Chương 53: Chương 52

Lý Trình Tú gọi cho Lê Sóc qua điện thoại của công ty, nói với anh rằng cậu đã đổi số điện thoại di động.

Lê Sóc hơi lạ, “Sao lại đổi số?”

Lý Trình Tú thì thầm: “Thẻ SIM điện thoại bị mất.”

Lê Sóc nói, “Không sao đâu, nếu thẻ SIM điện thoại bị mất thì vẫn có thể được cấp lại. Anh đưa em đi làm lại vào thứ bảy nhé.”

Lý Trình Tú bận rộn, “Không, không.”

Lê Sóc nhíu mày, “Không?”

Lý Trình Tú nói: “Em, em đã mua một cái mới.”

Lê Sóc suy nghĩ một lúc, “Vậy cho anh biết số mới.”

Lý Trình Tú bị nghẹn, không thể trả lời lại một lúc lâu.

Lê Sóc thở dài, hơi thất vọng, “Trình Tú, tại sao lại nói dối.”

Lý Trình Tú tê liệt ngồi trên ghế, không biết phải giải thích thế nào.

Cậu không muốn nói cho Lê Sóc biết Thiệu Quần gọi cho cậu, cậu không muốn làm anh lo lắng. Lê Sóc đã phải rất nhiều đau thương vì cậu rồi, cậu đáng lẽ không nên để anh phải chịu, vì thế, trong lòng cậu vẫn luôn áy náy.

Lê Sóc nhẹ nhàng nói, “Trình Tú, anh không xứng đáng với sự tin tưởng của em à?”

Lý Trình Tú vội nói, “Không, không.”

“Vậy tại sao em phải gạt anh, Thiệu Quần đã gọi cho em?”

Lý Trình Tú gật đầu, đột nhiên nhớ anh không thể nhìn thấy mới khẽ ừ một tiếng.

Lê Sóc cắn răng nghiến lợi, “Tên súc sinh này không xong rồi.”

Giọng của Lý Trình Tú hơi yếu đi, “Anh Lê, em phải làm sao đây.”

Lê Sóc trấn an: “Để anh nghĩ cách cho, em hãy mua một chiếc thẻ SIM rồi báo số cho anh, đừng nhận số lạ trong tương lai.”

“Được …”

Lê Sóc thở dài, “Trình Tú, sau này có chuyện gì, nhớ nói cho anh biết, hai chúng ta không nên lừa gạt nhau, em nói xem có đúng không.”

“Em chỉ, em chỉ sợ anh lo lắng.”

“Nếu Thiệu Quần quấy rối em mà anh không biết, không phải anh sẽ lo lắng hơn sao? Khi em bị hắn mang đi giấu, anh ngày nào cũng không thể ngủ. Nếu em thực sự không muốn anh lo lắng, hãy nói cho anh ngay, đừng để điều đó xảy ra lần nữa.”

Trái tim Lý Trình Tú dần ấm lên, cậu nghĩ về cái người thâm trầm dịu dàng ở đầu dây bên kia, cậu cảm thấy như mình vừa được tiếo thêm sức mạnh. Bực bội và hoảng loạn suốt cả ngày, lúc này cậu cũng từ từ bình tĩnh lại, “Cảm ơn, Anh Lê.”

Lê Sóc cười, “Em rất tốt, anh phải cảm ơn em mới phải, đừng biến mất khỏi tầm mắt của anh.”

Lý Trình Tú cảm thấy hơi chua chát,

“Được.”

Kể từ cuộc điện thoại đó, vài ngày tiếp theo trôi qua trong sóng yên biển lặng.

Lý Trình Tú nghĩ chuyện này đã qua, vô thức thả lỏng sự cảnh giác của mình.

Hôm nay cậu làm thêm chút việc, khi về thì trời đã nhá nhem tối.

Cậu sống trong một ngôi nhà cũ kỹ. Vừa vào nhà liền cảm thấy rất tối tăm. Đèn cầu thang thì tầng tốt tầng xấu, không may là cậu ở tầng có đèn cầu thang không tốt.

