Chương 48: Chương 47

Khi ba người Lý Trình Tú đang náo nhiệt đón Tết trong phòng thì một mình Thiệu Quần ngồi trong xe, ngẩn người nhìn ánh đèn sáng rực nơi cửa sổ sát đất.

Buổi tối ba mươi Tết, hắn náo loạn với gia đình đến tận trời, tắt điện thoại di động, ai cũng mẹ nó không muốn liên lạc.

Lý Văn Tốn và Đại Lệ đã sớm về nhà ăn Tết. Đây là lần đầu tiên hắn phải một mình đón năm mới kể từ ngày được sinh ra cho đến giờ, trước kia mỗi lần nói đến từ Tết đều là nhận vô số các cuộc gọi chúc Tết, nhiều đến run cả tay.

Sau khi người theo dõi Lê Sóc tìm ra chỗ ở của Lý Trình Tú, hắn liền không ăn không uống, chỉ ngây người cả ngày dưới ngôi nhà này.

Hắn cũng không muốn làm cái gì, chẳng qua chỉ muốn gần cậu hơn một chút.

Hôm nay hắn không muốn đi gây chuyện, thứ nhất là vì hắn có chút sợ phải thấy hình ảnh thân mật hòa thuận của Lý Trình Tú và Lê Sóc. Thứ hai là hắn nghĩ nếu như ngay cả một năm mới yên ổn cũng không cho cậu trải qua thì hẳn là cậu sẽ càng kháng cự hắn đi.

Hắn nhìn ánh đèn chiếu xuống cửa sổ sát đất, ảo tưởng về những gì Lý Trình Tú sẽ làm trong đó.

Có phải cậu đang đeo tạp dề, bận rộn trong bếp, chuẩn bị từng dĩa thức ăn tinh xảo?

Xem mấy đoạn tiểu phẩm hài kịch giả điên giả dại trên truyền hình cũng hết sức vui vẻ.

Hắn muốn cùng cậu trải qua một cái Tết nồng ấm.

Thiệu Quần biết mình bị trúng ma chướng rồi.

Từ khi Lý Trình Tú rời đi, đồ người khác làm hắn không ăn được mấy thìa. Cho dù là một cậu trai xinh đẹp đến bao nhiêu cũng không làm hắn nảy sinh hứng thú. Buổi tối nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, vươn tay ra cũng chỉ với tới cạnh giường, lúc này hắn mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là chăn đơn gối chiếc. Sự cố chấp dành cho người này khiến hắn cảm thấy thật kinh hoàng, chuông báo động trong lòng hắn cứ rung liên hồi, nhưng hắn vẫn không thể khống chế chính bản thân mình.

Hắn thầm nghĩ, có lẽ hắn thật sự thích Lý Trình Tú này rồi. Nếu đổi lại là người khác dám đội nón xanh cho hắn, hắn sớm đã bắt người đó cút đi rồi. Nhưng nếu đó là Lý Trình Tú, hắn lại muốn đoạt cậu về. Cho dù là bị mất trí, hắn cũng không nguyện ý chắp tay nhường cậu cho người khác.

Ngoài xe, tiếng pháo bông pháo tre không ngừng nổ vang bên tai, bầu trời không ngừng phát sáng. Niềm vui năm mới chạy theo chiếc kim đồng hồ chĩa về số không mà càng được đẩy lên cao trào hơn.

Thiệu Quần chăm chú nhìn cánh cửa sổ sát đất đột nhiên được mở ra kia, trong lòng khẽ run lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn lên sân thượng của tầng năm.

Lý Trình Tú cầm một cây pháo hoa trong tay, vừa nói vừa cười đi ra cùng Adrian.

Thiệu Quần đối với Adrian ở bên cạnh Lý Trình Tú cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng không rảnh để nghĩ nhiều về chuyện đó. Toàn bộ tâm tư của hắn đều đã đặt lên cái thân thể gầy gò kia.

