừm.

Không chỉ Belth, mà mấy cô gái trong làng này cũng rất ưa thích Trần Tuấn, thế nên thư viện lúc nào cũng rất đông khách sau khi tầm chiều. Đa phần mọi người đến đây đều không đọc sách, mà chỉ chăm chăm ngắm thủ thư mà thôi.

Còn Trần Tuấn cũng rất trách nhiệm, hắn cũng không ngại làm thêm giờ, chờ đến người cuối cùng rời khỏi thư viện hứa mới lau dọn rồi đóng cửa, buổi sáng nhàn rỗi hắn còn tận tay chỉ dạy lũ nhóc trong xóm bài tập nữa. Thế nên hắn không chỉ được người lớn yêu thích, mà trẻ nhỏ cũng vậy.

Nhưng đến nay có một vấn đề rất đau đầu đó chính là tiền hắn muốn từ ngân hàng mãi vẫn chưa đến được. Mặc dù làm thủ thư cũng được lĩnh lương thưởng, một ngày được một đồng bạc năm chục đồng đồng, nhưng đối với một tên chuyên đi mua sách như hắn thì cái mức sống này thực không chấp được.

Tuy vậy chuyện hắn không nhận được tiền lại ẩn phía sau đó chính là một âm mưu.

Giám đốc của chi nhánh gân hàng này có tên Therry, là một ông chú trung niên bụng bự với một cái râu kẽm lúc nào cũng được chải chuốc vô cùng tỉ mỉ, chỉnh chu. Hắn khi nhận được thư của Hoàng Bách đưa cho Trần Tuấn thì nổi lên lòng tham. Bởi vì trong thư không ghi rõ danh tự của Trần Tuấn, bởi vì danh tự của hắn hệt như Hoàng Bách, không thể nào viết ra được trong thế giới này, Hoàng Bách cũng chỉ có thể lấy cái tên mà được cha mẹ hắn ở thế giới này đặt cho là Willam Rouge để mà viết ra mà thôi. Nên vì vậy cái tên Therry này nổi lên lòng tham, muốn chiếm giữ số tiền này của Trần Tuấn.

Hắn nhận cầm lấy thư trên tay rồi nhìn vào một cái gương, trên đó chính là hình ảnh của Trần Tuấn đang đi đến ngân hàng mà cười một cái đầy đắc thắng:

- Đại nhân à... Hai con ả nhân viên kia đều bị người của ta thủ tiêu hết rồi. Tiếp theo là đến ngươi rồi, để ta hảo hảo chiếm lấy đống vàng này của ngươi nào!

Trần Tuấn không biết điều gì mà thản nhiên đi đến ngân hàng lần thứ hai. Lần này hắn không còn thấy Katien với Roze tiếp đón hắn nữa, mà là hai nữ nhân viên xa lạ.

Hắn hỏi:

- Hai nhân viên trước đâu hết rồi.

Nữ nhân viên kia nhìn hắn rồi nở ra một nụ cười cứng đờ:

- Ý quý khách là Katien với Roze? Bọn họ hôm nay xin nghỉ rồi ạ.

- À... Ta hôm nay đòi được tiền xong định trả nợ cho bọn họ. Thôi vậy, lần sau đến trả thì cũng được.

- Vâng....

Trần Tuấn bước đi vào phòng của giám đốc ngân hàng mà không hề để ý trên môi của hai nàng nhân viên kia đang nở ra một nụ cười hết sức quỷ quyệt.

Bước vào phòng Therry hâm hở kéo ghế ra nói:

- Đại nhân, mời ngồi, mời ngồi.

Trần Tuấn cũng không khách sáo mà ngồi lên.

Therry lấy cho hắn một cốc nước ép, rồi ngồi xuống đối diện hắn.

Trần Tuấn hắn hỏi:

- Không biết đây có phải là giám đốc của chi nhánh này, Therry đúng không?

- Vâng đúng là ta.

- Vậy hân hạnh gặp mặt. Không biết tiền ta tháng này đã đưa đến chưa? Hay là đang trên đường chuyển tiền từ vương đô thì lại gặp cướp?

Therry cười đầy đê tiện nói:

- Đương nhiên là không rồi, nhờ phúc phận của quốc vương mà giờ đây nạn cướp đường đã giảm thiểu đi rất nhiều, đại nhân không cần lo lắng nữa đâu ạ.

Hắn trong lòng lại suy nghĩ:

- Đúng rồi, uống nhiều lên một chút, thêm nhiều lên một chút nữa, chất độc phát tác rồi số tiền đó cũng thuộc về ta mà thôi.

Therry nhìn Trần Tuấn uống nước cam một cách đầy thèm thuồng, muốn hắn uống thêm một ít. Nhưng Trần Tuấn thấy hắn như thế lại nghĩ đơn thuần là tên rất muốn uống nước cam.

Thế là Trần Tuấn hỏi:

- Giám đốc Therry? Ngài muốn uống không? Nước cam ở đây cũng được lắm đấy chứ.

Therry xua tay nói:

- Không, không cần đâu, đại nhân uống đi.

Trần Tuấn thấy thế cũng không khách sáo mà uống một hơi cạn ly nước cam lớn. Đã lâu lắm rồi hắn mới lại có được cảm giác sảng khoái như thế này, vì ở Tu Chân Giới tìm lòi cả con mắt cũng không tìm ra được một gốc cam nào ra hồn.

Thấy hắn uống cạn sạch nước cam như thế mà không phản ứng gì, Therry liền ngớ cả người.