Đi lên cầu thang rồi quẹo qua một khúc cua chính là nhà cậu. Khi cậu vừa đi tới, cậu thấy một bóng đen đang ngồi gần cửa, chặn cánh cửa nhà mình

Lý Trình Tú không nhìn rõ đó có phải là một người hay không, vì vậy, trong lòng cậu lộp bọo vài tiếng, theo bản năng muốn chạy đi.

Vừa mới xoay người một cái, có chuyển động từ phía sau, một giọng nói khô khốc phát ra từ sau lưng cậu, “Trình Tú.”

Lý Trình Tú choáng váng. Mặc dù giọng nói của người này rất thô, nhưng cậu quá quen thuộc với giọng nói này, dù thế nào đi nữa, cậu vẫn có thể nhận ra nó là của ai.

Làn da của Lý Trình Tú lập tức trở nên tái nhợt. Cậu khẽ quay đầu, nhìn thấy Thiệu Quần đang khẽ lắc lư từ dưới mặt đất.

Thiệu Quần bị rụng rất nhiều tóc, tóc hắn hơi lộn xộn, có một vòng tròn màu xanh lá cây trên cằm, có chút bất thường trên má hắn.

Lý Trình Tú muốn đi, nhưng đây là nơi cậu sống sau tất cả mọi chuyện, đêm rồi, cậu có thể đi đâu chứ.

Thiệu Quần nhìn cơ thể cậu co rúm lại, cau mày thở hổn hển: “Tôi phải chạy từ rất xa mới có thể tới được chỗ này để gặp anh. Tôi thậm chí còn không ngừng chân một giây phút nào.Tôi đã đợi anh một ngày rồi, có phải anh nên cho tôi vào không? Uống một ly nước.”

Lý Trình Tú lui trở lại bức tường, nhìn hắn đầy cảnh giác, khàn giọng nói, “Cậu đi đi.”

Thiệu Quần nhìn chằm chằm cậu gần hai giây, trong mắt hắn có một sự thất vọng sâu sắc. Hắn nở một nụ cười tự giễu: “Anh thật là không khách khí, vậy mà lại trực tiếp đuổi tôi đi. Tôi nhớ anh trước kia không bao giờ dám lớn tiếng, bây giờ sao lại có thể cứng đầu với tôi thế chứ? Hửm?”

Lý Trình Tú dựa vào tường, đi về phía cầu thang, “Cậu muốn làm gì.”

“Tôi có thể làm cái quái gì chứ, tôi chỉ muốn nhìn thấy anh, xem anh khỏe, quan hệ với người yêu có tốt hay không thôi.” Thiệu Quần sau khi nói xong liền phát hiện tự mình rước cho mình khó chịu, cúi đầu xuống.

Lý Trình Tú run rẩy chỉ vào cầu thang, nói lại: “Cậu đi đi, tôi, tôi ổn.”

Thiệu Quần chợt ngẩng đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng oán độc khiến Lý Trình Tú sợ đến hết hồn hết vía.

Thiệu Quần nhấc chân đi tới chỗ cậu, từng bước từng bước.

Cả người Lý Trình Tú chấn động, nhấc chân chạy xuống.

Nhưng cậu chưa kịp xoay người thì Thiệu Quần đã lao vào cậu.

Cơ thể một mét tám mét của Thiệu Quần áp thẳng vào người Lý Trình Tú. Lý Trình Tú dùng hết khí lực cũng không chống đỡ nổi cho hắn, hai người song song ngã xuống đất.

Khi Thiệu Quần ghé sát vào sau người cậu, Lý Trình Tú mới phát hiện ra Thiệu Quần đang bị sốt, da nóng đến lợi hại, lẩm bẩm gọi cậu bên tai.

Lý Trình Tú cố hết sức đẩy hắn ta ra để đứng dậy, nhưng Thiệu Quần như một tảng đá, không biết đã bất tỉnh từ khi nào.

Lý Trình Tú nhìn Thiệu Quần đang đỏ ửng cả mặt lên mà thở hổn hển nhắm mắt lại, thực sự không biết phải làm gì.

Cậu không nhịn được sờ trán Thiệu Quần một cái, phát giác da hắn bỏng đến lợi hại, quần áo mặc trên người cũng rất là mỏng manh, toàn thân đều nóng, cả người run rẩy không ngừng, cũng không biết hắn đã ngây người ở chỗ này bao lâu.

