Chương 10: Rửa Lòng Lợn

Có lẽ là vì quá mệt nên vừa nằm xuống không bao lâu, cả ba liền thiếp đi. Bầu không khí lúc này có vẻ hòa hợp đến lạ thường.

-----

Một giấc nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Lai Hinh còn đang mơ ngủ thì đã bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức. Cô vươn vai ngồi dậy thì phát hiện Tô Nhiên Linh và Jenny cũng đã lục đục dậy theo.

Tiếng la lớn lại vang lên

"Này, giống cái mới đến..."

"Hoa Đỏ, em làm gì vậy, Bạch Phong đã nói là không được làm phiền các giống cái mới đến rồi mà."

"Dù sao thì trước sau gì cũng ở cùng nhau, gặp qua một chút thì có mất gì chứ!"

Lúc ba người Lai Hinh bước ra thì đã thấy có bốn người đứng bên ngoài. Hai trai hai gái. Cô gái được gọi là Hoa Đỏ có vẻ là cao lớn nhất, tầm mét bảy mét tám đang hất cằm nói chuyện với cậu con trai kế bên.

Hai người con trai trông có vẻ cao lớn, khỏe mạnh nhưng lúc nói chuyện với Hoa Đỏ lại khún núm, sợ sệt, không dám làm phật ý cô.

Hoa Đỏ thấy các cô bước ra, ánh mắt liền không kiêng dè mà quét tới quét lui đánh giá.

Đám Cự Phách từ lúc trở về cứ luôn mồm giống cái mới đến thế này, giống cái mới đến thế nọ làm cô đau hết cả đầu. Vậy nên Hoa Đỏ mới phải thừa lúc mọi người còn đang bận rộn mà lẻn đến đây để mở mang tầm mắt.

Không xem thì thôi, đã thấy thì càng bực. Mấy giống cái này vừa lùn vừa xấu, có chỗ nào được như Hoa Đỏ cô đây chứ. Chỉ được cái da trắng mắt to, vừa nhìn là biết loại chuyên được chăm bẵm từ nhỏ, không phải chịu qua khổ cực.

Nói thì thế nhưng làm gì có giống cái xinh đẹp nào phải lao động tay chân chứ, ngay cả bản thân Hoa Đỏ cô cũng chỉ là ngồi một chỗ phất tay đợi thức ăn được mang đến.

Dù không có mấy thiện cảm nhưng về mặt lễ nghĩa thì vẫn phải làm đủ. Hoa Đỏ cười nhìn ba người: "Các cô là giống cái mới đến sao? Xin chào, tôi là Hoa Đỏ, giống cái của tộc đều do tôi quản lý."

Tô Nhiên Linh nghe vậy thì hơi ngộ ra, gật đầu đáp lễ: "À, xin chào, tôi tên là Tô Nhiên Linh."

Ai ngờ Hoa Đỏ vừa nghe xong liền nhăn mày ghét bỏ: "Tô Nhiên Linh? Tên kiểu gì vậy? Vừa dài vừa không có ý nghĩa, dở chết đi được."

Tô Nhiên Linh trợn trắng mắt, không lẽ cứ phải Hoa Đỏ Hoa Vàng như cô mới là ý nghĩa?

"Còn cô?" Hoa Đỏ vừa nói vừa nhìn về phía Jenny.

"Tôi, tôi tên là Jenny." Jenny cười gượng đáp.

"Chen ni?"

"Không, không phải Chen ni, mà là Jenny."

"Chén nỳ? Chén này? Tộc cô thiếu chén ăn sao? Đến tên còn phải đặt là chén này."

Cô gái bên cạnh Hoa Đỏ nghe vậy liền phì cười, chọc cho cô ta thêm cao hứng.

Jenny tức đến dậm chân: "Là Jenny J E N N Y"

"Biết rồi! Chén nỳ!" Hoa Đỏ ghét bỏ ngoáy ngoáy tai, rồi liếc mắt nhìn sang Lai Hinh.

"Còn cô?"

"À tôi là...."

"Thôi khỏi cần, cô đi theo tôi, cái gì mà Tự Nhiên Lung Linh với cả Chén nọ Chén kia, đau hết cả đầu."

Lai Hinh nhún nhún vai, tỏ vẻ không quá để ý

Hoa Đỏ dẫn cô đến một chỗ nhà thấp cạnh bờ sông. Ở đây đã có năm, sáu cô gái khác đợi sẵn. Lai Hinh nhìn thoáng qua liền có chút khóc không ra nước mắt.

