Chương 35: Chương 34

Sau khi ra cửa, Lý Trình Tú cũng không có đi xa, bởi vì cậu phát hiện ra mình đi quá vội vàng, không mang tiền, không mang điện thoại di động, thậm chí ngay cả chìa khóa cũng không mang.

Vừa rồi cậu gần như là trốn chạy ra ngoài.

Trước mặt chị gái, cái thái độ lạnh lùng đó của Thiệu Quần thật giống như hắn chỉ coi cậu là một bà vú thôi. Mặc dù cậu biết quan hệ giữa bọn họ không thể nào để người khác biết, nhất là người nhà, nhưng trong lòng cậu vẫn khó chịu.

Chỉ cần Thiệu Quần nói một câu, đây là bạn của em…

Trên người Lý Trình Tú không có tiền, cậu cũng không dám đi xa, cũng không tiện vào quán ăn, nhưng ngoài trời quả thực rất lạnh, cậu không thể làm gì khác hơn là đi đến một siêu thị gần nhà, mờ mịt dạo lòng vòng trong đó.

Đi loanh quanh đến 10 giờ, siêu thị đã đóng cửa, cậu mới bất đắc dĩ đi ra, ôm cánh tay lững thững trở về.

Sau khi quay về nhà phát hiện đèn trong nhà vẫn sáng, thế nhưng xe của Thiệu Quần lại thiếu một chiếc. Cậu biết Thiệu Quần nhiều khả năng là không ở nhà. Hắn ra ngoài chưa từng tự giác tắt đèn, tắt máy điều hòa bao giờ.

Lý Trình Tú mê man nhìn ngôi biệt thự nhỏ xinh đẹp này.

Bên trong đèn nhà sáng choang, mà cả người cậu thì phát run, nhưng chỉ đứng ở ngoài cửa chứ không vào được. Giống như nơi này là của người khác, chủ nhân đều đang ấm áp ở bên trong, một chút liên hệ với cậu không có.

Trên thực tế thì cũng không sai. Đây là nhà của Thiệu Quần, cậu chẳng qua là được phép ở nơi này.

Thiệu Quần có thể để cậu ở, cũng có thể đuổi cậu đi bất kỳ lúc nào, giống như hôm nay vậy.

Lúc này, cậu cũng không biết nên đi đâu, không thể làm gì khác hơn ngoài việc rúc lại bên cửa, hy vọng Thiệu Quần sẽ về sớm chút.

Thi xong sẽ dọn ra ngoài, cậu thầm nghĩ.

Tự mình dành dụm tiền thuê một căn phòng hẳn là không thành vấn đề. Chung quy thì ở nhà người khác cũng không phải là một biện pháp tốt. Sau khi tìm được nhà, cậu sẽ tìm việc làm, bây giờ không cần trả nợ mỗi tháng, còn có số tiền lương lần trước Thiệu Quần cho cậu, cậu có thể báo danh học tiếp, từ từ trả hết nợ cho Thiệu Quần.

Nếu như hai người đều bình đẳng như nhau, giống như hồi bọn họ mới quen nhau, không ai nợ ai, cậu đã có thể chân chính nói chuyện cùng Thiệu Quần rồi.

Cũng không biết đã đợi được bao lâu, chân cậu đã đông cứng tê rần, từ xa bỗng truyền đến tiếng xe chạy trên đường vào khu nhà.

Cánh cổng tự động mở ra, đèn cảm ứng nhất thời sáng lên lần nữa, Lý Trình Tú đứng bên cạnh cửa bất ngờ xuất hiện trước mắt Thiệu Quần, hắn gấp gáp dẫm lên chân phanh, suýt nữa tông phải Lý Trình Tú.

Thiệu Quần nóng ruột xuống xe, quát lên, “Anh có bệnh à, đứng ở chỗ này làm gì, anh có biết vừa nãy tôi suýt chút nữa tông vào anh không?”

Lý Trình Tú run rẩy nói, “Quên mang, chìa khóa.”

Thiệu Quần thấy cậu lạnh đến phát run, đi lên sờ mặt cậu một cái, “Anh đứng chỗ này bao lâu rồi, cũng không biết tìm chỗ nào để nghỉ ngơi hả?”

“Quên mang tiền.”

“Điện thoại cũng không mang?”

Lý Trình Tú cứng ngắc lắc lắc đầu.

Thiệu Quần mắng, “Anh bị ngu à?” Hắn móc chìa khóa ra đưa cho Lý Trình Tú, “Mau vào nhà đi, tôi lái xe vào đã.”