Có nên kêu xe cứu thương không? Lý Trình Tú khổ sở nghĩ.

Nghe nói gọi xe cứu thương một lần là hơn một ngàn…

Lý Trình Tú thở dài, cố gắng thoát ra khỏi Thiệu Quần, cầm chìa khóa ra mở cửa.

Tuy cậu sợ người này, trốn tránh hắn nhưng rốt cuộc thì cậu ta không thể bỏ mặc người đang trong cơn sốt cao trên hành lang lạnh lẽo, huống chi còn là ngay trước cửa nhà mình

Vừa mở cửa một cái,  Trà Bôi chạy ra cửa, cọ cọ chân cậu, ngẩng mặt nhìn cậu.

Lý Trình Tú đẩy nhẹ nó ra bằng một chân, “Tránh ra, cẩn thận bị giẫm lên người.” Cậu ngồi xổm xuống, kéo Thiệu Quần vào cửa.

Trà Bôi nhe răng ra, sủa với Thiệu Quần nó cắn ống quần của Thiệu Quần ngăn không cho hắn đi vào.

Lý Trình Tú sợ rằng Thiệu Quần sẽ đẩy nó xuống khỏi cơ thể mình, cậu lại không thừa một tay để lấy nó ra khỏi cơ thể hắn, chỉ có thể kéo nó ra ngoài bằng chân. Con chó nhỏ liên tục kêu không ngừng, nó cứ cắn vào ống quần Thiệu Quần mãi, quần cũng sắp bị nó kéo xuống rồi. Lý Trình Tú không chỉ phải kéo Thiệu Quần, mà còn thỉnh thoảng phải gảy nó sang một bên, cậu hơi luống cuống tay chân, một con đường ngắn ngủi từ cửa đến ghế salon nhưng lại mất gần mấy phút.

Sau nỗ lực chín trâu hai hổ, cậu mới có thể đưa được Thiệu Quần lên ghế sofa, lúc này Lý Trình Tú đã toát đầy mồ hôi.

Đầu tiên cậu tìm một cái chăn cho Thiệu Quần đắp, sau đó lấy thuốc hạ sốt trong nhà ra, rót một ly nước, ngồi xổm xuống ghế sofa đẩy đẩy hắn.

Mí mắt Thiệu Quần kéo dài tạo thành một khe hở mỏng, hắn nhìn cậu bằng đôi mắt ướt áp.

Lý Trình Tú đưa thuốc lên miệng hắn, “Uống thuốc đi.”

Đôi mắt của Thiệu Quần như thể bị đóng đinh trên mặt cậu, hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt, từ từ mở miệng.

Lý Trình Tú đổ thuốc vào miệng hắn, cho hắn uống nước một lần nữa.

Thiệu Quần hơi nghiêng đầu, nước tràn ra ngoài, Lý Trình Tú không thể không nhắc nhở, “Cẩn thận sặc.”

Đôi mắt của Thiệu Quần sáng lên, nhìn cậu đầy xúc động.

Lý Trình Tú đặt cốc nước lên bàn cà phê, nhanh chóng đứng dậy.

Thiệu Quần nắm lấy tay áo cậu, cổ họng đau dữ dội, hắn ho vài lần trước khi phát ra tiếng kêu, “Đừng đi.”

Lý Trình Tú mím môi, rút tay áo lại, lấy ​​điện thoại ra khỏi túi quần đưa tới trước mắt hắn, “Gọi cho ai đó, đón cậu.”

Thiệu Quần thu hồi bàn tay đang cứng ngắc quơ quơ trong không khí. Hắn khó chịu nhắm mắt lại và gục đầu sang một bên.

Lý Trình Tú sững sờ, tiếp tục, “Thiệu Quần, nhờ ai đó tới đón cậu đi, cậu không thể, ở nhà tôi.”

Yết hầu của Thiệu Quần nhảy lên nhảy xuống, một lúc sau, hắn quay đầu lại, trầm giọng nói: “Trình Tú, anh thực sự quá tàn nhẫn.”

Lý Trình Tú nhắm mắt, đưa điện thoại lên cho hắn.

Đột nhiên, Thiệu Quần cảm thấy vô cùng đau lòng, hắn giơ tay ra đánh vào tay cậu.

