Chương 9: Chương 9

Lý Trình Tú chờ Thiệu Quần đi, xoa xoa bụng mình một hồi. Nhưng quả thực là đau rất dữ dội, vừa đụng vào liền đau, cậu cũng không dám động đến nữa, đành phải chờ nó từ giảm đau là được rồi. Dù sao cũng không thương tổn đến xương, chung quy là vẫn ok.

Cậu ở phòng y tế của trường ngây ngẩn một hồi lâu rồi trở về phòng học, lúc này bạn học trong lớp mặc dù vẫn len lén nhìn cậu nhưng không ai dám đi lên khiêu khích.

Đến lúc tan học, cậu vẫn là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học. Leo lên một chiếc xe buýt gần đây đến quán ăn của người thân thích kia làm việc, mặc dù cơ thể vẫn rất khó chịu nhưng những người giống như cậu vốn dĩ không có thời gian cho việc dưỡng bệnh.

Liên tiếp mấy ngày qua đi, nhóm người Thiệu Quần cũng không xuất hiện lại lần nữa. Lý Trình Tú luôn muốn trả tiền và quần áo cho bọn họ. Cậu cảm thấy nếu mình cầm những thứ không thuộc về mình thì sẽ rước họa vào thân. Cũng không biết mấy thứ đó sẽ đưa tới cái vận xui gì nhưng xem ra bọn họ đối với cậu đã mất đi hứng thú. Cậu cũng không muốn tìm bọn họ, việc trả đồ này thật sự là làm khó cậu.

Cậu đem tiền để trên người, để quần áo trong bàn học đề phòng tùy thời nếu đụng phải bọn họ liền lập tức trả lại cho người ta.

Qua một tuần lễ, khuôn mặt bị sưng thành một vòng lớn của cậu cũng trở về với trạng thái ban đầu. Đau đớn nơi bụng cũng tiêu xuống không ít. Ngay thời điểm cậu tiến hành cạo sạch ký ức về đám người kia, cậu lại đụng phải Thiệu Quần.

Nghiêm túc mà nói, lần gặp nhau này nhìn thế nào cũng như là Thiệu Quần đang đợi hắn.

Buổi trưa hôm nay cậu như thường lệ chạy lên tầng thượng của trường học đi nghỉ trưa, nhìn sách vở đề đóm một chút, ăn chút đồ rồi nghỉ ngơi một lát.

Trong lúc cậu vừa đọc sách vừa gặm bánh bao, cánh cửa sắt đụng vào vách tường phát ra tiếng vang thật lớn khiến Lý Trình Tú sợ hết hồn quay đầu nhìn về phía cửa.

Thiệu Quần híp mắt đứng ở dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, vừa nhìn thấy cậu liền cất bước đi tới.

Vốn Lý Trình Tú còn đang xụi lơ dựa vào vách tường lập tức khẩn trương ngồi thẳng người lên. Cậu có chút luống cuống nhìn nóc nhà, ánh mặt trời đốt xi măng thành màu trắng khô, vừa nhìn đã có thể cảm nhận được cái loại nhiệt độ khiến người ta muốn điên lên. Chỉ có một chỗ dưới bể nước là mát hơn chút xíu cũng đã bị cậu chiếm dụng. Đây vốn là nơi thư thái dễ chịu nhất trên sân thượng, lúc này lại khiến cậu cảm thấy lạnh lẽo.

Cậu rất muốn chạy, trong nháy mắt vừa mới thấy tên kia cậu đã muốn chạy rồi. Cậu làm như không nhìn thấy ai, xoay người xuống lầu nhưng Thiệu Quần lại đi từng bước một đến chỗ cậu, cậu liền sợ đến mức động một chút cũng không dám động.

Thiệu Quần đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu, liếc cậu một cái: “Tại sao anh vẫn còn cái trong cái tình trạng rách rưới như thế này? Quần áo tôi mua cho anh đâu rồi?”

Lý Trình Tú nhìn nhìn vạt áo nhăn nhúm của mình một chút: “Ở trong bàn học của tôi. Tôi… buổi chiều tan học tôi sẽ trả cho cậu.”

Thiệu Quần sửng sốt một chút, giọng điệu bỗng cao vút lên: “Anh có bệnh hả, đồ anh mặc cho tôi làm gì? Đừng nói cái dáng người lúc trổ mã xấu xí như này, nếu tôi mặc lại đồ anh đã mặc liệu có phải tôi sẽ bị mấy con rận, con rệp chạy lung tung trên người không? “

Lý Trình Tú bị hắn nói như vậy liền đỏ bừng mặc, một len lén túm vạt áo, một tay khác nắm chặt cái bánh bao làm bằng bột mì mới ăn được có một nửa của mình, cúi đầu không nói lời nào.

