Chương 3: Đi Tộc Hổ

Xung quanh đột nhiên im bặt, không khí có chút ngưng trọng lạ thường. Tô Nhiên Linh cũng đã ý thức được chút khác thường này. Nhưng đã đi đến tận đây, cô không thể lại lui. Hơn nữa hai người Jenny và Lai Hinh còn đang nhìn, Tô Nhiên Linh không cho phép bản thân thất bại.

Nghĩ vậy, khóe mắt Tô Nhiên Linh lưu chuyển, cô đưa tay trái lên, vuốt một lọn tóc mềm nhẹ nhàng vắt qua tai. Hơi cúi đầu thẹn thùng liếc nhìn Bạch Phong, nhỏ giọng nói: "Anh... có thể đưa tôi đi được không?"

Hai tiếng "được không" càng là nhỏ như tiếng muỗi, gãi đến trong lòng những người ta có chút ngứa ngáy. Nếu như là ở bình thường, thì chỉ sợ Tô Nhiên Linh đã sớm đạt được mục đích. Nhưng đó chỉ là nếu.

Bạch Phong nghe Tô Nhiên Linh nói, ánh mắt vàng kim lập tức híp lại, lộ ra vẻ sắc bén, nghiêm giọng hỏi "Em chắc chứ?"

Tô Nhiên Linh bị Bạch Phong nhìn chằm chằm đột nhiên có chút luống cuống, không biết phải trả lời thế nào. Lúc này Tia Chớp mới kịp hoàn hồn, vội vã chạy lại cười cười nhìn Bạch Phong, rồi kéo tay Tô Nhiên Linh sang một bên hỏi nhỏ: "Giống... giống cái nhỏ, em muốn Bạch Phong đưa đi thật sao?"

Tô Nhiên Linh bị Tia Chớp kéo đi có chút không vui, nhíu mày nhìn hắn một cách khó hiểu: "Bạch Phong?"

"Là cậu ấy, cậu ấy chính là Bạch Phong." Tia Chớp không dám chỉ thẳng, chỉ đưa mắt đẩy đẩy về phía Bạch Phong.

"Đúng vậy. Bộ không được sao?" Thì ra anh ấy tên là Bạch Phong - Tô Nhiên Linh thầm nghĩ.

Tia Chớp như không dám tin vào tai mình, cố gắng hỏi lại một lần nữa: "Em... em thật sự muốn Bạch Phong đưa đi? Em nhắm có thể thắng nổi được cậu ấy sao?" Trời ạ, giống cái nhỏ này cũng thật to gan, vậy mà lại muốn khiêu chiến Bạch Phong - thủ lĩnh của tộc Bạch Hổ bọn hắn. Nên biết rằng, cho dù là năm người Cự Phách cùng hắn hợp lại, thì cũng không thể chiếm được chút chỗ tốt gì từ Bạch Phong. Vậy, vậy mà giống cái này lại dám.... cũng quá là gan đi.

Tô Nhiên Linh nghe Tia Chớp nói thì có chút ngốc, cô chỉ đơn giản chỉ là muốn người đàn ông đẹp trai trước mắt đưa mình đi, sao lại liên quan gì tới thắng nổi hay không chứ. Jenny và Lai Hinh cũng nhìn nhau có chút khó hiểu, Lai Hinh tiến lại gần Jenny, nháy mắt ra hiệu về phía Nhanh Nhảu, Jenny liền hiểu ý gật đầu.

"Câu nói vừa rồi của cô ấy có ý nghĩa khác gì sao?" Jenny nhìn Nhanh Nhảu hỏi.

Nhanh Nhảu còn đang bận chú ý tình hình bên Tia Chớp, nghe thấy Jenny hỏi mới giật mình nhìn lại: "Khiêu chiến. Vừa rồi giống cái kia mới đưa lời muốn khiêu chiến với thủ lĩnh của chúng tôi." Nói xong mới gãi gãi đầu nhìn Jenny nghi hoặc: "Chẳng lẽ em không biết sao?"

Jenny và Lai Hinh nghe đến là khiêu chiến thì không khỏi có chút giật mình. Nhanh Nhảu nói không lớn không nhỏ, vừa đủ làm Tô Nhiên Linh bên kia cũng nghe được, bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh: "Khiêu... khiêu chiến? Không thể nào! Tôi chỉ nói là muốn anh ấy đưa đi thôi mà!"