Adrian y như một đứa con nít cầm bật lửa đi loanh quanh Lý Trình Tú, đốt pháo bông rồi hướng lên trời, hưng phấn cười đùa.

Trong tay Lý Trình Tú cũng cầm một cây, an tĩnh cười.

Thiệu Quần nhìn cậu say đắm.

Chỉ cách nhau tầm ba mươi bốn mươi thước nhưng lại giống như xa nhau cả mấy ngọn núi vậy, thật xa xôi.

Chốc lát sau, Adrian xoay người vào nhà. Khi thấy một người cao lớn khác từ trong nhà đi ra, sắc mặt Thiệu Quần lập tức thay đổi.

Lê Sóc vừa cười vừa đến bên cạnh Lý Trình Tú: “Adrian, đồ ngốc đó, lửa văng lên áo lông rồi.”

Lý Trình Tú “ha” cười một tiếng: “Không đốt lên người chứ.”

“Yên tâm, không có vấn đề gì.” Lê Sóc nhẹ nhàng đứng sau lưng cậu, không nhịn được ôm eo cậu từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu.

Thân thể Lý Trình Tú có chút cứng ngắc: “Lê đại ca…”

Lê Sóc nhẹ giọng nói: “Trình Tú, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.”

“Trình Tú, một năm mới này, không biết liệu chúng ta có thể tiến triển hơn một chút không? Tôi muốn bảo vệ em, em có thể cho tôi một cơ hội không?”

Lý Trình Tú có chút sửng sốt, hốc mắt nhất thời hơi nóng lên.

“Trình Tú, rất nhiều người đều từng trải qua cảm xúc thất tình, nhưng chúng ta đều phải đứng lên và tiếp tục đi về phía trước để tìm được người thích hợp hơn. Hãy quên mọi thứ trước kia đi, thử với tôi, được chứ?”

Trong lòng Lý Trình Tú tràn đầy nghi hoặc và chưa xác định, nhưng cậu không nghĩ ra được lý do gì để cự tuyệt Lê Sóc.

Đây là một người đàn ông tốt, là một người xứng đáng có được sự tôn trọng của cậu, bởi vì cậu yêu sai người nên ông trời nguyện ý cho cậu thêm một cơ hội để cậu không còn phải chịu thảm cảnh cô đơn, cậu còn lý do gì để bỏ qua?

Cậu muốn có một người bầu bạn, cậu không muốn sự cô độc sẽ theo mình hết quãng đời này. Lê Sóc dành cho cậu sự quan tâm và tôn trọng, giúp đỡ cậu, chiếu cố cậu, phần cảm xúc này tựa như nước chảy thành sông, nó khiến cậu hoàn toàn quên đi Thiệu Quần, toàn bộ tâm tư đều chỉ đặt lên một người này.

Lê Sóc nắm gò má cậu, nhẹ nhàng liếm cổ Lý Trình Tú, ôn nhu hỏi: “Trình Tú, được không?”

Trong lồng ngực Lý Trình Tú dâng lên một cảm giác chua xót, cậu nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu: “Được.”

Lê Sóc cười vui vẻ, mặt sán lại gần cậu, dùng một tay nâng cằm cậu lên.

Lý Trình Tú có chút không quen, nhưng vẫn quay mặt sang. Giữa bầu trời tuyệt sắc sáng rực đầy pháo bông, cậu thân mật ôm hôn Lê Sóc.

Nụ hôn này cũng không quá triền miên, Adrian lại ra khỏi phòng, vây quanh bọn họ reo hò rất to, ba người bọn họ nhanh vào nhà.

Thiệu Quần ngồi trong xe cứng ngắc nhìn một màn này, mặc dù lò sưởi đang mở ở mức hai mươi bảy hai mươi tám độ, hắn vẫn cảm thấy lạnh cả người, lồng ngực đau đớn đến khó nhịn.