Thiệu Quần đột nhiên nắm cắm cậu lên, cẩn thận đánh giá nửa bên mặt của cậu: “Ừ, tiêu sưng rồi.” Vừa nói vừa đưa tay ra ấn một cái.

Mặc dù là đã tiêu sưng nhưng khi bị người khác ấn lên vẫn rất đau. Lý Trình Tú nhắm hai mắt lại, rít lên một tiếng.

“Còn đau à?” Thiệu Quần buông tay ra, đột nhiên vén áo cậu lên.

Lý Trình Tú sợ hết hồn, tay thả lỏng, bánh bao trong tay lấy tốc độ nhanh như chớp rơi xuống đùi Thiệu Quần đang nửa quỳ dưới đắt, lăn vài vòng. Trời rất nóng hắn lại đang mặc quần cụt, bánh bao liền rơi lên đùi Thiệu Quần.

Thiệu Quần rất tức giận, mỗi lần đụng phải tên này cũng sẽ khiến cả người đều bẩn bẩn dơ dơ. Hắn dùng một cước đá cái bánh bao đó ra thật xa: “Anh giãy giụa cái gì chứ? Tôi chỉ muốn nhìn một chút xem bụng anh đã khỏe chưa thôi.”

Lý Trình Tú khẩn trương nhìn chằm chằm bắp đùi Thiệu Quần, xoay người tìm thứ gì đó lau cho hắn ta.

Cậu rất sợ tên tiểu lưu manh này không hài lòng một chút liền lên cơn đánh cậu, cậu vốn đã rất dè chừng. Tại sao lần nào cũng đắc tội hắn chứ.

Thiệu Quần nhìn dáng vẻ nóng vội của cậu, cánh mũi mỏng nhẹ nhàng vỗ vỗ, lông mi dài y như hai cái bàn chải, môi dưới bị một hàng răng vừa trắng vừa nhỏ cắn lấy. Hắn đột nhiên cảm thấy có chút nóng trong người, có một loại ý niệm tà ác dần sinh sôi trong lòng, không chịu khống chế của bản thân mà miêu tả sinh động một cảnh tượng nào đó.

Hắn đưa tay ra, nhéo lỗ tai Lý Trình Tú một cái chỉ vào đùi mình: “Lần trước tôi tốt tính bỏ qua cho anh, anh còn làm khó dễ tôi. Lần này không thể không giáo huấn anh, anh liếm sạch cho tôi đi.”

Lý Trình Tú trợn to hai mắt, đôi con ngươi trông giống hệt viên thủy tinh vừa bị hất một đám nước lạnh vào, lập tức khoang mắt đã hơi ươn ướt.

Cậu không nghĩ tới Thiệu Quần có thể khinh người như vậy. Cậu đã tận lực cẩn thận, tận lực hèn mọn, tận lực không cho hắn cơ hội làm khó mình nhưng cậu quên mất một vấn đề, đó chính là người này thành tâm muốn tìm mình gây phiền toái. Cậu sao mà tránh hắn được.

Thiệu Quần nhìn cái bộ dáng ủy khuất kia, liền có một loại hưng phấn không thể nhịn được xông thẳng lên đại não. Hắn thật muốn nhìn xem đầu lưỡi của người này trông như thế nào, có mềm như hắn đoán không. Hẳn là rất mềm đi, nếu như có một cái đầu lưỡi như vậy liếm bắp đùi hắn sẽ là cảm giác như thế nào?

Thiệu tiểu công tử từ nhỏ đến lớn chính là cái dạng muốn gì được nấy, bản lĩnh duy nhất chính là khi dễ người khác. Hắn có thể phát tiết với bất kỳ người nào hắn nhìn không vừa mắt. Hắn còn trẻ, bản tĩnh bất hảo này không thể kiềm chế được nhưng cái loại dục vọng chiếm hữu này là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm. Cảm giác này rất khó hình dung, hắn cảm thấy mình muốn làm gì đó nhưng lại không biết là mình rốt cuộc nên làm gì. Hắn muốn trong cặp mắt sáng trong kia của Lý Trình Tú là bóng dáng của hắn. Hắn muốn cậu vừa thấy hắn liền sợ. Hắn muốn Lý Trình Tú giống như những người khác nịnh hót mình như vậy. Hắn muốn cậu dùng đầu lưỡi liếm bắp đùi mình.