Tay Lý Trình Tú đã bị lạnh cóng làm cho khó cử động, chìa khóa cầm hụt liền rơi xuống đất.

Thiệu Quần nhặt chìa khóa lên cho cậu, cầm tay cậu, phát hiện tay cậu đã lạnh như một khối băng. Hắn lấy áo khoác của mình từ ghế ngồi trên xe, trùm lên người Lý Trình Tú, ôm cậu vào phòng.

Hắn đưa Lý Trình Tú lên giường, đắp chăn cho cậu. Sau đó vào phòng tắm mở nước nóng, đến khi hắn ra ngoài lái xe vào trong sân, nước cũng đã chảy gần đầy rồi.

Hắn ôm Lý Trình Tú ra khỏi chăn, “Tới, cởi quần áo đi tắm đi, anh để như vậy rất dễ bị cảm lạnh.”

Lý Trình Tú gật đầu, nghe lời Thiệu Quần cởi quần áo ra. Thiệu Quần ôm cậu vào phòng tắm, nhẹ nhàng thả cậu xuống bồn tắm.

Trong nháy mắt đã được ngâm mình trong nước ấm, Lý Trình Tú cảm thấy lỗ chân lông trên người như chầm chậm tan ra, toàn thân đã tìm về tri giác, cậu thở ra một hơi thật sâu.

Thiệu Quần cũng đã cởi quần áo, ngồi vào cái bồn tắm khổng lồ kia. Hắn ôm cậu từ phía sau, xoa xoa tay cậu cho ấm lại.

“Cái gì anh cũng không mang, tại sao không quay lại lấy đồ?”

“Chị anh ở đây.”

Thiệu Quần không nhịn được cắn lên cần cổ trắng trẻo lay động trước mắt mình, “Ngu ngốc, tự làm mình bị đông lạnh.” Lý Trình Tú thất thần nhìn chằm chằm mặt nước, hỏi, “Chị cậu, cô ấy có biết, chúng ta…”

Thiệu Quần thuận miệng nói, “Không sao, cô ấy biết, đừng lo.”

Trong lòng Lý Trình Tú dâng lên một trận chua xót. Cậu miễn cưỡng nhịn xuống lời nói muốn bật thốt ra, nếu cô ấy đã biết, tại sao cậu lại đuổi tôi ra ngoài?

Thiệu Quần nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cậu, trong lòng ít nhiều cũng có phần khó chịu.

Chuyện kết hôn hắn không có ý định để Lý Trình Tú biết. Hắn cưới hay không cưới không liên quan đến Lý Trình Tú, bọn họ nên thế nào thì sẽ như thế ấy. Nhưng hắn không nhịn được nghĩ thầm, nếu như Lý Trình Tú là nữ…

Nếu như cậu là nữ, hắn có lẽ sẽ cưới cậu, hiền huệ, dịu dàng, ngoan thuận, còn là một “người vợ” biết săn sóc chồng, thật sự là ngàn dặm mới tìm được một người.

Ai bảo cậu không phải là phụ nữ.

Nhưng Thiệu Quần quyết định vẫn sẽ đối xử thật tốt với cậu, Lý Trình Tú so với những tình nhân trước đây của hắn thì không giống nhau. Lý Trình Tú và hắn quen nhau từ khi còn nhỏ, chuyện kia cũng được hắn chỉ dạy từng ly từng tí. Chuyện này dù ít hay nhiều cũng đều khiến hắn coi Lý Trình Tú là vật riêng tư của mình, hơn nữa biểu hiện của cậu tốt như vậy, hắn cảm thấy bản thân cũng rất thích cậu. Cho dù sau này bọn họ không còn ở chung một chỗ nữa, hắn cũng không bạc đãi cậu.

Hắn suy nghĩ một lát, hôn lên đôi vai mịn màng của Lý Trình Tú rồi nói, “Tôi cấp cho anh một cái bằng lái nhé. Chờ khi nào rảnh rỗi tôi sẽ dạy anh lái xe, ba chiếc xe trong sân anh tùy ý chọn. Nếu anh không thích cả ba, tôi có thể mua cho anh chiếc mới, được không?”

Lý Trình Tú khẽ lắc đầu, “Không cần, tôi không quen.”

“Vậy để khi nào rảnh rỗi tôi cho anh tự chọn tài xế nhé, trời lạnh, anh ra ngoài cũng bất tiện lắm.”

Lý Trình Tú không đáp lại. Dù sao hết thảy vẫn là do Thiệu Quần định đoạt.