Họ Lê kia cứ như vậy mà thay thế vị trí của hắn, Lý Trình Tú cứ như vậy mà tình nồng ý mật với người khác. Còn hắn một thân một mình không đi đón giao thừa mà lén lén lút lút rình coi dưới lầu nhà người ta, hắn cũng không biết nên hận hay nên oán ai.

Thiệu Quần run rẩy lấy điện thoại từ trong túi ra, mở máy, gọi cho trợ lý của mình.

Đầu dây bên kia cũng vang lên tiếng ồn TV cùng tiếng pháo tre ồn ào không dứt: “Alô Thiệu tổng hả, năm mới vui vẻ.”

Thiệu Quần trầm giọng nói: “Chuyện bảo cậu tra đến đâu rồi?”

“Alô? Thiệu tổng? Năm mới vui vẻ?”

Thiệu Quần không nhịn được mà nâng cao âm giọng: “Tìm một chỗ yên tĩnh mà nói.”

Đầu dây bên kia hình như đã vào trong phòng, đã yên tĩnh đi không ít: “Thiệu tổng…”

“Chuyện bảo cậu tra đến đâu rồi?”

“Tôi đã kiểm tra các dự án của công ty Lê Sóc trong vài năm qua, tôi thấy có một vụ phá sản của một công ty bất động sản vào năm trước hơi mờ ám.”

“Nói!”

“Công ty bất động sản đã thế chấp một mảnh đất cho Ngân hàng X, bởi vì vượt quá thời hạn mà vẫn chưa xong việc nên bị chính phủ thu hồi không đền bù, mà sở dĩ nguyên nhân không khai thác được là vì khối đất này còn dính dáng đến những vấn đề khác về quyền sở hữu. Ngân hàng X thật ra vẫn luôn không nhận được giấy chứng nhận đất đai. Nghe nói người nhậm chức chủ tịch của ngân hàng X khi ấy là bạn bè của tổng giám đốc công ty kia, ông ta biết rõ khối đất này là nơi có vấn đề nhưng mà vẫn cho vay, mà quan hệ của hai người này chính là do Lê Sóc tạo nên. Hơn nữa sổ sách của công ty địa chất này vẫn luôn qua tay công ty kế toán của Lê Sóc. Họ đã vay hơn một tỷ nhân dân tệ từ hai ngân hàng, sau đó nộp đơn xin phá sản bởi vì liên quan đến vấn đề kim ngạch quá lớn… nghe nói cục tài chính cũng đã nhúng tay vào vụ này nhưng vẫn không tra ra bất kỳ chứng cứ nào gây bất lợi với Lê Sóc.”

“Vậy cậu có ý kiến gì không?”

“Lê Sóc, người này quả thực thông minh tuyệt đỉnh. Cho dù hắn có làm giả sổ sách thì cũng làm đến mức ngay cả một giọt nước cũng khó lòng lọt qua. Bằng vào những thông tin tôi lấy được quả thực không là gì cả. Trừ phi có thể tìm ra chủ sở hữu của công ty bất động sản kia.”

(Mọi người có thể đọc thêm “Ai đem ai là thật” cùng hệ liệt với “Nương nương khang” để rõ hơn về vụ này, về sau Lê Sóc cũng quyết tâm trả thù Thiệu Quần, còn muốn tống Thiệu tra vào tù, đã làm đến bước cuối cùng rồi nhưng vì một số lý do (không nên spoil) nên đã dừng lại. Lê Sóc dịu dàng nhưng không hiền, cao tay đủ thâm hậu, chơi xấu ổng không để yên đâu.)

“Có thể tìm được người kia không?”

“Rất khó, không biết ông ta đến chỗ nào tránh nợ rồi. Mấy năm qua không hề có bất kì tin tức nào, nếu có thể tìm được hắn là có thể một ngụm nuốt trọn Lê Sóc rồi.”