Lý Trình Tú bị đau tay, điện thoại rơi xuống sàn.

Trà Bôi nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh cậu đứng dậy, làm một cử chỉ tấn công, sủa ầm lên với Thiệu Quần.

Thiệu Quần ngay lập tức phát ra tiếng ho dữ dội, khuôn mặt của hắn nghẹt thở tới mức đỏ bừng, hắn ho như thể sắp ho ra phổi của mình luôn.

Lý Trình Tú nhìn chiếc điện thoại di động trên mặt đất, nắp pin rơi ra rồi nhìn Thiệu Quần đang ho khan kịch liệt, cuối cùng cậu ngồi xổm xuống, đưa cốc lên miệng hắn: “Uống, uống nước đi.”

Thiệu Quần run rẩy mở miệng ra, uống vài ngụm nước trước khi từ từ bình tĩnh lại.

Lý Trình Tú cầm điện thoại lên, sau khi lắp pin vào, cậu thấy màn hình không lên, hoàn toàn không thể thực hiện cuộc gọi nào nữa.

Lý Trình Tú tức giận lườm Thiệu Quần một cái.

Vốn cậu nghĩ nếu mình không thể đuổi Thiệu Quần đi thì chỉ có thể gọi cho Lê Sóc, bây giờ cậu thậm chí còn không thể bật điện thoại di động của mình lên.

Mặc dù cậu nhớ số điện thoại di động của Lê Sóc, nhưng đã hơn nửa đêm rồi, tìm điện thoại ở đâu?

Cậu quay lại, hỏi Thiệu Quần, “Cậu có mang theo điện thoại di động không?”

Thiệu Quần ho nhiều tới nỗi bị thiếu oxy, đầu óc choáng váng vô cùng, có chút mê man.

Lý Trình Tú ngồi xổm sang một bên, cậu chạm vào túi quần hắn, nhưng cậu phát hiện hắn chẳng có gì ngoài ví và chìa khóa.

Lý Trình Tú cầm cái điện thoại di động đã đình công ngồi bên cạnh ghế sofa, nhìn Thiệu Quần đang choáng va choáng váng.

Cậu không biết phải làm gì bây giờ.

Cậu không thể ném người ra ngoài, nhưng cũng không thể để hắn ta ở lại.

Nhìn vào khuôn mặt hốc hác của Thiệu Quần, hắn đã mất hết vinh quang trước đây. Lúc này, hắn ta chỉ là một thanh niên ốm yếu bình thường, hắn đang bị sốt và cần được chăm sóc.

Cậu nhớ tới một tiếng kêu yếu ớt “Đừng đi” của Thiệu Quần.

Lý Trình Tú thở dài một hơi, đứng dậy đi vào bếp, chuẩn bị nấu cháo. Sau đó lại đi chuẩn bị bữa tối cho Trà Bôi.

Đợi đến khi Trà Bôi ăn no xong thì cháo cũng đã chín.

Cậu đặt bát cháo lên bàn, nhẹ nhàng lay Thiệu Quần, “Dậy ăn một chút đi.”

Thiệu Quần bị đốt đến mê man nên không phản ứng gì. Lý Trình Tú gọi nửa ngày, hắn mới từ từ mở mắt.

Lý Trình Tú giúp hắn ngồi dậy, đưa bát cháo đến trước mặt hắn, “Ăn đi.”.

Khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt ướt át của Thiệu Quần ẩn sau làn khói bốc lên từ bát cháo trắng nóng hổi, hắn lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt không che giấu nổi tình cảm và nhớ nhung.

Lý Trình Tú bị hắn nhìn đến khó chịu, cậu giục, “Ăn đi.”

Thiệu Quần thật thà nhìn cái bát, không nhúc nhích.

Lý Trình Tú đặt cháo lên bàn, đứng dậy muốn rời đi.

Thiệu Quần dùng sức kéo tay áo của cậu lại, không cho cậu rời đi.

Lý Trình Tú không còn cách nào, lại ngồi xuống một lần nữa. Cậu múc một muỗng cháo lên đưa tới bên miệng hắn.

Thiệu Quần rõ ràng rất vui, ngoan ngoãn há miệng ra.

Hắn nhanh chóng ăn hết bát cháo. Lý Trình Tú nhìn cái dáng ăn của hắn, y như người chưa bao giờ được ăn vậy.

