Lão Công Đa nheo mắt nhìn căn nhà trước mặt, không đợi ông mở lời, Diệp Lục đã nhanh chóng tiến lên kêu lớn:
"Lai Hinh, em có ở đó không?"
"Lai Hinh, lão Công Đa muốn gặp em!"
Kêu một lúc lâu, vẫn không có ai trả lời, sắc mặt lão Công Đa mỗi lúc một tối, ngay cả Diệp Lục cũng không nhịn được toát mồ hôi lạnh.
Giống cái nhỏ này lại chạy đi đâu rồi? Không phải là lại nghịch ngợm trốn ra ngoài chơi rồi đấy chứ? Hắn biết là cô vẫn thường không thích ở yên một chỗ, nhưng lần này nếu cô không về thì thật sự là sẽ có chuyện lớn a!!!
Tô Nhiên Linh che miệng cười khẽ, ánh mắt lưu chuyển, đột nhiên nhìn về một hướng kêu lên: "A, Lai Hinh!"
Mọi người đồng loạt nhìn qua: "Hình như tôi vừa thấy được Lai Hinh ở kia, cô ấy vừa đi ngang qua."
Vừa nói vừa đưa tay chỉ về một hướng. Lão Công Đa hừ lạnh gõ mạnh cây gậy xuống đất, đi nhanh bước qua.
Jenny nhìn theo phương hướng Tô Nhiên Linh chỉ, trong lòng không khỏi phát lạnh. Đó... không phải chính là nơi mà bọn họ ở hay sao? Tô Nhiên Linh này...?
Suy nghĩ nhanh chóng xoay vòng, Jenny liền như diều đứt dây, cả thân thể lập tức đổ mạnh xuống đất. Cũng may là Nhanh Nhảu vẫn luôn đi bên cạnh, khi thấy Jenny đột nhiên ngã xuống liền nhanh tay đỡ lấy.
"Giống, giống cái nhỏ, Jenny... Jenny, em làm sao vậy?"
Mọi người đều bị tình cảnh trước mặt dọa cho hết hồn, ngay cả lão Công Đa cũng không khỏi gấp gáp: "Giống cái này bị sao vậy? Sao đột nhiên lại ngất đi?"
"Có khi nào là chết rồi không?"
Một giống cái từ đâu bỗng buộc miệng nói ra, Nhanh Nhảu nghe vậy liền nổi giận quát lớn: "Nói bậy, cô ấy vẫn luôn khỏe mạnh, sao có thể chết được!"
Đám thú xung quanh cũng lập tức phụ họa: "Đúng vậy Hoa Kim, trước mặt lão Công Đa không được phép nói bậy, nói bậy sẽ bị phạt nặng đấy!"
Giống cái tên Hoa Kim cũng biết là mình lỡ lời, nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao, cô run rẩy nói: "Mọi người có còn nhớ giống cái tên Phương Mộc chứ? Lúc đó, tôi và cô ấy cũng đang đi dạo như bình thường, thì đột nhiên cô ấy cũng như vậy, té ngã trên mặt đất. Sau đó... sau đó..."
Mặc dù không nói hết, nhưng mọi người đều hiểu rõ ràng. Chuyện Phương Mộc năm đó như là một cái kim cắm trong ngực mỗi người ở đây. Giống cái đã là hiếm hoi, vậy mà một giống cái xinh đẹp khỏe mạnh lại đột nhiên chết đi, cho dù là ai thì cũng không thể không đau buồn.
Ngay cả lão Công Đa cũng không cấm khỏi nhíu mày. Nhanh Nhảu nghe xong liền càng gấp, liên tục lay người Jenny kêu cô tỉnh dậy.
Tô Nhiên Linh đột nhiên bị bỏ mặt một bên không khỏi tức giận dậm chân. Khốn nạn, con khốn Jenny đó, lại dám giở trò ngất xỉu hèn hạ này ra để câu giờ. Đã vậy đám thú ngu ngốc này lại còn tin đến sái cổ. Đúng là một lũ ngu.
Đột nhiên sóng lưng phát lạnh, Tô Nhiên Linh nhìn qua liền phát hiện Bạch Phong từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm mình. Cô nhanh chóng cúi đầu, dấu đi vẻ mặt lúc này bản thân.
Đến khi Bạch Phong dời mắt, Tô Nhiên Linh vẫn không nhịn được toát ra một thân mồ hôi lạnh. Anh ta nhìn thấy rồi? Bị phát hiện rồi sao?
Gọi mãi mà Jenny vẫn không có động tĩnh, Nhanh Nhảu đã gấp đến độ sắp khóc thì một tiếng nói trong trẻo đột nhiên vang lên: "Có chuyện gì vậy?"
Đám thú giật mình nhìn qua, phát hiện Lai Hinh mà bọn họ đang tìm đã đứng bên cạnh Nhanh Nhảu từ lúc nào, trên tay còn cầm theo miếng đùi gà đang cắn dở.