Không đợi Nhanh Nhảu tiếp lời, một thú khác trông có vẻ điềm đạm đã cao giọng nói: "Đưa đi chính là công việc khom lưng chỉ đường dành cho thú nô và những thú yếu kém. Một thú nói muốn thú khác đưa đi thì một chính là khi thú kia yếu kém, hai là coi hắn thành thú nô mà sai khiến. Nếu không phải là muốn khiêu chiến...." Ngừng một lát, lại đưa mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tô Nhiên Linh: "Vậy thì chính là đang xem thủ lĩnh của chúng ta thành thú nô." Giống cái này bộ dạng tuy đẹp đẽ nhưng lại có chút không hiểu chuyện. Vừa gặp mặt đã muốn khiêu khích thủ lĩnh của bọn họ, đây chính là trắng trợn xem thường tộc Bạch Hổ bọn họ yếu kém, ngay cả một giống cái cũng không bằng.

Mọi người đều nhìn Tô Nhiên Linh với ánh mắt quái lạ. Tia Chớp hơi không bỏ được nói: "Giống cái, một khi đã bước vào thi đấu thì chính là sống chết do trời. Cho dù em có là giống cái đi chăng nữa thì cũng không ai có thể giúp em được đâu."

Mộng, mộng, mộng. Tô Nhiên Linh hoàn toàn bị mộng rồi. Lai Hinh đỡ trán, tình hình này là cua trai cua thành đánh nhau mất mạng luôn rồi?

Bạch Phong híp mắt nhìn Tô Nhiên Linh, trong mắt đã ẩn ẩn phát ra từng tia sát khí. Giống cái này, dám xem thường uy nghiêm của hắn, dám coi thủ lĩnh một tộc như hắn thành thú nô. Cho dù có là giống cái, thì cũng không thể tha.

Không khí xung quanh ngày càng căng thẳng. Tô Nhiên Linh bị mọi người nhìn chằm chằm, đã sớm sợ đến mặt mũi tái mét, không nói nên lời. Đúng lúc này, hai tiếng "khục, khục" vang lên, phá tan sự im lặng. Mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về nơi phát ra âm thanh, Lai Hinh bị một đám ánh mắt lòe lòe nhìn không khỏi có chút chột dạ. Cô cười hì hì: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi!"

Nhanh Nhảu nhìn Lai Hinh cau mày chỉ về phía Tô Nhiên Linh nói lớn: "Hiểu lầm? Giống cái đó nói rõ rành rành là muốn thủ lĩnh của chúng ta "đưa đi", ngươi còn nói là hiểu lầm, xem chúng ta thành thú điếc cả rồi sao?"

"Ách..." Lai Hinh bị người, à không, thú này nói đến có chút cứng họng. Thú... thú điếc? Lần đầu tiên nghe được cụm từ thú vị như vậy. Cô sờ sờ mũi cảm thán: Thế giới này thật là vi diệu!

"Là thế này, ở chỗ chúng tôi, đưa đi có nghĩa là cùng nhau cùng đi. Cô ấy nói muốn cái cậu... à, vị thủ lĩnh kia đưa đi, chính là muốn đi cùng với anh ta. Chỉ đơn giản vậy thôi." Lai Hinh chắt lọc từ ngữ giải thích ngắn gọn một lần, không ngừng nhấn mạnh mấy chữ "cùng nhau cùng đi", nói xong còn dùng cùi chỏ đẩy đẩy Jenny kế bên: "Nếu không tin, thì có thể hỏi Jenny. Jenny, có đúng không?"

Jenny gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng. Chỉ là muốn cùng đi mà thôi. Nhiên Linh, cô nói đi, đừng để bị hiểu lầm." Cái cô gái này, tự mình thích tán tỉnh người ta thì thôi đi, cũng đừng để liên lụy đến cô và Lai Hinh.

Tô Nhiên Linh nghe Lai Hinh giải thích xong, cũng đã bình tĩnh trở lại. Thấy Jenny gọi tên mình, liền bộ dáng thành thật nói: "Vâng, em chỉ là muốn đi cùng với anh Bạch Phong mà thôi, không hề có ý gì khác." Vừa nói vừa đáng thương nhìn đám người xung quanh cúi đầu nhận lỗi: "Đã làm các anh hiểu lầm rồi, em thật sự xin lỗi. Mong các anh tha thứ cho em!"

Mọi người nghe ra là hiểu lầm, giống cái nhỏ còn tự mình xin lỗi bọn hắn, thì cũng liền vui vẻ trở lại. Thú có vẻ điềm đạm - Diệp Lục thì không ngừng gật đầu, một bộ dáng thì ra là như vậy. Vẫn thường nghe bên này và bên kia thảo nguyên có chút khác biệt, nhưng không ngờ đến ngay cả ý nghĩa ngôn từ cũng có cách lý giải khác nhau. Trách không được giống cái này vừa gặp đã muốn Bạch Phong "đưa đi". Hóa ra là nhìn trúng Bạch Phong của nhà bọn hắn nha.