Người thì thấp bé, răng hô, người thì gầy còm lại cao lêu khêu, có vài cô còn đen đến nỗi không phân biết được đâu là mắt đâu là mặt.

Hoa Đỏ chỉ nói đơn giản là để cô giúp đỡ mọi người, sau đó liền phẩy mông rời đi. Để lại Lai Hinh bị thiêu đốt trong một loạt ánh nhìn sáng rực như mèo thấy mỡ.

Một cô gái có vẻ phúc hậu lắc lư cái bụng mỡ đến gần khoát vai Lai Hinh.

"Nghe nói hôm nay mới đến thêm vài giống cái, là cô sao?"

Lai Hinh giật giật khóe miệng: "Hẳn... hẳn là tôi đi?"

"Chỉ có mình cô thôi sao?" Cô gái vừa nói vừa đưa mắt nhìn phía sau Lai Hinh.

"À, theo tôi còn có hai người khác, nhưng đến đây thì hình như là chỉ có mình tôi." Lai Hinh theo thói quen đưa tay lên gãi đầu.

"Chậc chậc, nếu là vậy thì hẳn là hai cô gái kia phải rất xinh đẹp rồi!" Cô gái cao kều đang dở tay rửa bộ lòng lợn, không ngẩng đầu nói.

"Ừm, bọn họ rất xinh đẹp!" Lai Hinh gật đầu tán thành. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Tô Nhiên Linh và Jenny đều thuộc vào hàng mỹ nữ. Nhất là Jenny, vóc người cân đối đầy đặn, ngay cả Lai Hinh nhìn còn thấy thích.

Thấy Lai Hinh đột nhiên lộ vẻ suy tư, mấy cô gái tưởng là cô đang buồn vì bị so sánh với đồng bạn, mọi người đều ngừng lại việc trong tay, đến quây quần cạnh Lai Hinh.

Cô gái phúc hậu kéo Lai Hinh ngồi xuống một khối đá cao: "Những giống cái xinh đẹp đều được nâng niu nuôi nấng trong dãy nhà chính. Giống cái vừa xấu lại vừa yếu như chúng ta thì chỉ có thể ở đây, làm mấy việc lặt vặt này."

Cô béo vừa nói vừa đưa chân khẩy khẩy đống thịt heo kế bên.

Một cô gái vừa thấp vừa đen cúi đầu buồn thảm nói: "Nói dễ nghe là làm việc vặt, nói khó nghe thì chính là thú nô cao cấp."

"Thú nô cao cấp?"

"Đúng vậy, thú nô bình thường đều sẽ bị bắt nhốt và đeo xích, còn chúng ta mặc dù cũng phải làm việc nhưng được tự do hơn, muốn đi đâu thì đi, chỉ cần không gây ảnh hưởng đến các thú khác trong tộc là được." Cô gái răng hô gật đầu diễn giải.

"Nhưng công việc trong tộc rất nhiều, lại chỉ có vài người chúng ta làm việc. Có khi bọn ta phải làm việc từ lúc mặt trời chưa lên đến tận lúc mặt trời lặn vẫn chưa hết việc." Một cô gái khác vừa nói vừa nức nở như muốn khóc.

Lai Hinh nghe vậy thì thoáng động lòng: "Nếu như làm việc quá cực khổ, vậy tại sao các cô không bỏ đi?"

Đám người nghe Lai Hinh nói liền nhìn cô với ánh mắt đầy khó hiểu. Cô gái mập vỗ mạnh vào vai Lai Hinh cười nói:

"Bỏ đi? Chúng ta phải đi đâu a? Chỉ cần bước chân ra ngoài thì ngay lập tức sẽ bị đám thú săn mồi bắt đi, chưa kể còn có thể xui xẻo bị sơ thú chụp phải, lúc đó chính là sống không bằng chết."

Các cô gái khác nghe vậy liền gật đầu phụ họa: "Vậy nên, bọn họ cho chúng ta cái ăn, chỗ ngủ qua đêm là đã nhân từ lắm rồi."

Cô gái mập lại nhìn Lai Hinh nói tiếp:

"Không biết địa vị lúc trước trong tộc của cô thế nào, nhưng một khi đã đặt chân đến đây thì cao nhất là Thủ Lĩnh, tiếp đến là các thú hộ vệ, sau đó chính là các giống cái xinh đẹp như Hoa Đỏ.

