Chương 33: Nữ Vương Xuyên Qua Làm Thái Tử Phi: Thiên Hạ Này... Bổn Tọa Muốn! - Chương 34: Bắt Đầu Chiến!

Quay lại với nhóm cô

Với tốc độ của Tà Long, chưa đến thời gian một chén trà nhỏ, trước tầm mắt cả bốn người đều có thể nhìn thấy Ưng Thành. Một dải tường thành dài tít mù tắp, phía trước là gần chục vạn binh mã mặc khôi giáp nghiêm chỉnh đứng thẳng hàng. Tà Long cách một lớp mây bay lượn, cô túm vạt áo hắn:

  • Chuẩn bị nhảy!

  • Oác....nhảy xuống??? - Trịnh Lam Dực ôm sừng rồng há hốc

  • Không nhảy thì cũng rớt thôi. Tiểu Tà, lần sau gặp.

    Cô vừa dứt lời. Tà Long lập tức "Bùm" một tiếng biến mất, những hạt bụi màu đỏ theo gió thổi quanh. Và tất nhiên, mất bệ đỡ, cả nhóm bọn cô vô lực rớt xuống từ độ cao rợn người. Cô thì được hắn ôm vào lòng, Trịnh Lam Dực và Tần Uý Diên thả mình rơi xuống. Hắn tính toán độ cao một chút, nhìn cô:

  • Chạm đất là tàn phế luôn...

  • Aaaaaaaa! Nhan sắc của ta..... - Trịnh Lam Dực như nhớ ra vấn đề nghiêm trọng

  • Chậc.....nếu vận nội lực đáp xuống, Ưng Thành chắc vỡ nát mất! - Tần Uý Diên bất lực

  • Không chết được. - cô bĩu môi

  • Không chết nhưng——

  • Aizzzz

    Cô cắt đứt lời của Trịnh Lam Dực, thoát khỏi tay hắn khiến y kinh sợ. Xoay người một cái, tốc độ rơi của cô liền nhanh hơn so với ba tên kia. Hắn tâm run lên một cái, thần trí hoảng loạn. Tầm mắt cả ba dán chặt lên thân ảnh nhỏ bé phía trước. Rồi cả ba chợt thấy, một đôi cánh to gấp đôi thân thể cô mọc ra. Nhìn giống như cánh dơi vậy, thật to, thật dài. Và "vụt" một tiếng, ba nam nhân liền thấy cô bay qua mắt mình. Cả ba ngoái cổ nhìn lên, thấy cô đang vẫy vẫy cánh tay nhỏ với mình. Lại nhìn xuống, thấy mặt đất, à không phải, mặt đá của tường thành chỉ còn cách một đoạn. Ba nam nhân đều thầm cầu phúc cho bản thân của mình.

    Bất chợt, cổ áo cả ba người bị túm lại khiến ba nam nhân suýt tắc thở chết. Ngước mắt nhìn lên, thấy cô đang túm cổ áo chính mình, hai cái cánh đập đập tạo gió ập thẳng vào mặt ba người. Cô hạ dần xuống, khi thấy còn cách mặt đất chỉ khoảng 2km thì thả ra, thu cánh lại rơi xuống theo. Hắn với tay túm lấy chân cô kéo xuống, ôm y vào lòng. Trịnh Lam Dực và Tần Uý Diên rất nhẹ nhàng đáp đất. Hắn ôm cô khẽ vận nội lực, xoay người đáp đất. Những binh lính trên tường thành nhìn thấy hắn liền cúi người hô:

  • Thái tử!!!

    Cùng lúc, một nam nhân mặc khôi giáp cũng chạy tới gọi hắn. Những binh lính kia lại nói:

  • Tướng quân!!