(Vòng vo tam quốc vẫn chỉ vì m n*ng)

Hắn cho rằng mình nghĩ như vậy là vì người này quá giống con gái cho nên hắn khinh thường dùng phương thức xử lý của đàn ông với cậu. Tẩn cậu ta một trận rất nhàm chán, hắn muốn chơi một thứ gì đó thật đặc biệt.

Vì vậy Thiệu Quần liền ấn đầu cậu xuống, bắt cậu liếm bắp đùi của mình.

Lý Trình Tú khóc.

Tuy cậu đã tê liệt trước thái độ không thèm chú ý và khinh thường của những người bạn học. Cậu mỗi ngày đều giữ mình nghiêm chỉnh, bỏ qua tất cả các loại bạo lực miệng là vì cậu muốn mình sống tốt hơn một chút nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không có tôn nghiêm.

Muốn cậu đi liếm đùi một bạn học nam ư? Đối với cậu mà nói, đùi và dưới háng đều y chang nhau. Khi còn bé cậu từng thấy qua trong ti vi quỳ xuống là sự khinh bỉ lớn nhất cho một người đàn ông. Chỉ cần là người có chút chính trực, nhấ quyết phải từ chối.

Nhưng dù sao cậu cũng không phải là anh hung. Cậu không dám cứng đầu cứng cổ nhổ một ngụm nước miếng vào mặt Thiệu Quần, nói mấy câu hào khí gì đó. Cho dù có bị đánh đi chăng nữa thì cậu cũng không muốn làm loại chuyện này, cho nên cậu chỉ có thể vừa khóc vừa lấy tay đẩy cái tay của Thiệu Quần đang ấn đầu mình ra.

Từ trước đến giờ tính tình Thiệu Quần lag càng chống đối lại hắn, hắn càng không chịu buông tha nhưng lúc này không biết thế nào, nhìn Lý Trình Tú khóc đến hai mắt đỏ bừng, đột nhiên có chút mềm lòng.

Đồng thời, cũng rất phiền lòng.

“Anh mẹ nó đừng khóc nữa. Chắc trên đời này chỉ có mỗi anh là suốt ngày khóc sướt mướt.”

Lý Trình Tú cảm giác được tay hắn buông lỏng, vội vàng thẳng người, lui về phía sau thật xa. Một bên lau nước mắt một bên phòng bị nhìn hắn.

Thiệu Quần cầm vở bài tập từ trên đất lên, xé một tờ giấy ra rồi lau lau vết bẩn trên đùi, trong lòng phiền não không chịu được.

Có một loại khát vọng gì đó bỗng dưng không được thỏa mãn khiến cho hắn mãnh liệt muốn làm gì đó.

Thiệu Quần đến gần cậu, một tay níu quần áo cậu lại, ngăn cản cậu lui về phía sau.

“Mẹ nó nữa, tôi đối với anh tốt như vậy. Nếu không phải anh trông y chang phụ nữ, khiến cho tôi cảm thấy mình đang bắt nạt phụ nữ. Anh chọc giận tôi nhiều như vậy, tôi con mẹ nó đã sớm lôi anh ra đánh đến thừa sống thiếu chết rồi.”

Trong suy nghĩ của Thiệu tiểu công tử hắn đã đối xử với Lý Trình Tú tương đối “tốt”. Hơn nữa đối với cậu cũng dễ dàng tha thứ hơn những người khác. Cho nên hắn cảm thấy Lý Trình Tú được hắn cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ từ chối. Đúng là phiền phức.

Hắn kéo kéo quần áo Lý Trình Tú: “Tôi chính là muốn nhìn xem bụng anh tốt hơn chưa, anh lại dùng cái thái độ đáng ghét như vậy đáp trả tôi, tôi thật sự rất giận.”

Hiếm khi Lý Trình Tú lại cố chấp như vậy. Cậu siết chặt quần áo, nghẹn ngào nói: “Không cần cậu quan tâm.”

Thiệu Quần vừa nghe thế bàn tay liền tự động giơ lên. Nhìn thấy Lý Trình Tú tự động rụt cổ lại, tay liền không hạ xuống được Hắn không biết rốt cuộc mình đang tức giận với Lý Trình Tú hay đang tức giận với chính mình.

Hắn bỗng nhiên ngừng giằng co, đẩy Lý Trình Tú xuống đất, ngồi lên người cậu, dùng một tay kéo quần áo cậu ra nói: “Tôi chính là muốn nhìn.”

Lý Trình Tú phản kháng không lại, cứng rắn bị hắn vén quần áo lên, lộ ra eo nhỏ.