Nhanh Nhảu bất chấp nghĩ nhiều như vậy, vừa thấy Lai Hinh đã gấp gáp nói: "Lai Hinh, Jenny đột nhiên ngất đi rồi, có phải là cô ấy sắp chết rồi hay không?"
Lai Hinh nghe vậy thì trợn trắng mắt nhìn hắn: "Phủi phui cái mồm đi, chết chóc gì ở đây?"
Nói rồi liền ném đùi gà cho Lâm Thố bên cạnh, thuận tiện kéo vạt áo hắn lau qua mỡ trên tay, rồi mới đỡ lấy Jenny trong ngực Nhanh Nhảu.
Cô cõng Jenny đến đặt trên hiên nhà, đưa tay vỗ nhẹ vài cái lên mặt, nhân lúc mọi người không để ý, nhanh chóng nhét một thứ vào tay Jenny, cánh tay buông thỏng lập tức nắm chặt làm Lai Hinh không khỏi muốn bật cười.
Cô điều chỉnh sắc mặt, quay sang nói với đám người từ nảy đến giờ vẫn đang lo lắng: "Cô ấy không sao, chắc hẳn là do khí hậu không quen, cơ thể quá mệt mỏi nên ngất xỉu. Chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được."
Vừa nói vừa làm bộ ấn ấn vài cái vào huyệt nhân trung và ấn đường của Jenny. Ấn được vài cái thì Jenny cũng lập tức phối hợp tỉnh dậy, tay day day đầu, bộ dạng mỏi mệt đưa mắt nhìn xung quanh: "Tôi vừa bị làm sao vậy?"
Nhanh Nhảu thấy Jenny đã tỉnh liền bất chấp tất cả ôm cô vào ngực ngóc lớn: "Ô Ô Jenny, em làm sao vậy? Ta cứ tưởng là em chết rồi, Ô Ô, em mà chết thì ta phải làm sao bây giờ?"
Mọi người đều bị hành động này của Nhanh Nhảu dọa cho ngây ngẩn. Ngay cả Lai Hinh cũng không nhịn được mà co rút khóe miệng.
Đến khi hai tiếng "khục khục" vang lên, lão Công Đa nhìn Lai Hinh hỏi: "Con chính là Lai Hinh sao?"
"Vâng ạ! Con là Lai Hinh, xin hỏi ông là?"
Bạch Phong vừa muốn mở miệng thì lão Công Đa đã đưa tay lên ngăn lại: "Đám trẻ trong tộc đều gọi ta là lão Công Đa. Vừa rồi, cách mà con làm cho Jenny tỉnh dậy là..."
Sợ cô không hiểu, lão Công Đa lại mô phỏng động tác của Lai Hinh, dùng tay ấn ấn lên phía môi trên của mình.
Lai Hinh thấy vậy liền bật cười, tiến tới điều chỉnh tay của lão đặt vào huyệt nhân trung: "Cái này gọi là ấn huyệt nhân trung, khi có người đột nhiên bị ngất, ấn mạnh vào đây rất có tác dụng."
Hành động của Lai Hinh dọa cho đám người một phen hết hồn, ngay cả Bạch Phong cũng không khỏi giật mình. Lão Công Đa mang tiếng là khó tính khó gần, ghét nhất là khi người khác chưa được phép mà đã chạm vào người mình.
Vậy mà bây giờ lại để Lai Hinh tùy ý khoa tay múa chân, còn bản thân thì một bộ ngoan ngoãn học hỏi.
"Đây, đây là cái mà người ta gọi là y thuật sao?" Lão Công Đa hỏi, trong giọng không cấm được có chút run rẩy.
Lai Hinh thoáng sững người, nghĩ một chút liền gật đầu: "Cũng có thể nói là như vậy."
"Con... ngài, ngài biết y thuật sao?" Lão Công Đa hỏi dồn, hai mắt tràn đầy hi vọng nhìn về Lai Hinh. Bạch Phong liền hiểu ra, vừa rồi ai cũng chỉ chú ý đến việc Jenny tỉnh lại, mà quên mất Lai Hinh đã làm những gì để cho cô tỉnh. Bây giờ được lão Công Đa nhắc nhở, đám thú mới ngớ ra, lập tức nhìn Lai Hinh với ánh mắt đầy chờ mong.
Lai Hinh bị bầu không khí căng thẳng này làm cho giật mình, như nghĩ đến gì đó, cô nhìn lão Công Đa cười nói: "Cháu chỉ biết một ít da lông bên ngoài, không quá rành về y thuật, nhưng mà..." vừa nói vừa liếc nhìn Jenny.
Khi nghe Lai Hinh nói không biết y, không hiểu vì sao trong lòng Tô Nhiên Linh lại thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hai chữ "nhưng mà" lại làm tâm thần cô treo lên lơ lửng.
Lão Công Đa gấp gáp: "Nhưng mà thế nào?"
"Jenny lại rất giỏi y thuật, những cái lúc nảy cháu làm đều là học được từ chỗ Jenny đấy!"
