"Nhục nhã, quá mức nhục nhã!"
Cảm nhận từng luồng gió mát thổi ập vào mặt, trong đầu Lai Hinh không ngừng vang lên mấy chữ này.
Đưa mắt căm hận nhìn đám Lâm Thố và Bốn Béo đang vui vẻ ăn heo nướng, Lai Hinh chỉ hận không thể treo bọn họ lên, để cho những kẻ này cũng nếm thử mùi vị được biểu dương "trước cờ" là như thế nào.
Hoa Đỏ thì không nói, nhưng còn Bốn Béo và Sao Đêm, bình thường được cô giúp cho bao việc, bây giờ đến lượt cô gặp nạn thì ngay cả một tiếng xin cho cũng không có. Lai Hinh hận a!
Như cảm nhận được ánh mắt "oán độc" của Lai Hinh, hai người Bốn Béo và Sao Đêm không hẹn mà cùng xoay người dùng lưng đối diện với cô.
A, dám xoay lưng lại với tôi. Tôi trừng, tôi trừng, tôi trừng, xem tôi có trừng chết hai người không thì bảo!
Bốn Béo và Sao Đêm khóc không ra nước mắt. Không phải là bọn họ không muốn giúp, mà thật sự là không giúp được a! Đám sóc chuột này nổi tiếng là keo kiệt, Lai Hinh lại dám công khai ăn đồ của chúng, nếu bọn họ mà mở miệng xin tha thì không chỉ có Lai Hinh, mà ngay cả hai người cũng sẽ bị treo lên đó "làm gương" a. Ô Ô, Lai Hinh, chỉ có thể để cô chịu khổ lần này rồi, Amen!
Treo từ xế chiều cho đến hơn nửa đêm, rốt cuộc Lai Hinh cũng được thả xuống. Nhìn con sóc vừa cởi trói cho cô xong liền chạy đi mất hút, Lai Hinh đau khổ, còn chưa nói cho cô biết chỗ nghỉ ở đâu mà. Rộng như vậy, cô biết đi đâu mà tìm đây?
Tay chân bị trói có chút cứng ngắc, Lai Hinh đứng tại chỗ hoạt động gân cốt một lúc rồi mới lê thân xác rũ rượi đi tìm chỗ ngủ. Vừa bị treo còn bị bỏ đói, Lai Hinh cảm giác như hai mắt sắp hoa lên đến nơi rồi. Nhìn xem, đến nỗi còn thấy được cả Simon* luôn rồi.
Simon?
Lai Hinh giật mình quay ngoắt lại.
Cô không nhìn lầm chứ! Đó... đó... đó... vừa rồi... một con sóc chuột đeo kính... vừa đi ngang qua cô?
Bao nhiêu mệt mỏi lập tức tan biến, Lai Hinh nhanh chóng chạy đuổi theo, đến khúc cua liền nép người đưa đầu ra quan sát.
Nhà của sóc chuột không quá lớn, làm hình nấm, mái ngói bện từ các loại rơm và lá khô, chiều cao không tới hai mét.
Sóc chuột "Simon" đến trước nhà, nhẹ gõ cửa, đến khi bên trong có tiếng khe khẽ truyền tới mới đẩy ra đi vào. Nhìn trên tay nó mang theo đống lớn đống nhỏ gì đó, Lai Hinh không khỏi tò mò muốn lập tức chạy lại tìm hiểu.
Nhưng thính lực của động vật rất tốt, hơn nữa còn là loài sóc nhanh nhẹn. Lai Hinh không muốn chỉ vì chút hấp tấp nhất thời mà làm hỏng chuyện.
Trong thế giới hoang dã lại đột nhiên xuất hiện một con thú có kính. Nghĩ sao thì đây cũng không thể nào là chuyện bình thường. Nói nó tự chế tạo? Trừ phi đầu cô bị úng nước rồi! Từ gọng kính cho tới mắt kính đều yêu cầu kỹ thuật hiện đại tỉ mỉ. Nếu như con sóc đó thật sự có thể làm được, vậy thì ít nhất cũng cần phải thêm vài trăm năm nữa.
Nhưng đã hơn ba mươi phút trôi qua, căn nhà đó vẫn còn sáng đèn, cửa vẫn đóng chặt, không hề có dấu hiệu sẽ mở ra...