Nhiệm vụ của chúng ta chính là chăn nuôi gia súc, nấu ăn mỗi ngày, gia công da thú và phục vụ cho các giống cái xinh đẹp đó."

Lai Hinh càng nghe càng cảm thấy mâu thuẫn: "Vậy là nói, các giống cái xinh đẹp không những không phải làm việc mà còn được chúng ta phục vụ? Sao lại bất công như vậy?"

Mấy cô gái nghe Lai Hinh nói xong liền ha ha cười lớn: "Sao lại không? Giống cái trời sinh đã yếu hơn giống đực, không thể săn bắt kiếm mồi, công năng duy nhất chính là sinh nở duy trì nòi giống. Nhưng nếu như không có giống đực nào nguyện ý để ngươi sinh con cho hắn, vậy thì ngươi sống còn có tác dụng gì"

"Vô tác dụng, không thể đi săn đồng nghĩa với việc không thể tự nuôi sống bản thân. Lại không thể sinh thú con, ngươi nghĩ liệu có bộ tộc nào muốn nuôi không một thú như vậy không?" Cô gái nhỏ gầy chỉ im lặng nảy giờ đột nhiên lên tiếng. Thấy Lai Hinh chú ý đến mình mới nói tiếp.

"Vậy nên mới nói, chúng ta như này đã là quá tốt rồi, ít ra còn có chỗ ăn chỗ ngủ, chịu cực một chút cũng không là gì."

Lai Hinh nghe vậy thì giật mình, hóa ra cuộc sống của đám thú nơi này cũng không hề dễ dàng gì.

"Lại nói, ta tên là Bốn Béo thuộc tộc Gấu, cô gái cao lớn kia là Sao Đêm. Cô đừng nghĩ nhìn dạng người cô ấy có chút xấu nhưng ở dạng thú thì lại là tộc Hươu Sao xinh đẹp đấy. Có không ít giống đực đã bị vẻ thú cô ấy lừa gạt đâu." Cô gái mập vừa nói vừa ôm bụng cười lớn.

Cô gái được gọi là Sao Đêm hừ lạnh: "Nếu không phải là ông trời trêu thú, thì còn lâu tôi mới phải ở đây với ai đó vì lúc hóa thân ăn quá nhiều mà trở nên phát tướng."

"Tôi béo thì thế nào, ít ra nếu như giảm cân đi thì bà đây vẫn còn có thể xinh đẹp, nào như cô có muốn thấp bớt đi cũng không được." Hai người chạm đến nỗi đau của nhau không ngừng la ối chí chóe.

Lai Hinh nhìn một màn này mà có chút buồn cười, quả thật chỉ cần là giới tính nữ thì không ai có thể thoát khỏi sự ám ảnh của hai thứ mang tên cân nặng và chiều cao.

Cô gái răng hô hơi gãi gãi tay Lai Hinh: "Tôi là Xám, thuộc tộc Ngựa, nếu cô không chê thì giúp tôi rửa lòng lợn đi, hôm nay phải rửa đến gần trăm con đấy."

"Hả, trăm... trăm con? Rửa nhiều như vậy để làm gì?"

"Tất nhiên là vì để mở tiệc chào mừng Thủ Lĩnh trở lại và có thêm các giống cái mới rồi."

"Nói như vậy thì là tiệc chào mừng tôi sao?"

Bốn Béo đi qua gõ một cái đau điếng vào trán Lai Hinh: "Cô mơ đi, người ta là chào mừng hai người bạn xinh đẹp của cô kia kìa."

"Ô Ô, cuộc đời bất công nên cọng lông không bao giờ thẳng."

"Ai nói chứ, lông ngựa của tôi rất là thẳng."

"Lông Gấu của tôi cũng thẳng vậy, à có mấy cọng hơi bị xoăn này."

"Ồ lông hươu của tôi cũng thẳng..."

Lai Hinh vỗ trán. Đúng là không nên nói thành ngữ với động vật. Nhìn xem, vừa nhắc đến lông là lập tức lại đi so lông rồi.

"A, lông của tôi không có thẳng, ối, đừng có nhổ nữa...."

Đại hội rửa lòng lợn chính thức chuyển sang bứt lông so lông.