“Nghĩ biện pháp tìm ra ông ta, ngoài ra cũng phải tiếp tục thu thập chứng cứ. Cho dù không có chứng cứ xác thật thì tôi cũng phải có biện pháp khiến hắn không được yên ổn, chỉ cần một lý do đủ trọn vẹn là có thể tìm người điều tra hắn ta. Chỉ cần điều tra một lần, dù cho cuối cùng có thể tra ra chuyện gì, nhất định phải khuấy hắn đến long trời lở đất.”

Trợ lý Chu trầm ngâm một chút: “Chuyện này cần mặt mũi rất lớn…” Thật ra hắn muốn nói, vì tranh đoạt tình nhân mà làm ra loại chuyện này, có đáng hay không? Nhận tiền của người ta thì phải thay người ta đi bán mạng, hắn tuy khó nói ra nhưng trong lòng vẫn có chút khinh thường.

Thiệu Quần lúc này đâu còn nghe lọt mấy lời này: “Tiểu Chu, bây giờ gọi cho đám Vương Giang bảo bọn họ tới đây cho tôi, tôi gửi địa chỉ cho cậu.”

“Hả? Làm gì?”

“Tôi con mẹ nó không thể chịu nổi nữa rồi, hôm nay dù thế nào cũng phải mang Lý Trình Tú đi.”

“Hả?” Trợ lý Chu do dự nói: “Thiệu tổng, bây giờ chỉ còn mấy phút nữa là…”

“Nói nhảm, chẳng lẽ còn phải chờ hai người bọn họ ngủ dậy?”

“Nhưng đón giao thừa….có ai nguyện ý ra ngoài không?”

“Có tiền thì sẽ nguyện ý thôi, đây là chuyện của cậu, tôi cho cậu bốn mươi phút.” Thiệu Quần quả quyết cúp điện thoại, mặt đầy sương gió nhìn lên cửa sổ sát đất vẫn còn sáng đèn, ngón tay từng nhịp từng nhịp đều đặn gõ lên vô lăng.

Trong xe ngoại trừ tiếng gõ rất nhỏ, còn có cả tiếng kim đồng hồ đeo tay chuyển động trong sự tĩnh lặng. Hắn không thể đợi được nữa, hắn muốn xông ngay vào căn nhà đang ngăn trở giữa hắn và Lý Trình Tú, đoạt lại người của mình.

Hắn không quan tâm phải dùng thủ đoạn gì, từ trong xương cốt, bản chất của Thiệu Quần chính là một tên lưu manh, những chiêu trò tốt đẹp đều đã sử dụng hết rồi. Hắn đã bất chấp việc Lý Trình Tú sẽ phản đối mình hay không, có thể ngày càng cự tuyệt mình hay không. Tất cả đều không so được với việc nhìn Lý Trình Tú ân ái cùng người khác.

Hắn muốn cho cái thằng Tây lai Lê Sóc này sẽ không tìm được Lý Trình Tú nữa, cũng không đoạt được người về.

Hắn cũng phải khiến Lý Trình Tú cả đời này trốn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Hiệu quả làm việc của trợ lý Chu thật đáng kinh ngạc. Chưa tới nửa giờ đã lái xe mang theo ba người tới, cả ba đều rắn rỏi cường tráng, nhìn qua là biết họ đều là những người được huấn luyện chuyên nghiệp.

Thiệu Quần dẫn người lên lầu, nhấn chuông cửa.

Bên trong truyền tới giọng nói của Lê Sóc: “Ai vậy?”

Chu trợ lý thấp giọng nói: “Xin chào, tôi ở cách vách nhà anh.”

Lê Sóc không nghi ngờ, trực tiếp mở cửa.

Người bên cạnh Thiệu Quần nhanh chóng xông tới nắm bả vai anh, đánh một quyền vào bụng của anh.

Lê Sóc không chút phòng bị, bị đánh tới mức nửa người đã cong xuống, thống khổ nôn khan.

Lý Trình Tú và Adrian đang ngồi trên bàn chơi tú-lơ-khơ cũng bị dọa sợ tới choáng váng, ngây người nhìn những chuyện này phát sinh chỉ trong vài giây.