Lý Trình Tú đứng dậy dọn bát, cậu nhỏ giọng nói “Ngày mai, tôi sẽ đi làm, cậu không thể ở lại.”

Thiệu Quần khàn giọng nói: “Tôi đã bệnh thành thế này rồi, anh còn lo mình sẽ mất gì nếu ở với tôi vài ngày hả.”

Lý Trình Tú không nói gì, bước vào bếp, cũng không ngoảnh đầu lại. Sau khi dọn dẹp bếp xong, cậu ôm Trà Bôi bước vào phòng, khóa cửa lại.

Thiệu Quần nghe tiếng cửa khóa trái, cho dù cơ thể hắn nóng đến bỏng người, nhưng trái tim như sắp đông thành băng tới nơi.

Hắn mệt mỏi nằm xuống chiếc ghế sofa nhỏ hẹp, trùm chăn ngủ.

Trong chăn có mùi của Lý Trình Tú, mùi hương vừa nhẹ nhàng thoải mái, xen lẫn một chút mùi thơm của bột giặt. Thiệu Quần tham lam hít lấy hít để.

Lý Trình Tú đồng ý chăm sóc hắn khi hắn bệnh, dù chỉ một đêm nhưng như vậy vẫn chứng tỏ cậu vẫn không ghét hắn hoàn toàn.

Hắn vẫn còn cơ hội …

Thiệu Quần nở một nụ cười cay đắng, từ từ nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, Lý Trình Tú ra ngoài từ sớm. Khi cậu ra khỏi nhà, Thiệu Quần vẫn chưa thức dậy, bởi vì bị sốt nên hắn ngủ rất sâu.

Lý Trình Tú lau mồ hôi trên trán cho hắn, cậu phát hiện hắn vẫn chưa hết sốt, người hắn vẫn còn rất nóng. Cậu hơi bối rối, có vẻ như uống một vài viên thuốc hoàn toàn không đủ, cậu sợ rằng nếu hắn cứ nóng như này có lẽ sẽ cháy hỏng người mất.

Do dự mãi, cậu chạy xuống cầu thang, đi đến quán ăn sáng rồi mượn điện thoại của người lạ gọi một cú cho Lê Sóc.

Cậu định đưa Thiệu Quần đến bệnh viện. Dù sao thì cậu không thể một mình đưa Thiệu Quần xuống cầu thang.

Khi Lê Sóc nhận được điện thoại, anh vẫn còn mơ mơ màng, vừa nghe tin Thiệu Quần đang ở nhà cậu, cả người lập tức tỉnh táo, lập tức nói mình sẽ sang đó.

Lý Trình Tú lại cho gọi công ty, xin phép nghỉ nửa ngày.

Sau khi Lê Sóc đến, điều đầu tiên anh làm là kéo Lý Trình Tú ra ngoài nhìn từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi, “Hắn không làm gì em chứ?”

Lý Trình Tú lắc đầu, “Hắn bị sốt.”

Lê Sóc thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn Thiệu Quần trên ghế sofa,  chán ghét nói. “Hắn chỉ sợ là tìm ai đó theo dõi anh thôi, nếu không tại sao hắn lại tìm thấy nơi ở của em chứ.”

Khuôn mặt của Lý Trình Tú tái nhợt, cậu nói bằng giọng khàn khàn “Em nên làm gì đây …”

Lê Sóc lấy điện thoại di động ra, “Anh sẽ gọi cho chị gái hắn tới đây để chị ta đưa hắn về.”

Khi Lê Sóc đang nói chuyện điện thoại, Lý Trình Tú nhìn gương mặt đỏ bừng vì sốt của Thiệu Quần, người này vẫn đang ngủ say. Trong nháy mắt, cậu cảm thấy người này giống như một đứa trẻ vậy, cho dù có cao lớn trưởng thành đến đâu vẫn sẽ làm những chuyện ngoài dự đoán, vừa tổn thương chính mình vừa tổn thương người khác.

Lê Sóc nhanh chóng cúp điện thoại, anh ôm lấy vai Lý Trình Tú, “Chị hắn sẽ phái người tới đưa hắn đi, Trình Tú, em làm rất đúng, những chuyện như vậy phải lập tức liên lạc với anh.”