Hắn thầm nói:

- Cái gì, tên này.... Thế mà lại có thể uống sạch được thuốc mình pha trong đó? Đây chính là Đại Ma Xà Độc, một trong những loại độc mạnh nhất mà ma pháp sư có thể tạo ra được mà. Sao có thể như thế được... Như mà... Cũng may mà mình cũng tính đến trường hợp này rồi.

Thế rồi hắn giơ tay lên ra hiệu cho hai Đại Ma Pháp Sư cấp bậc Phi Thường Bảy Sao thi triển một chiêu Thương Hỏa Bùng Nổ bằng pháp trận phía dưới chân Trần Tuấn.

Pháp trận lập tức bạo nổ tạo ra một trứng đùng vô cùng to lớn, trực tiếp nổ banh hết cả cái ngân hàng, duy nhất chỉ có cái kép sắt được làm bằng siêu hợp kim Coleon mới có thể trụ vững mà thôi.

Một đòn này tuy rất mạnh, nhưng trên người của lão Therry này có một ma cụ mang tên là Tước Sát Nhất Kích. Nguyên lai là một cái mặt dây chuyền sỡ hữu tính thấp thụ công kích. Chỉ cần là không phải một đòn do cường giả cấp bậc Truyền Kỳ đánh thì bất cứ một chiêu nào ma cụ này cũng có thể đỡ được.

Therry mua nó ở chợ đen tốn mất của hắn hẳn một trăm năm lăm đồng vàng. Nhưng để chiếm quốc khố của Hoàng Bách thì một trăm năm mươi đồng vàng này xem như cũng đáng.

Therry nhìn về phía đống đổ nát mà vờ khóc lóc nói:

- Đại nhân, đại nhân ngài đừng dọa ta! Ngài đừng chết mà! Ngân hàng của ta, ngân hàng của ta! Toàn bộ đều bị hủy rồi.

Trần Tuấn thế mà từ trong đóng tro tàn kia mà đứng dậy. Hắn tỏa ra một khí tức lạnh lùng nhàn nhạt, đôi mắt đã không còn đàn như trước nữa, mà trở nên vô cùng sắc lạnh, tựa như một cây hung kiếm muốn chém người vậy.

Hắn nói:

- Tưởng giám đốc ngươi là người tử tế, nhưng ta không thể nào ngờ được ngươi là một người không nói lý lẽ như thế? Ta hỏi ngươi một lần nữa, ta có gây thù với ngươi chưa?

Tên Therry nhìn thấy Trần Tuấn lạnh lùng như thế thì sợ hãi đến mức vãi cả ra quần, câm như hến.

Trần Tuấn thấy hắn như thế thì bước đến, trầm mặc hỏi:

- Nói!

- Hu hu... Dạ chưa từng.

- Ta đủ khả năng uy hiếp ghế của ngươi?

- Dạ không... Hu hu... Đại nhân, ta có mắt như không có tròng, ngài tha cho ta đi.

- Vậy thì sao ngươi lai muốn giết ta? Muốn độc chiếm tài sản của ta sao?

- Hu hu...

Trần Tuấn giơ tay lên, hai tên pháp sư nấp phía xa giống như một cỗ lực lượng nào đó thao túng bị nhấc lên không trung, phóng tới chỗ Trần Tuấn hắn, đưa cổ mình vào tay hắn đang giang ra.

Trần Tuấn tra khảo nói:

- Nói. Các ngươi đang giam hai nàng ta ở đâu?

- Tiền bối, tiền bối... Chúng tôi không biết gì cả, không biết gì ả. Chúng tôi chỉ là nhận tiền của tên này mà hành động mà thôi.

Hắn liếc nhìn sang Therry mà hỏi:

- Ta hỏi ngươi một lần nữa. Hai cô nhân viên trước kia tiếp đón ta đâu?

- Bọn họ... Bọn họ đang ở trong chuồng gia súc bị bỏ hoang ở đông trong rừng.

Trần Tuấn nghe xong liền bóp mạnh cái rắc, cỗ thân thể của hai Đại Ma Pháp Sư kia liền buông lỏng, thả xuống hệt như con rối bị đứt dây vậy.

Rồi hắn sút vào bụng của Therry một cái, khiến cho hắn ta ói ra một bãi. Trần Tuấn nói:

- Súc sinh.

Hắn sử dụng một phép Vạn Quang Thuấn, một bản cao cấp hơn của quang độn có thể loại bổ tất cả những ngoại lực làm ảnh hưởng đến tốc độ thuần túy mà dịch chuyển đến chỗ Katien và Roze.

Nhìn thấy cảnh tượng trên người hai người chi chít vết thương, cả chân tay cũng bị cắt đến tàn phế, nhan sắc thì bị hủy hoại, rạch nát sến mức không còn chỗ nào lành lặn để mà rạch thêm được nữa thì hắn không khỏi thương cảm.

Trần Tuấn cảm thán một câu: "Thất phu vô tội, hoài bích kỷ tội". Thiết nghĩ đã đi ra khỏi Tu Chân Giới kia đã thoát khỏi mấy câu ngôn tự tàm phào ấy, nhưng quả thực nơi nào có mưa tanh kiếm lạnh thì thực không thể nào tránh được mấy câu chân ngôn kia.

Hắn mở ra Không Gian Trữ Vật của mình mà mò mẫm. Cuối cùng mò ra một cặp đào màu xanh ngọc hệt như một khối đế vương phỉ thúy tên là Thất Lục Vân Đào.

Hắn thở phào một cái nói:

- Cũng may mà ta không có cho Linh Nhi mấy thứ phế phẩm như thế này, đến lúc cần dùng lại có rồi.