Những người này đều là những bộ đội chuyển nghề binh. Ngày thường đóng vai trò làm bảo an khi hắn đàn đúm hội họp trong các hộp đêm. Lê Sóc không phải là đối thủ của những người này, huống chi cả ba người đều cùng lúc xông tới chỗ anh, hơn nữa mỗi cú đấm kia đều xuống tay cũng rất ác.

Anh không kịp phản ứng, bị vặn cánh tay áp xuống mặt đất, nhất thời đầu hoa mắt váng, nửa ngày cũng không thể đứng lên.

Thiệu Quần có thể coi như đã báo thù cho lần đó bị mấy tên bảo an trong công ty Lê Sóc đánh, hung ác trợn mắt nhìn Lê Sóc, cũng liếc một ánh nhìn lạnh lẽo về phía Lý Trình Tú.

Lý Trình Tú sau một chốc bị dọa sợ, kinh hãi kêu một tiếng “Lê đại ca” rồi chạy về phía Lê Sóc.

Thiệu Quần đi một bước lớn đến ngăn cản cậu, bắt lấy cánh tay cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trong mắt anh đ*o mẹ nó chỉ còn có Lê đại ca của anh thôi hả, anh có nhìn thấy tôi không? Hả? Anh có nhìn đến tôi không?”

Tại sao anh không nhìn đến tôi một chút, trước kia trong mắt anh chỉ có tôi.

Lý Trình Tú mặt đầy bi phẫn nhìn hắn: “Thiệu Quần, cậu là tên khốn kiếp, buông tôi ra.”

Nhìn Lê Sóc bị người ta dùng đầu gối đè xuống đất, trong lòng Lý Trình Tú vừa xấu hổ vừa khổ sở, vành mắt cũng không ngừng đỏ lên.

Dạng người như Thiệu Quần rốt cuộc còn có thể làm ra loại chuyện gì nữa? Rốt cuộc còn phải tổn thương cậu đến thế nào mới hài lòng?

Thiệu Quần giận ngược lại cười: “Đúng, tôi là tên khốn kiếp, đây là lần đầu tiên anh biết tôi là kẻ khốn kiếp hả? Anh cho rằng anh đi theo Lê đại ca của mình là tương lai có thể xán lạn hơn? Tôi nói cho anh biết, nằm mơ đi! Tôi còn chưa nói không cần anh đâu, anh đừng có nói chuyện yêu đương với người khác!”

Lý Trình Tú giơ tay lên muốn đánh hắn, Thiệu Quần liền bắt lấy một tay khác của cậu, hắn giao cậu cho một người đàn ông vạm vỡ khác,

“Chuẩn bị xe đi”.

Người nọ một tay bịt miệng Lý Trình Tú, mặc kệ những tiếng la hét và đấm đá của cậu, ung dung khiêng người ra ngoài.

Adrian là điển hình của kiểu người nói thì hay nhưng làm thì không được, năng lực hành động thực tế của cậu ta cơ hồ là con số không, huống chi cậu ta thật sự còn chưa gặp loại chuyện này bao giờ.

Nhưng khi thấy Lý Trình Tú bị ép đi, cậu ta thật không thể nhìn nổi.

Cậu vội vàng xông tới: “Thiệu Quần, đừng nóng giận, thả người xuống đã, anh điên rồi phải không?”

Thiệu Quần lạnh lùng trợn mắt nhìn cậu: “Adrian, cậu đóng vai trò gì ở đây?”

Adrian sửng sốt một chút, cả giận nói: “Đó là không phải là chuyện của anh, thả người xuống đã, thả cả Lê Sóc ra đi.”

Thiệu Quần bước lại gần cậu, từ trên cao uy hiếp nhìn xuống: “Chuyện nhà mình còn không xử lý cho tốt còn muốn quản chuyện của người khác? Thằng cháu nhỏ nhà cậu đang đi khắp thế giới tìm cậu đúng không? Cậu muốn đoàn tụ với hắn ta sao?”