Sự sắc bén quanh Bạch Phong cũng đã dần tản đi, xem ra là đã đồng ý với cách giải thích này của ba người. Nhưng khi nhìn về phía Tô Nhiên Linh cũng chỉ là lãnh đạm có lễ, không còn nhu hòa như trước: "Trời đã sắp tối rồi, chúng ta nên về thôi. Tia Chớp, cậu mang giống cái này đi đi." Nói rồi dẫn đầu đám thú, xoay người đi vào rừng.

Tô Nhiên Linh cắn cắn môi dưới, có chút không cam lòng, nhưng so với bị Bạch Phong đánh chết thì kết quả này đối với cô cũng đã là tốt lắm rồi. Thời gian còn dài, cùng chung một tộc sáng tối gặp nhau, cô không tin là không thu phục được con hổ này. Chỉ cần có được Bạch Phong - thủ lĩnh, thì đến lúc đó.... Tô Nhiên Linh nhìn thoáng qua Jenny và Lai Hinh, sau đó xoay người đi về phía Tia Chớp.

Nhanh Nhảu, Diệp Lục và một thú còn lại - Hắc Thạch đều có ý muốn mang Jenny, để cô ngồi trên lưng của mình. Nhưng Jenny không đồng ý, cô muốn đi bộ cùng Lai Hinh. Ba thú thấy vậy thì cũng không quá kiên trì, dù sao khoảng cách từ nơi này trở về tộc cũng không xa, giống cái có muốn đi bộ cũng sẽ không bị quá mệt.

Lai Hinh nhìn nhìn Tô Nhiên Linh đang nhàn nhã ngồi trên lưng Tia Chớp đã hóa thành hổ. Lại nhìn sang Jenny đã bắt đầu thấm mệt đang đi cạnh mình. Vì mang tiếng là du lịch thám hiểm nên trên lưng cả ba đều mang theo balo, trước khi đi lạc vào đây thì ba người cũng đã đi được gần nửa ngày trời. Lai Hinh đã thường xuyên trải qua rèn luyện thì không sao, nhưng với Jenny thì lại khác. Cô tiến gần đến bên tai Jenny, nói nhỏ: "Jenny, hay là cô cứ để bọn họ mang đi."

Jenny nghe Lai Hinh nói thì hơi ngẩn ra, cười nói: "Không sao, tôi đi với cô." trong giọng nói còn mang theo chút thở dốc. Đã mệt ra thành như vậy rồi mà vẫn còn sợ bỏ cô đi bộ một mình, muốn đi cùng cô. Lai Hinh có chút cảm động, cũng âm thầm nguyền rủa cái đám thú trông mặt mà bắt hình dong này. "Vậy cô cởi balo ra đi, tôi mang giúp cô." Nói, liền có ý muốn tháo balo của Jenny xuống.

"Không cần, không cần. Cũng không nặng lắm, tôi có thể mang được."

"Thế này mà không nặng sao? Nói mau, Jenny, có phải cô lén bán sắt hay không?" Lai Hinh nhấc nhấc balo trên vai Jenny, trêu chọc nói. Jenny cũng bị hành động của Lai Hinh làm cho buồn cười, vừa muốn tiếp lời thì cả hai đã bị nhấc bổng, ném lên lưng hổ to lớn của Cự Phách. Hai người nhìn thoáng qua Bạch Phong đang quay lưng đi đằng trước, rồi lại nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng thấy được ý cười thấp thoáng trong mắt đối phương.

Cự Phách còn đang ngái ngủ thì trên lưng đã bị cái gì đè nặng làm đau điếng, hắn còn tưởng là có thú nào muốn chết đến tập kích hắn, nhưng nhìn lại thì hóa ra là hai giống cái nha. Lúc nảy bị Tia Chớp nhanh chân dành trước Tô Nhiên Linh nên nảy giờ vẫn còn đang buồn bực. Không ngờ mới vừa chớp mắt một cái, mở mắt ra thì trên lưng đã xuất hiện một lúc hai giống cái, mặc dù cái kia có chút xấu. Thế là Cự Phách mang tâm trạng lâng lâng, mặc cho ánh mắt ai oán của những thú khác, thẳng lưng đi một đường về đến nhà lúc nào không hay.


Lai Hinh trên lưng Cự Phách đánh cái hắt xì làm Jenny giật mình: "Lai Hinh, sao vậy?"

"Không sao, chỉ là hơi ngứa mũi mà thôi!" Mẹ nó, có ai dám nói xấu ta.