Chờ đã... hình như có gì đó sai sau... nhà sáng đèn???
Ôi mẹ cha à! Từ khi nào mà đám thú này biết đốt đèn đêm khuya rồi? Lai Hinh xin thề là từ lúc đến tộc Bạch Hổ cho tới nay, ngoài việc nướng thịt thì cô chưa từng thấy đám hổ đó dùng lửa để làm gì khác. Ngoại trừ đám Bốn Béo phải thường xuyên bếp núc, thì những thú còn lại đều không ưa thích gì lửa cho mấy. Điển hình là mỗi lần đốt lửa, trừ người nướng thịt, những thú còn lại đều đứng né xa, có đôi khi không ai nướng, bọn họ thà rằng ăn thịt sống, còn hơn là phải tự thân tạo lửa nướng thịt.
Dạo này cuộc sống quá an nhàn, năng lực phán đoán giảm sút không phanh. Đứng nhìn hơn ba mươi phút mới phát hiện có điểm kỳ lạ. Lai Hinh thật sự không biết nên vui mừng vì cuộc sống quá yên bình hay đau lòng vì bản thân mỗi ngày một ngốc đây.
Lại cẩn thận quan sát tỉ mỉ. Ngoại trừ căn nhà đó ra, những căn còn lại đều không hề có ánh đèn. Hơn nữa, xét về kích thước và độ thẩm mĩ, ngôi nhà đó to và đẹp hơn so với những căn khác nhiều. Bên hông còn có cửa sổ mở rộng, ánh đèn đều theo trên đó mà chiếu lan ra ngoài.
Lai Hinh hít sâu một hơi. Kính mắt, thắp đèn, cửa sổ, lại còn bện mũ từ dây rừng. Nếu như còn không hiểu, thì có lẽ cô nên vứt cái đầu này đi cho rồi.
Bước chân vững vàng đi đến ngôi nhà, Lai Hinh không chút né tránh mà đưa đầu nhìn qua cửa sổ, tay chống cằm nói lớn: "Máy tính, tivi, tủ lạnh, máy giặt, điện thoại... ai đồng nát bán đê!"
Một già một trẻ đang ngồi trong nhà đều bị hành động của Lai Hinh dọa cho nhảy dựng. Sóc chuột Simon sau khi bình tĩnh lại, liền chỉ vào Lai Hinh quát lớn: "Là cô? Bị trói cả ngày còn chưa đủ, bây giờ còn đến đây nói xàm cái gì vậy hả? Đừng có ỷ mình là giống cái tộc hổ mà..."
Lời chưa nói hết, thì lão sóc chuột đã nhanh tay đẩy hắn ra, ba chân bốn cẳng chạy về phía Lai Hinh: "Cô, cô, không lẽ cô cũng là..."
Lai Hinh nhìn lão sóc chuột cao tuổi trước mặt, thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra suy đoán của cô đã được khẳng định rồi: "Ông cũng là người bị xuyên đến đây sao?"
Lão sóc chuột toàn thân run rẩy như bị điện giật, đưa tay chỉnh lại gọng kính trên mắt để nhìn cho rõ, rồi mới chậm rãi gật đầu. Lão ra hiệu để sóc Simon ra mở cửa cho Lai Hinh vào, hai người không hẹn mà đều có cùng tâm sự, trò chuyện một đêm đến sáng.
Lão sóc chuột tên thật là Trần Ngọc Phong, trước khi xuyên đến đây là một học sinh phổ thông bình thường. Vì gia đình có điều kiện nên từ nhỏ đã không phải lo ăn lo mặc, lại thêm là con trai độc đinh, nên được cha mẹ cưng yêu hết mực, cũng chính vì như vậy mà tính tình hư hỏng, ăn chơi, đua đòi. Năm mười sáu tuổi vì chạy theo bạn bè đua xe trên phố mà gặp phải tai nạn giao thông qua đời. Sau khi chết liền nhập hồn vào con trai thủ lĩnh sóc chuột - Đen Nâu này, sống lại lần thứ hai.
Mặc dù trong suốt thời đi học, lão không mấy để tâm đến việc trường lớp, nhưng sống trong thế giới hiện đại mười mấy năm, kiến thức chắc chắn hơn hẳn đám thú sống nơi hoang dã này mấy chục lần.