Thiệu Quần cảm thấy lúc này Lý Trình Tú hẳn là nên vui vẻ, vuốt ve thân thể đang dần ấm áp lại của cậu, làm thêm một lần trong bồn tắm.

Cuộc sống dường như vẫn tiếp tục bình ổn.

Điều an ủi duy nhất đối với Lý Trình Tú là Thiệu Quần đã nhiệt tình với cậu hơn nhiều so với trong quá khứ. Số lần về nhà ăn cơm tối rõ ràng đã nhiều hơn, hơn nữa còn thường xuyên tặng cậu đủ loại quà tặng có giá trị không nhỏ. Những thứ này dù sao cũng là tâm ý của Thiệu Quần, Lý Trình Tú không quan tâm đến việc có nhận chúng hay không, chỉ bày tất cả ở trong nhà. Một ngày nào đó cậu sẽ dọn ra ngoài, sẽ không mang mấy thứ này đi.

Còn vài ngày nữa là đến kì thi, cậu đã bắt đầu lưu ý đến công việc của mình.

Đời này của cậu chưa từng có khi nào giống như bây giờ, hy vọng mình có thể kiếm nhiều tiền hơn một chút.

Cuộc sống trước kia mặc dù có chút túng quẫn, nhưng cậu rất hài lòng. Bây giờ không giống như lúc trước, cậu mong muốn bản thân cũng có thể tặng đồ tốt cho Thiệu Quần, cũng mong muốn ánh mắt Thiệu Quần có thể đặt trên người cậu.

Ban ngày sau khi Thiệu Quần đi làm, Lý Trình Tú sẽ dọn dẹp nhà cửa như thường lệ, ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi, lật xem một tờ báo trong ngày.

Ngày thường cậu không xem TV nhiều. Khi nào buồn chán thì đọc báo một chút.

Lật tới phần giải trí, hình ảnh và tiêu đề mục khiến cho cậu cứng người.

Tiêu đề giật gân về một siêu mẫu nào đó rất có bối cảnh (chống lưng) bị bắt gặp đang hẹn hò với một người đàn ông lạ mặt ở Cửu Long. Nghe đồn nhà trai có nhà lớn mà nghiệp cũng lớn (nhà mặt phố bố làm to đấy), bậc cha chú còn có quan hệ giao thiệp nhiều đời, hai người đã đính hôn, sắp tổ chức đám cưới.

Bức ảnh được chụp rất rõ ràng, không giống như bị chụp lén.

Cậu không biết nữ minh tinh xinh đẹp kia, nhưng người đàn ông bên cạnh, mặc dù là ảnh đen trắng, nhưng dáng dấp anh tuấn kia, cơ thể thon dài kia, nếu là người quen biết đều có thể nhận ra.

Huống chi Thiệu Quần còn mặc bộ đồ do cậu chuẩn bị, luôn đặt ngay ngắn ở đầu giường.

Lý Trình Tú run rẩy xem lại thời gian, báo ghi là tối ngày 13.

Buổi tối ngày hôm đó, Thiệu Quần cả đêm không về, nói là đi Quảng Châu bàn giao chuyện làm ăn, vì quá mệt mỏi nên không về được.

Hắn rõ ràng đã ở Hong Kong…

Trái tim Lý Trình Tú đau đớn khôn nguôi, tờ báo trên tay run run như sắp rơi xuống.

Kết hôn. Thiệu Quần sẽ kết hôn?

Cái vấn đề này cậu vẫn luôn trốn tránh không dám nghĩ tới, rốt cuộc vẫn bị sự thật đau lòng vạch trần ngay trước mắt.

Cho tới hiện tại, Thiệu Quần cũng chưa bao giờ kể cậu nghe những chuyện về nhà hắn. Thậm chí chuyện hắn có chị cũng là ngày hôm đó cậu mới biết.

Suy nghĩ kỹ một chút, Thiệu Quần là người có tiền như vậy, sao có thể không kết hôn được.

Còn cậu thì sao? Cậu là gì, ngay cả khi hắn kết hôn chẳng phải vẫn nên nói với cậu đầu tiên sao? Cho dù là chia tay…

Lý Trình Tú cảm thấy trước mắt quay cuồng chỉ còn một màu hắc ám, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn, cậu run rẩy cầm di động lên gọi cho Thiệu Quần.

Điện thoại tư của Thiệu Quần gọi đến tronglúc làm việc rất ít khi được hắn bắt máy. Cậu cũng biết cuộc gọi này chắc hẳn sẽ bị Thiệu Quần bỏ qua, nhưng hiện tại cậu rất muốn nghe giọng nói của Thiệu Quần.