Lý Trình Tú gật đầu. Cậu không dám nói cho anh biết Thiệu Quần đã ở đây một đêm.

Lê Sóc nhìn vẻ mặt hơi hốt hoảng của cậu lên, anh nâng mặt cậu lên, để cậu nhìn mình, nhẹ nhàng nói, “Em ổn chứ?”

Phải mất một lúc lâu sau đôi mắt của Lý Trình Tú mới dần tìm được tiêu cự. Cậu nhìn Lê Sóc, lắc đầu. “Không sao đâu.”

Lê Sóc hôn nhẹ lên môi cậu, mỉm cười, nói “Anh còn chưa ăn sáng đâu. Nhà em có gì ăn không?”

Lý Trình Tú nhớ ra cậu cũng chưa ăn, xuống bếp nấu chút mỳ.

Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người được Thiệu Quần phái đến cũng đã tới.

Bọn họ gật đầu với hai người, bước lại gần Thiệu Quần.

Bọn họ vừa nâng được Thiệu Quần ra khỏi ghế sofa thì hắn liền tỉnh dậy, theo bản năng muốn trốn tránh.

Hắn nhất thời chưa thích ứng được với hoàn cảnh, mê man nhìn xung quanh một vòng. Tới lúc nhìn thấy Lý Trình Tú, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tới khi nhìn thấy Lê Sóc thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Hắn run rẩy chỉ vào Lê Sóc, không dám tin hỏi Lý Trình Tú “Anh gọi hắn tới đây?”

Lý Trình Tú rũ mi mắt xuống, gật đầu một cái.

Thiệu Quần tủi thân đến muốn khóc. Hắn đứng dậy, bởi vì kích động nên toàn thân có hơi run rẩy, cao giọng nói, “Lý Trình Tú, tôi kém anh ta chỗ nào hả, kém chỗ nào hả? Anh nói đi!”

Cơ thể Lý Trình Tú run lên, cậu cúi đầu xuống.

Người được Thiệu Quần phái tới tiến lên muốn đỡ Thiệu Quần, nhưng họ lại bị Thiệu Quần gạt ra.

Cả hai khổ sở nhìn hắn, “Thiếu gia …”

Thiệu Quần bước về phía Lý Trình Tú, khàn khàn hô to, “Tôi có tất cả những gì hắn có, thậm chí tôi còn tốt hơn hắn rất nhiều, sao anh lại chọn hắn, tôi kém hắn chỗ nào hả! “

Lê Sóc lạnh lùng nói: “Thiệu Quần, cậu đừng hồ đồ, Trình Tú là bạn trai của tôi, phiền cậu đừng quấy rối em ấy nữa.”

Mắt của Thiệu Quần như sắp nứt ra, “Lý Trình Tú vốn là của tôi, là anh đã cướp anh ấy đi!”

Lê Sóc giễu cợt nói: “Tôi cướp được thì chính là của tôi. Hơn nữa, không phải tôi cướp em ấy, mà do tất cả những gì cậu làm đã đẩy em ấy về phía tôi. Cậu hãy tự hỏi lương tâm mình một chút, nếu cậu thực sự đối tốt với em ấy, nếu cậu trân trọng em ấy, nếu hai người hòa thuận và yêu thương nhau thì tôi có cơ hội đoạt em ấy sao? Đợi đến khi mất rồi mới hối tiếc, cậu nghĩ là ai cũng phải đứng tại chỗ sẵn sàng tha thứ cho cậu à? Thiệu Quần, hãy sống như một người đàn ông đi, mất chính là mất, Trình Tú đã đi về phía trước rồi, cậu đừng hy vọng lung tung nữa, em ấy sẽ không bao giờ quay đầu lại đâu. “

Thiệu Quần cứng đờ tại chỗ, không thể phản bác lại được, vẻ mặt đau khổ như sắp khóc tới nơi.

Lý Trình Tú nhìn biểu cảm của Thiệu Quần, cậu cảm thấy trái tim mình nhói đau dữ dội. Cậu miễn cưỡng mở miệng ra, nhấn mạnh từng chữ “Thiệu Quần, chúng ta, đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.”