Đen Nâu dựa vào tri thức có sẵn, lại thêm lần này sống lại, cậu ta đổi tính siêng năng chăm chỉ. Trong vòng chưa tới mười năm đã xây dựng tộc sóc chuột trở nên hùng mạnh và sung túc hơn hẳn.
Lại nghe nói, trước đây tộc sóc chuột chỉ có thể xây nhà trên cây, cả ngày đều lo sợ bị dã thú tấn công, tốc độ sinh sản của loài lại quá nhanh, mỗi năm khi đến mùa đông đều chết đi không ít tộc nhân.
Từ khi có Đen Nâu, cuộc sống của họ mới dần khá khẩn hơn hẳn. Tộc sóc chuột sức khỏe rất yếu, nếu như cận chiến thì sẽ lập tức mất mạng, vậy nên những vũ khí như côn giáo không thích hợp với họ. Đúng lúc xung quang dây leo phát triển tươi tốt, lại săn chắc khó đứt, Đen Nâu liền nghĩ cách dạy họ dùng dây, dựa vào kỹ thuật từ xa để vô hiệu hóa chuyển động của con mồi.
Nhớ lại cảnh đột nhiên bị đống dây leo quấn vào người ban sáng, mặc dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, cách này của lão thật sự rất hay.
Ngoại trừ dùng dây, Đen Nâu còn làm thêm cung tên. Nhưng vì không có kinh nghiệm, nên phải mất gần nửa năm mới hoàn thành. Sau khi có vũ khí, lại tự săn mình được thú, đám sóc chuột dần lấy lại tự tin, khi gặp phải động vật khác cũng không còn sợ hãi như trước.
Nhưng chỉ với vài ba món vũ khí, nào có đủ để duy trì và phát triển một tộc. Đen Nâu xin cha rời làng, một mình ra đi tìm vùng đất thiện lành dành cho sóc chuột. Trên đường nhiều lần suýt mất đi mạng sống, khó khăn vô số nhưng cuối cùng lão tìm được nơi này.
Xung quanh được bao bọc bởi dây leo và núi rừng cao lớn, đất ở giữa bằng phẳng lại màu mỡ thích hợp cho trồng trọt. Hơn thế nữa, có được sự bảo hộ của tộc Bạch Hổ, Đen Nâu không nghĩ ra được trên thế giới này còn có nơi nào tốt hơn ở đây.
Tộc sóc chuột kéo đến đây xây nhà làm rẫy, trồng trọt, đời sống phải nói là sung túc hơn bao giờ hết. Vì có dây leo và cung tên, nên không có động vật nào dám bén mảng đến phần đất thuộc lãnh thổ của tộc.
"Sau đó ta được mọi người ủng hộ, thành công kế thừa chức thủ lĩnh, sống an nhàn tính đến nay cũng đã hơn ba mươi năm. Bây giờ nghĩ lại, đôi khi ta còn cho rằng, Trần Ngọc Phong chỉ là một trong những giấc mơ của Đen Nâu. Nhưng..."
Nói rồi, như một thói quen, lão đưa tay cẩn thận tháo xuống gọng kính đã úa vàng, nheo mắt ngắm nghía: "Lúc trước khi ra ngoài, cha mẹ có đưa cho ta quà sinh nhật, không ngờ đến khi chết đi, rồi sống lại, nó vẫn còn đi theo. Hai món quà, hai hộp kính mắt, đều là loại mà ta thích nhất. Có nó ở đây, ta mới không sợ quên mất bản thân mình."
Sóc nhỏ Simon ngồi một bên im lặng lắng nghe, có chỗ hiểu, có chỗ không, nhưng theo biểu cảm lên xuống trong suốt câu chuyện, Lai Hinh biết chắc, đây cũng là lần đầu tiên cậu được nghe qua. Có lẽ, nếu như Lai Hinh không đến, thì lão Đen Nâu cũng sẽ không để câu chuyện này chìm vào quên lãng. Ít ra, cũng nên có một người biết rõ ngọn ngành, biết về Đen Nâu, biết về Trần Ngọc Phong.
Thật ra Simon là con trai duy nhất của Nâu Đen và thật trùng hợp, cậu ta cũng tên là Simon.
-----
*Simon: Sóc chuột đeo kính trong phim Chipmunk.