Nếu Thiệu Quần có thể tự mình xác nhận điều này là giả, sẽ tốt biết bao.

Thiệu Quần quả nhiên không nghe điện thoại.

Lý Trình Tú siết chặt tờ báo, sống lưng cứng ngắc ngồi trên ghế salon, ngẩn ngơ nhìn vách tường.

Cậu chết lặng ngồi đó hơn một giờ đồng hồ, buổi trưa Thiệu Quần mới trở về ăn cơm.

Vừa vào cửa đã thấy Lý Trình Tú bật dậy từ ghế salon, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt chứa đầy bi thương nhìn hắn.

Thiệu Quần cảm thấy có chút không đúng, cau mày nói, “Có chuyện gì vậy?”

Lý Trình Tú khàn khàn nói, “Cậu muốn kết hôn?”

Thiệu Quần trợn mắt nhìn cậu, trong lòng kinh hãi, không rõ tại sao cậu lại biết. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cúi đầu đổi dép, tận lực lãnh đạm nói, “Anh nghe ai nói?”

Lý Trình Tú trải tờ báo trong tay lên bàn trà nhỏ.

Thiệu Quần đi đến cầm tờ báo lên, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.

Khó trách hôm nay đi làm, ánh mắt của mấy cô gái nhỏ trong công ty nhìn hắn có gì không đúng. Bọn họ dĩ nhiên không dám buôn chuyện trước mắt hắn, hắn lại không bao giờ xem mấy thứ báo mà chỉ phụ nữ mới đọc này, cũng không biết mình lên báo từ bao giờ.

Ánh mắt của Lý Trình Tú có chút trống rỗng, hỏi tiếp, “Có đúng không?”

Thiệu Quần vốn định đợi đến khi mọi chuyện đã định rồi mới thông báo. Nhưng khi hắn nhìn thấy biểu tình như sắp òa khóc của cậu, lời nói đến môi lại nuốt trở vào.

Lý Trình Tú buồn bã, cậu cũng cảm thấy trong lòng không được dễ chịu cho lắm.

Hắn vò tờ báo thành một cục rồi ném vào trong sọt rác.

“Đừng nghe báo lá cải bịa chuyện, tôi có quen cô ấy, nhưng chỉ là bạn mà thôi.”

Lý Trình Tú nức nở nói, “Ngày 13, anh nói anh đi công tác ở Quảng Châu, nhưng cuối cùng lại ở Hong Kong.”

Thiệu Quần thuận miệng bịa chuyện bày tỏ, “Ban đầu đúng là ở Quảng Châu, nhưng ngày đó là sinh nhật bạn tôi, cậu ta bảo tôi qua chơi, thế nên tôi liền đến đó, cái này có gì ghê gớm đâu? Những tờ báo này thường hay viết loạn về đời sống minh tinh để gia tăng lượng tiêu thụ, sao anh cái gì cũng tin vậy?”

Lý Trình Tú thấy hắn nói lý lẽ hùng hồn, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, suy nghĩ chút rồi nói, “Nhưng mà, cậu ôm eo cô ấy…”

“Lý Trình Tú!” Thiệu Quần rốt cuộc thẹn quá thành giận, “Anh con mẹ nó xong chưa? Anh không thấy chúng tôi khi đó đang băng qua đường, lúc qua đường che chở cô gái bên cạnh là phép lịch sử cơ bản, huống chi chúng tôi còn là bạn bè. Có phải là anh nhất quyết muốn gây chuyện hay không?”

Lý Trình Tú co rúm người lại, sắc mặt tái nhợt hồi tưởng lại ảnh chụp trên báo. Cậu nhìn sao cũng thấy động tác đó quá mức mập mờ, một chút cũng không giống bạn bè đơn thuần.

Khi Thiệu Quần cảm thấy day dứt trong lòng, thì sẽ càng cáu kính hơn, ý đồ dùng sự tức giận để che đậy cho hành vi dối trá của mình. Bấy giờ, sau khi Lý Trình Tú cứ liên tục truy hỏi, hắn cảm thấy vô cùng uất ức.

Từ khi nào mà hắn có thêm một bà mẹ vậy, lại còn phải giải thích mấy thứ này với người khác? Nếu không phải sợ cậu lại khóc sướt mướt khiến hắn phiền lòng, hắn thật sự muốn ném thẳng tờ báo lên mặt cậu, ông đây ngủ với ai còn đến lượt anh quản à.