Huyết sắc trên mặt Adrian trong nháy mắt tuột xuống mức âm, vừa hoảng sợ vừa phẫn hận trợn mắt nhìn Thiệu Quần.

Thiệu Quần đẩy cậu ra, chỉ vào lỗ mũi cậu rồi nói: “Đừng con mẹ nó chõ mũi vào chuyện của tôi và Lý Trình Tú, cậu trốn lâu như vậy, chẳng qua chỉ là chuyện tôi có thể giải quyết bằng một cú điện thoại mà thôi.”

Adrian theo bản năng giấu tay ra sau lưng, trên mặt hiện lên thần sắc thống khổ, cậu cắn răng nói: “Ít nhất hãy tha cho Lê Sóc.”

Thiệu Quần cười lạnh một tiếng, vẫy vẫy tay về phía người đang đè lên Lê Sóc, lúc này người nọ mới đứng lên.

Lê Sóc từ dưới đất muốn bò dậy, nhưng trước ngực và sau lưng đều bị đau đến dữ dội, tay chân như nhũn ra.

Adrian vội vàng tiến lại giúp anh đứng lên.

Trong ánh mắt Thiệu Quần đều là hung ác: “Họ Lê kia, mày nghe cho kỹ đây, Lý Trình Tú là của tao, không phải đồ của mình thì đừng vọng tưởng. Nếu mày tiếp tục đối địch với tao, tao nhất định sẽ khiến mày hối hận.”

Lê Sóc ôm bụng, quệt khóe miệng một cái, mặt đầy căm ghét nói: “Thiệu Quần, mày đúng là thằng súc sinh ngang ngược. Chẳng qua hết thảy những chuyện mày làm đều khiến Trình Tú thêm hận mày hơn thôi.”

Những lời này đều đánh trúng điểm yếu của Thiệu Quần, ánh mắt hắn đỏ ngầu: “Cho dù anh ấy có hận chết tao thì tao cũng đ*o nhường anh ấy cho kẻ khác đâu.”

Lê Sóc vừa vội vừa tức. Năm mới tốt đẹp lại biến thành thế này, Lý Trình Tú còn bị Thiệu Quần bắt đi nữa, Thiệu Quần thật giỏi ẩn náu, còn đến đây tìm được người. Anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thiệu Quần lại dám lưu manh đến vậy, công khai tới cướp người.

Lê Sóc lạnh lùng nói: “Thiệu Quần, mày nhất định sẽ hối hận.”

Thiệu Quần khinh bỉ nhìn anh, lãnh khốc cao ngạo tuyên cáo: “Đừng bao giờ nghĩ có thể gặp lại anh ấy.”

Sau khi xoay người xuống lầu, Thiệu Quần không thể chờ đợi thêm mà xông thẳng vào xe mình.

Người đang nắm áo Lý Trình Tú vừa nhìn thấy Thiệu Quần tới liền xuống xe đóng cửa, vòng qua ghế điều khiển để lái xe.

Thiệu Quần vội vàng ngồi vào ghế sau, đem vẻ mặt kinh hoàng và căm giận của Lý Trình Tú dúi vào trong ngực mình, ngửi mùi vị ấm áp trên người cậu, không nhịn được kêu lên: “Trình Tú…”

——

Nghe nói Lạc Nghệ từng muốn giết Lê Sóc???

LS công nhận xui vcl.

Có mấy câu chửi bậy cho vào nghe cho đã nha mọi người. Anh Quần thật ra anh cũng không tục lắm, là mình tục đó mọi người, chứ anh này cũng chỉ thao hay cmn gì đó thôi:)) Nhưng mà chửi như thế quá nhạt, không hay cũng như đọc không đã nên mình đã cải tiến level chửi của anh lên một tầm cao mới nha.

Beta: Muốn xuyên thư để yêu thương Lê Sóc thúc thúc T^