Thiệu Quần nắm tay đặt trên bụng cậu, cơ hồ muốn dán cả người lên. Lòng bàn tay có thể cảm nhận rõ ràng cái loại xúc cảm mềm mại và ấm áp, theo từng nhịp thở nhỏ nhẹ của cậu phập phồng lên xuống.

Thiệu Quần không nhịn được mà vuốt vuốt cái bụng cậu cho đến khi nhìn thấy Lý Trình Tú dùng trợn to mắt kinh ngạc nhìn mình, hắn mới phản ứng được tay mình vậy mà đã theo làn da bóng loáng, nhẵn nhụi, nõn nà kia mò tới trước ngực cậu.

Thiệu Quần cho tới bây giờ chưa từng chịu trải nghiệm như vậy. Hắn cảm thấy hai gò má mình như bị ai đốt cháy lên, nhanh chóng rụt tay lại như bị phỏng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Trình Tú cũng hồng hồng, chiếc cằm nhọn gầy cũng căng cứng lại tạo nên một góc nhọn với cái cổ. Mấy hành động vừa rồi nhìn thế nào cũng không bình thường, đàn ông con trai bình thường sao lại đi sờ soạng ngực của một người con trai khác đâu.

Thiệu tiểu công tử từ trên người cậu bò dậy, dựa vào bồn chứa nước ngồi xuống, một luồng không khí khó xử nổi lên giữa hai người. Hắn âm thầm nắm chặt quả đấm, tựa như nếu mình buông lỏng tay một cái, cái loại xúc cảm mềm nhũn trơn nhẵn kia sẽ biến mất.

Lý Trình Tú cũng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, cất sách và vở bài tập vào trong cặp sách, ý đồ len lén lui ra khỏi tầm mắt của Thiệu Quần.

Thiệu Quần khóe mắt liếc liếc một cái: “Anh đi đâu vậy?”

“A… Về.”

“Về đâu?”

Về đâu? Lý Trình Tú cũng không biết, dù sao nơi nào cũng được. Không cần phải cùng tên này mắt to trừng mắt nhỏ là được.

Thiệu tiểu công tử chỉ xuống mặt đất một cái: “Ngồi xuống, không cho phép đi đâu hết.”

Lý Trình Tú chỉ có thể ngồi xuống, biểu tình trên mặt thống khổ như thể đang ngồi trên đao nhọn.

Thiệu Quần nhìn cậu nửa ngày, nhìn đến mức khiến cậu cả người đều sợ hãi.

Hắn đột nhiên dùng cánh tay không chút do dự lôi một cái túi vừa bị hắn ném ra thật xa. Đó là một cái cặp sách được làm bằng da bóng loáng. Sau đó hắn mở cặp sách, rào rào đổ ra một đống đồ.

Lý Trình Tú cúi đầu nhìn một cái, phần lớn là quà vặt còn có mấy hộp thuốc và mấy cuốn sách nữa.

Thiệu Quần chất đống thuốc kia lên trước mặt cậu nói: “Những thuốc này đều không tệ, anh ăn vào rất tốt, có thể giúp anh phục hồi nhanh hơn.” Sau đó lại chỉ vào đống quà vặt: “Những thứ này cũng là cho anh ăn.”

Lý Trình Tú ngây người nhìn hắn.

Thiệu Quần tự mình mở một hộp thuốc ra, đổ mấy miếng thuốc lên tay, còn đổ nước đưa cho cậu: “Uống thuốc trước đã.”

Lý Trình Tú do dự một chút, nhận lấy thuốc và nước kia nuốt xuống, sau đó nhìn đống quà vặt chất đống kia sững sờ.

“Đừng có nhìn nữa, mau ăn đi.” Thiệu Quần vừa nói liền cầm một bọc đồ ăn lên, định xé ra.

Lý Trình Tú vội vàng giữ túi quà vặt lại: “Đừng mở, tôi không ăn.”

Thiệu Quần nhìn cậu hoảng sợ nhìn giữ tay hắn lại, giũ ra rồi tiếp tục xé túi: “Ăn thì ăn thôi, kêu ca cái gì.”

Lý Trình Tú lắc lắc đầu: “Tôi ăn no rồi.”

Thiệu Quần cau mày: “Mua cho anh ăn thì anh cứ ăn đi. Anh mẹ nó cứ kén chọn cái gì, rốt cuộc anh định bắt tôi phải làm thế nào mới chịu ngoan ngoãn hả?”

Lý Trình Tú trong mắt lóe lên một tia xấu hổ.