"Ầm" một cú oanh đỉnh như đổ ầm vào tròn óc mỗi người, không những Tô Nhiên Linh mà đám thú cũng bị làm cho chấn động.
Jenny đương sự lại càng là ngây ngốc. Cô nhớ là mình chưa từng dạy cho Lai Hinh cái gì a!
Lão Công Đa lập tức quay sang nhìn Jenny: "Là thật sao? Con thật sự biết y thuật sao?"
Bị ánh mắt mọi người đổ dồn, Jenny khó khăn gật đầu.
Lão Công Đa run rẩy lùi ra sau vài bước, ngay khi ba người Lai Hinh còn chưa hiểu chuyện gì thì đám thú xung quanh đã lần lượt quỳ sụp xuống đất đồng thanh hô lớn.
"Kính xin Y Thú cứu giúp cho tộc Bạch Hổ chúng ta!"
"Kính xin Y Thú cứu giúp cho tộc Bạch Hổ chúng ta!"
"Kính xin Y Thú cứu giúp cho tộc Bạch Hổ chúng ta!"
Đến khi tiếng hô ngừng lại, âm thanh vẫn còn như văng vẳng khắp núi rừng.
Lai Hinh và Jenny há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mặt, Nhanh Nhảu nảy giờ vẫn còn ôm chặt Jenny cũng vội vàng thả cô ra bò nhanh xuống đất quỳ cúi đầu.
Lai Hinh liếc mắt ra hiệu cho Jenny, lại bị cô liếc đẩy trở lại. Bất đắc dĩ, Lai Hinh liền chỉ vào đám người đang quỳ dưới đất, vừa nhìn Jenny hai tay vừa làm động tác nâng dậy. Lúc này Jenny mới nhanh chóng gật đầu, ngồi thẳng dậy điều chỉnh tư thế, cao giọng nói: "Mọi người mau đứng dậy đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói là được!"
"Nếu Y Thú không đồng ý, chúng ta sẽ không đứng lên."
Lão Công Đa không ngẩng đầu nói vọng lên, đám thú phía sau cũng lập tức đồng thanh.
"Quyết không đứng lên!"
Tình hình càng lúc càng khó xử, Jenny không nhịn được trừng mắt nhìn Lai Hinh, lại bị cô quay đầu ngó lơ. Jenny chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, hứa sẽ giúp đỡ cho tộc Bạch Hổ.
Đám thú nghe vậy thì vui mừng khôn xiếc, lão Công Đa khuôn mặt phấn khởi đứng bật dậy, hai chân khỏe mạnh thẳng tắp đi nhanh về phía Jenny làm Lai Hinh lần thứ n trong ngày bị dọa ngốc. Nhìn cây gậy bị vứt lăn lốc dưới đất, cô thầm nghĩ: Rốt cuộc là cầm theo gậy để làm gì vậy?
"Y Thú, xin ngài hãy chữa trị cho con trai của ta!"
"Đúng vậy, Jenny, à không Y Thú, xin ngài hãy chữa trị cho chú Bạch Thổ!" Nhanh Nhảu cũng lập tức bật dậy, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Jenny. Đám thú phía dưới cũng nhao nhao xin cô cứu giúp.
Lúc này Lai Hinh mới chợt bừng tỉnh, cô đi đến bên người Jenny, cười gượng nhìn hai người Công Đa và Nhanh Nhảu: "Thật xin lỗi, nhưng Jenny vừa mới ngất xong, vần còn đang rất yếu, nếu muốn chữa trị thì có thể đợi đến ngày mai lại nói được không?"
Đúng vậy, Y Thú cũng đang bị ốm, sao bọn họ có thể vì chuyện của mình mà làm Y Thú mệt mỏi được chứ! Nên biết Y Thú là vô cùng quý giá, trong trăm tộc nhiều lắm cũng chỉ có được hai. Nếu như vì bị bọn họ ép buộc mà làm Y Thú nổi giận bỏ đi thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, lão Công Đa liền sợ hãi, cuống quýt xin lỗi, cho người mang thêm nhiều thức ăn và da thú đến cho Jenny rồi mới không tình nguyện dẫn đám thú rời đi.
-----
Lai Hinh: Ông ơi, cho con hỏi cây gậy ông chống ông mua ở đâu vậy ạ?
Lão Công Đa: Thế mi nói xem tại sao ta phải trả lời mi :v
Lai Hinh: ⊙.☉
Lão Công Đa: Rất tiếc mi không có thứ ta cần. Mi hỏi không lịch sự nên ta không cần trả lời mi (☞゚ヮ゚)☞
Jenny: Ông mua gậy ở đâu đấy?
Lão Công Đa: Gậy này do lão tự dùng vuốt làm ra lúc còn trẻ, mặc dù hơi cũ nhưng dùng vẫn còn tốt. Nếu như Y Thú thích thì…
Lai Hinh: (╯‵□′)╯︵┻━┻
---
Để lại cmt để tương tác cùng Tá nhé 😘😘😘