Lý Trình Tú chậm chạp ngồi lại xuống ghế, khoanh tay, thất thần nhìn hoa văn trên bàn uống trà.

Lần trước ở khách sạn suối nước nóng kia, liên quan tới chuyện của người thiếu niên kia, cậu chẳng qua mới chỉ mở lời, Thiệu Quần đã thở gấp như bây giờ.

Đến tột cùng là mình hiểu lầm hắn, hay là…

Lý Trình Tú thật sự không dám nghĩ tiếp, nhưng cậu không có bất kỳ chứng cớ nào có thể khẳng định suy đoán của mình, mà giọng của Thiệu Quần lại ngày một cao hơn, cậu cũng không dám tiếp tục tra xét.

Cậu không muốn bởi vì một chuyện không có chứng cớ mà tổn thương tình cảm giữa cậu cùng Thiệu Quần, nhưng bây giờ, cậu thật sự không thể tin Thiệu Quần được nữa.

Thiệu Quần cố nén buồn bực trong lòng, ngồi xuống bên cạnh Lý Trình Tú, ôm vai cậu nói, “Trình Tú, sau này không cho phép xem mấy thứ báo lá cải này nữa, mấy thứ này viết ra để tạo thị phi thôi, chúng ta hiện tại đang sống rất tốt, tôi muốn tiếp tục ổn định như vậy.”

Lý Trình Tú quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời giống như một dòng suối tinh khiết, thấu triệt trông thấy đáy.

Thiệu Quần bị đôi mắt đó nhìn chăm chú, cảm giác trái tim đập rộn ràng.

Thật lâu sau, Lý Trình Tú mới nhẹ giọng nói, “Thiệu Quần, nếu như cậu kết hôn, hãy nói cho tôi biết.”

Ánh nhìn của Thiệu Quần trong nháy mắt chuyển lạnh, “Anh mẹ nó vẫn chưa xong à?”

Lý Trình Tú hốc mắt ửng đỏ, nhẹ giọng nói, “Tôi nói là, nếu như, nếu như cậu kết hôn, nói cho tôi, nói cho tôi, tôi sẽ rời đi.”

“Đi cái rắm, tôi nói hết rồi, tôi không muốn kết hôn!”

Lý Trình Tú nức nở nói, “Nhà của tôi, mẹ tôi, chính là bị hủy hoại vì chuyện ngoại tình. Cho nên, sau này nếu như cậu kết hôn, nhất định phải nói cho tôi biết.”

Thiệu Quần cũng không nhìn nổi cái ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can hắn. Hắn tức giận đứng dậy từ ghế salon, đạp cửa rời đi.

Lý Trình Tú nhặt lại tờ báo bị vứt trong sọt rác, chậm rãi mở ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng mỉm cười của Thiệu Quần, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.

Nét mặt Thiệu Quần âm trầm, vừa lái xe vừa móc điện thoại di động ra, ” Này, tiểu Chu, tra cho tôi cái tên nào đã chụp tấm ảnh ngu xuẩn kia, còn làm lộ ra nữa.”

Buổi trưa đi chỗ nào cũng tắc đường đông nghịt, Thiệu Quần nhìn mấy cái xe ở trước sau trái phải vây quanh hắn bốn phía, tựa như bị vô số cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm. Những ánh mắt kia cũng sáng tỏ trong suốt, đong đầy nỗi đau thương. Hắn cảm thấy lồng ngực như bị chèn ép nặng nề bởi một nguồn lực không tên, khó chịu mà không thể giải tỏa, cứ vậy mà làm loạn bên trong cơ thể hắn. Hắn hung dữ đập lên tay lái mấy cái, tiếng còi chói tai vang lên.

———

Rena: Khiếp vãi cái kiểu này, giữa trưa hè nóng mà nó còn còi nữa thì combo bực mình + nắng gắt đố ai chịu được:))) Thằng loz này bực mình mình không chịu, cứ phải kéo theo nhiều người bực cùng nó cơ:)))

Kop: Thực ra bộ truyện đầu tiên của Thủy Thiên Thừa mà mình đọc là hệ liệt của bộ này, “Ai đem ai là thật”. Ấn tượng đầu về Thiệu Quần trong bộ này không xấu cũng không tốt, không đến mức ghét cay ghét đắng như mọi người. Vì đọc hệ liệt kia chỉ thấy anh Thiệu hay sồn sồn, lúc bênh em trai thì cũng cute. Cơ mà sang đây bị cha này vả mặt đau quá =)))) Tiểu Điềm Tân mau hiển linh cứu rỗi anh họ đi nèooo =)))