Tôi sẽ không bao giờ tin Thiệu Quần nữa, cậu cũng không muốn tha thứ cho hắn, để mọi thứ chấm dứt tại đây đi.

Thiệu Quần nhìn Lý Trình Tú.

Đây là khuôn mặt ám ảnh từng giấc mơ của hắn, khuôn mặt khiến hắn vừa nghĩ đến đã đau lòng. Trong mỗi giấc mơ của hắn, hết lần này tới lần khác đều có khuôn mặt này, hắn vừa nghĩ tới đã có thể nhớ rõ từng biểu tình của cậu, nhưng bây giờ hắn lại không quen với tất cả nét mắt của cậu.

Lý Trình Tú hẳn là nên tốt bụng, rụt rè và dễ mềm lòng mới phải. Dù hắn có làm gì đi nữa thì cậu cũng sẽ tha thứ cho hắn, tiếp tục đối xử tốt với hắn.

Nhưng người trước mặt hắn sao lại tàn nhẫn và lạnh lùng như vậy chứ? Người ấy sẽ không bao giờ đối xử tốt với hắn nữa. Bây giờ người ấy đứng bên cạnh người đàn ông khác, đuổi hắn đi.

Thiệu Quần không chỉ nhớ lại những gì mình đã làm mà còn hồi tưởng lại những gì mình đã nói.

Hắn đã từng phung phí sự dịu dàng và vâng lời của người đàn ông này, coi tất cả những điều ấy như điều hiển nhiên. Hắn đã từng khiến cái người mà mình hằng mơ ước khóc rất lần. Hắn đã từng hung hăng tổn thương cậu rất nhiều. Hắn cũng đã dùng không ít hành động và lời nói làm nhục cậu. Hắn đã phạm phải rất nhiều sai lầm đến mức hắn không dám thừa nhận và  đối mặt với nó. Nhưng bất kể hắn có trốn tránh như thế nào đi nữa thì cuối cùng hắn cũng phải đối mặt với tất cả những sai lầm mình đã gây ra, tất cả những thứ ấy bây giờ đã đánh gục hắn. Lý Trình Tú đã bỏ đi, hoàn toàn từ bỏ hắn, họ sẽ không thể trở lại như trước được.

Thiệu Quần đau lòng không thở nổi, hắn đưa tay về phía Lý Trình Tú, nhưng cánh tay chưa được nâng lên thì người đã ngã xuống.

Hai người bên cạnh hắn lập tức ôm lấy Thiệu Quần, ngay khi họ chạm vào trán hắn thì liền bị dọa sợ.

“Nhanh lên, nhanh đưa thiếu gia tới bệnh viện đi, sắp bỏng hỏng người rồi.”

Cả hai hành động nhanh chóng nâng Thiệu Quần ra ngoài.

Chỉ còn lại hai người im lặng một hồi lâu, Lê Sóc bước qua đóng cửa lại.

Anh quay lại chỗ Lý Trình Tú, trịnh trọng nói: “Trình Tú, chỗ này không thể tiếp tục sống nữa, anh không thể chịu đựng được chuyện tên khốn này luôn quấy rối em, chuyển đến sống cùng anh đi.”

Khuôn mặt đau khổ của Thiệu Quần trước khi té xỉu vẫn còn đọng lại trong tâm trí Lý Trình Tú. Cậu bị lời cảnh bảo của Lê Sóc làm cho bất ngờ, sững sờ nhìn anh.

Biểu cảm của Lê Sóc rất nghiêm túc. “Chúng ta đã lui tới với nhau một thời gian rồi. Anh cũng không có ý định gây áp lực cho em, nhưng tình hình bây giờ không thể làm như vậy được. Có em bên cạnh thì anh mới có thể bảo vệ em được, bảo vệ được em thì anh mới cảm thấy thoải mái. Thiệu Quần đã quấy rối em hết lần này đến lần khác rồi, sao anh có thể yên tâm để em sống một mình ở nơi anh không thấy được chứ.”

Lý Trình Tú há miệng, ngây người nhìn Lê Sóc.

Lê Sóc sờ mặt cậu một cái và hỏi: “Có được không?”

Đôi mắt của Lý Trình Tú lóe lên ánh sáng không rõ, vẻ mặt có chút hoảng hốt, cuối cùng khe khẽ gật đầu, “Được.”