  • Quang tướng quân! - hắn hơi gật đầu

  • Đây...? - Quang tướng quân nhìn cô và hai tên kia

  • Thê tử của ta, và hai tên rảnh rỗi! - hắn liếc cô rồi nhìn cặp phu phu đang chống hông ngẩng mặt kia

  • Đã mạo phạm rồi, mong thái tử phi lượng thứ! - Quang Đằng hơi cúi đầu

  • Không sao! - cô phất tay

  • Tình hình thế nào rồi?? - hắn hỏi

  • Quân địch vẫn án binh bất động! Chưa thấy có tín hiệu hay động thái nào khả nghi! - Quang Đằng báo cáo

  • Đợi quân của ta đến là được!! - hắn khẽ suy tính thời gian

  • Bây giờ đánh luôn, viện binh sẽ đến ngay thôi! - cô nói

  • Nhưng, với số lượng binh lính ở đây, sợ rằng——

  • Chỉ bốn chính ta xuống, còn lại ở đây!

    Cô chặt đứt lời Trịnh Lam Dực. Mọi người đều há hốc miệng nhìn cô. Riêng hắn vẫn rất nghe lời, ôm cô nhảy xuống khỏi tường thành. Trịnh Lam Dực không thể làm gì mà kéo Tần Uý Diên xuống dưới cùng. Quang Đằng không nói được câu nào, đành bất lực dặn dò binh lính trông giữ.


Ở kinh thành, đột nhiên đám Hồng Ngục Đào đứng dậy, lắc thân một cái, mọi thứ xung quang mình vừa bày ra trên đất liền biến mất, trên người ai cũng có một bộ y phục khác. Nhìn gần giống như chiến phục, nhưng không phải giáp, chỉ là y phục bằng vải. Đám binh lính đồng loạt nghiêng đầu nhìn chằm chằm, Tam đại tướng quân đang căng thẳng và lo lắng về hắn. Âu Dương Lâm và Ám đi đi lại lại như ngồi trên đống lửa. Hồng Ngục Đào vươn vai một cái, cắn tay, vung lên trời một cái. Cùng dạng, ba người kia cũng làm theo. Bất chợt, từ bốn góc bốn người lấy máu vung lên trời, dần dần xuất hiện một cánh cổng nhỏ màu đen, bên trong là những làn khói đen tím quận lại với nhau. Bốn cánh cổng dần to ra, to hơn to nữa, khi chạm vào nhau liền dính lại, hoà quyện thành một cánh cổng to lớn màu đen tà dị. Đám binh lính trố mắt há miệng nhìn, những người kia đã từng thấy những điều kinh dị hơn cũng không còn phản ứng nữa. Hồng Ngục Đào nói:

  • Đi qua cánh cổng này, các ngươi sẽ tới Ưng Thành cùng Vương và Vương hậu!

  • Toàn quân nghe lệnh, tiến! - Vũ Lý Ân phất tay ra hiệu

  • Rõ!!!!

    Đám binh linh thoắt cái trở lại thái độ nghiêm chỉnh, đồng bộ tiến bước đi qua cánh cổng. Đám Âu Dương Lâm cũng nhanh chóng đi theo.


Phía của cô

Khi cả bốn con người vừa chạm đất, cô liền dang hai tay ra, búng "tách" một tiếng. Lập tức, ngay phía sau bọn hắn là bức tường thành đột ngột xuất hiện một cánh cổng to lớn màu đen, từ phía trong truyền đến tiếng ngựa cùng tiếng "Rầm Rầm" ồ ạt. Hắn nghiêng người sang ôm cô tránh tới một bên. Trịnh Lam Dực và Tần Uý Diên cũng tránh sang chỗ khác. Từ bên trong, dẫn đầu là Vũ Lý Ân, tiếp là Từ Tiến và Khải Chính, sau cùng chính là hàng vạn Cấm Vệ Quân. Âu Dương Lâm, Ám và các ám ảnh vệ lẩn vào trong đám binh lính cũng dần xuất hiện ra. Hắn, Trịnh Lam Dực và Tấn Uý Diên nhướng mi - Chậc.... dịch chuyển luôn rồi!