Thiệu Quần nói đúng, cậu lại không có can đảm phản kháng, còn không bằng người ta nói gì mình im lặng làm theo. Nếu chọc phải cái tính thiếu gia của Thiệu Quần, đối với cậu cũng không có gì hay ho cả. Đến cùng còn không phải là nghe lời làm theo à.

Lý Trình Tú nhận lấy đống quà vặt, từ bên trong móc ra một cái bánh ngọt vị chanh. Hương vị ngọt ngào kia mới cách nửa người đã xông thẳng vào mũi, cậu nhìn Thiệu Quần một cái liền cúi đầu ăn.

Thiệu Quần nhìn cậu thận trọng cầm khối bánh ngọt như vậy, không khỏi nghĩ tới con sóc nhỏ tháng trước mình mới trêu chọc cũng là cái điệu bộ như vậy. Vùi đầu dùng móng vuốt nhỏ bưng trái cây chuyên tâm gặm cắn, đặc biệt khiến người ta thích. Hắn nhớ lại lúc ấy hắn đã làm gì? Đúng rồi, hắn đã sờ đầu nó, vật nhỏ kia liền hoảng sợ ngẩng đầu lên, nghiêng người rồi tiếp tục cúi đầu gặm.

Thiệu Quần đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên đầu Lý Trình Tú. Quả nhiên thấy cậu cũng sợ hãi ngẩng đầu lên, mắt to đen nhánh luống cuống nhìn hắn một cái, lông mi thật dài nhanh chóng nháy nháy hai cái, sau đó lại lặng lẽ đem người lui rađằng sau, ý định né tránh cái tay của hắn.

Thiệu Quần “phốc” một tiếng bật cười.

Lý Trình Tú ngây ngẩn.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Thiệu Quần cười. Thiệu Quần dáng dấp rất dễ nhìn, chính là cái loại môi đỏ răng trắng, anh khí bức người, rất là đẹp mắt. Chẳng qua là hắn rất thích cau mày, bình thường lại toàn làm mấy chuyện lưu manh, cả người trên mặt đều viết 4 chữ: “Hung thần ác sát”. Dù có dễ nhìn hơn nữa cũng không ai dám thưởng thức.

Nhưng hắn vừa cười một tiếng xung quanh liền sáng bừng cả lên, khí tức ác bá của hắn lập tức phai đi không ít. Nụ cười này mang theo chút thanh thuần trong sáng như ánh tà dương mà cái tuổi này nên có. Lý Trình Tú vừa nhìn đã sửng sốt một lát.

Thiệu Quần tay cũng không hạ xuống, cứ như vậy sờ sờ tóc cậu. Tóc cậu rất nhỏ và mềm, xúc cảm dị thường dễ chịu. Thiệu Quần trước đấy luôn chê bai mái tóc này bù xù không ra hình dáng gì bây giờ lại cảm thấy hóa ra sờ vào lại tốt như vậy.

Hắn cảm thấy như thể mình vừa trêu chọc một cái sủng vật nhỏ vậy, vừa mềm lại vừa ấm áp. Tùy tiện sờ sờ một chút cũng rất dễ chịu, dù có bị nắn bóp như thế nào cũng không giương móng vuốt với hắn.

Thiệu Quần bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra hắn thích sờ người này như vậy là vì hắn đem cậu đối xử y chang mấy con vật nhỏ mình từng nuôi. Hắn rốt cuộc cũng tìm được một đáp án hợp lý cho hành động của mình. Vốn trong nhà hắn cũng nuôi một mèo một chó, hắn cũng thích ôm chơi chơi, cao hứng sẽ đút cho bọn nó ăn chút, mất hứng sẽ đạp qua một bên. Chúng sẽ không phản kháng, lại không thù dai, rất dễ nuôi, y như Lý Trình Tú vậy.

Thiệu Quần có chút hưng phấn, hắn giống như một đứa con nít vừa tìm được đồ chơi, trong lòng vừa nghiêm túc vừa mong đợi suy nghĩ xem mình nên làm thế nào để tìm được nhiều thú vui từ món đồ chơi này.

Hắn lại gần Lý Trình Tú, sờ đầu cậu như sờ con Labrador* nhà hắn, nói: “Sau này tôi sẽ bảo vệ anh, anh đi theo tôi đi.”

*Chó tha mồi Labrador thường được gọi với tên thân thuộc là Lab là một giống chó săn phổ biến ở Mỹ chúng thuộc nhóm chó săn mồi và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. Labrador thuần chủng nhập từ Châu Âu có giá khoảng 1500$ ( ~ 35 triệu), nhập từ Thái Lan thì là 9 – 10 triệu.